Tám - Chương 39
Thường mỗi lần vào dự họp, chỉ còn một hôm sau trở về nhà là tôi có thái độ hục hặc, điều này Tám biết rõ nên thường tìm dịp để nhắc nhở tôi : anh sao lạ, lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó. Bộ anh hết thương chị rồi sao ?
Tôi bực bội nên gắt gỏng : kệ tui, vợ con ai hổng thương, nhưng dzìa rùi nhớ thấy bà. Tám bật cười chọc : nhớ thì lâu lâu tìm cách trốn vô, chớ hổng lẽ ông muốn tui dẫn xác dzìa ngoải cho bả cạo đầu bôi vôi mới ưng sao ?
Tôi thậm thò thậm thụt, quanh quẩn trong bếp, đeo Tám như sợ ai cướp đi.
Lợi dụng lúc hổng có ai, tôi lò dò năn nỉ : kiếm cách nào để anh chơi cái đi, nứng máu quá. Tám nhìn cái tướng