Tám - Chương 42
Bất chợt gặp lại Tám, tôi hết sức ngỡ ngàng. Chỉ kịp há miệng kêu lên một tiếng “ Á “, rồi tôi tịt luôn, mắt nhìn Tám không chớp. Bao nhiêu giận hờn, oán trách, xen lẫn kỷ niệm quá khứ nơi nhà ông bác ở Saigon hiện ra bâu xấu, quấn quit lấy tôi.
Chừng như Tám cũng có chung tâm trạng tương tự nên chi cũng lặng đi, không thốt được lời nào. Sự kiện là hai chúng tôi không gặp lại nhau tại quê nhà mà tình cờ dun rủi sao đã khiến hai người cụng đầu nhau trong cái chợ Á Đông nhỏ bé này.
Tôi không bao giờ đi chợ vì ăn uống đều có người nấu sẵn và mang đến mỗi ngày, vậy mà thiên bất dung gian sao bữa nay tôi lại lò dò tạt ngang đến đây để gặp lại “ tình xưa, nghĩa cũ “. Tôi nhìn Tám, im lặng rất lâu, rồi mới hỏi một câu ngang phè : ủa, chớ Tám sang đây hồi nào.
Tám thổn thức ngầm trong họng và lí nhí nói : em lấy chồng và theo anh ấy sang đây. Tám bẽn lẽn liếc nhìn tôi, không đâu thở dài sườn sượt. Tôi đâm lúng túng ngang vì không tìm ra được một câu gì hỏi tiếp.
Tám vê vê gấu váy, chân xê dịch trên đôi dép cao gót nhọn hoắt. Tôi bộp vào khen một câu bâng quơ, chớ không lẽ cứ đứng ỳ ra nhìn nhau. Tôi khen bứa phựa : hồi này Tám diện đúng mốt quá, rồi tôi bỏ lửng, Tám lí nhí đáp : tại anh ấy thích thế.
Tự nhiên, tôi nổi sùng ngang, gắt với Tám : em có biết tôi cất công đi tìm em lận đận, để rồi hận vì em trốn biệt không. Tám hơi ngước lên đáp khẽ : chuyện qua rồi, anh còn nhớ chi cho mệt. Giá ở chỗ khác tôi đã la vung xích chó : qua là thế nào, cô để tôi ăn dầm nằm dề với cô, rồi biểu tôi quên, như vậy có ức hiếp tôi không.
Tám thở hơi lên, ngực áo căng, tôi hình dung hai trái vú dềnh dang nổi vun trong đó. Tôi quơ hai tay nói rẹt rẹt : vú em căng cứng thế này mà xúi tôi quên, em có thấy là ác không. Tám một mực im im, thở dài, không đáp.
Tôi những muốn lôi rột Tám theo tôi về nơi trọ, song lại ngại chồng Tám còn quẩn quanh đâu đó, tôi rụt rè hỏi : chớ chồng em đâu mà tha thẩn đi chợ có một mình. Tám hướng cặp mắt nhìn lên da diết, thảm thương, tôi nghĩ Tám cố ngăn chặn một sự nức nở nào đó.
Mãi mãi Tám mới cho biết chồng bận đi làm xa nên buồn cứ lang thang cho vợi nhớ. Tôi mừng rơn, tới tấp đề nghị Tám về chỗ tôi cho biết, rồi cần trở lại nhà tôi sẽ chở đi. Tám lừng khừng suy nghĩ, không ra nhận lời, không muốn chối từ. Tôi dấn tới mời bằng được, rồi Tám cũng nghe theo.
Hai đứa lếch thếch kéo nhau ra cái xe cà khổ của tôi nơi bãi. Tôi ga lăng mở cửa cho Tám và lụp chụp nói ào ào : chèn ơi, hồi đó, nghe ai mách Tám ở đâu là đi kiếm miết. Tôi kể một lô một lốc những nơi đã lùng sục : Tam Hà, Tân Vạn, Thủ Đức, Dĩ An.
Tám nguây nguẩy lắc đầu như muốn rũ đi những hình ảnh lao xao. Một lúc mới nghe Tám kể : em biết chớ, có lần thoáng thấy anh chạy cái Lam brét ta, nhưng em sợ, em trốn. Em nghĩ dù sao anh còn có chị, em không muốn vì em mà gia đình anh lủng củng.
Chẳng những tỏ lời biết ơn, tôi còn gắt gỏng lên : như vậy là em giết tôi rồi. Em nhờ người này, người khác hỏi thăm tôi, rồi lại bỏ mặc tôi lang thang đi dò đi hỏi, sao em ác dữ vậy. Tám thổn thức lên, nâng hai quả vú lùm lùm độn căng nơi ngực áo.
Tôi khen thiệt sự : hồi đó vú em đã lớn, giờ còn bự tổ nái hơn. Tám then, đỏ mặtlên, một cách duyên dáng. Tôi nương đà lấn tới khen nữa : vú đã vậy, chắc chỗ đó còn ngộ ác chiến hơn. Tám gạt ngang : anh sao nhớ ba cái thứ tầm bậy, tầm bạ đâu không.
Tôi cười khục khục và ướm mở lời. Sẵn em ở một mình thì ghé nhà anh ít lâu, chừng nào chồng em sắp về thì anh đem trả. Tám không có ý phản đối, nhưng hỏi gặn lại : chớ còn chị đâu mà anh đòi giữ em ở chung, hổng sợ bả làm hung à.
Tôi vắn tắt kể lại khúc nhôi chuyện vợ chồng tôi, Tám nghe chỉ phát biểu một câu ngắn : tội nghiệp chị hiền mà vắn số. Tôi lái xe mà trong đầu quầng quầng nhớ tới những chuyện chi đâu. Tôi nhắc với Tám : anh vẫn nhớ cây mận sau nhà bác. Tám mở lời cự nự : tui hổng ngờ hồi đó ông ẩu tổ, mười đêm hết chin ông mò vô, tui sợ bằng chết, chỉ sợ cậu mợ biết thì ê mặt ông.
Tôi nói bẳng rẳng : hổng ẩu thì làm sao ngủ được với em. Tám lại trách : ông thì thứ gì chịu tha. Tới kỳ tui đeo khố mà một hai ông cũng đòi mò cho được. Tôi cãi bướng: phải biết chắc mới tin, chớ hông thôi em đánh lừa tui sao.
Tám nhắc lại kỷ niệm cũ : ông nhây tổ, tui để ông rờ vô, dây khố nhèo nhẹo mà ông còn chưa chịu, cũng ấn được ngón tay vô thấy nhớp nhớp mới tin. Tôi cười trừ cái tật nghi hoặc vô lối của mình.
Tôi gạ : nè, giờ hai đứa đều rảnh nợ, mình sáp lại an ủi nhau cho vui. Tám hục hặc : vui gì nổi, ông đeo vô thì chắc là hổng để hở tui một lúc. Còn hà rầm với nhau, rủi tui mang bầu thì ăn làm sao nói làm sao khi chồng dzìa.
Tôi nói đại : thì chia tay lão về tụi mình ở chung. Tám nhún nhún vai, hai trái vú rộn đùng đùng làm tôi thèm bắt chết. Tôi xìa xìa lái xe loăng quăng, chốc chốc Tám lại than : ở chi nơi xa lơ xa lắc, đi hoài hổng tới.
Tôi chống chế : tại mừng quá, muốn đưa em đi lòng vòng xem cảnh rồi về. Tám háy tôi, nét duyên dáng cách chi. Tôi ngả ngớn lái xe, nghiêng hẳn đầu sang phía Tám đề nghị : em vạch hé một chút cho anh dòm cặp dzú, để lâu thấy nhớ quá đi.
Tám càu nhàu, nhưng không nặng lời : anh dòm, măn tè be tét bét, còn lạ gì mà đòi với hỏi. Tôi tán phét : vú trời sinh ra để đàn ông tụi anh nhìn, rờ, đâu thấy chán. Bữa nay nhìn, mai thấy đã khác, bởi vậy tụi này mới ham.
Chưa chi tôi đã trách : em làm khó chi để anh khổ tâm. Tám thấy tôi có vẻ buồn buồn nên nói lơ lửng : thì cũng tới nơi chớ bộ, quính quáng chi giữa đường giữa sá, hổng biết. Tôi mừng thầm nên hối hả nhắp ga xe chạy thẳng tuột về nhà.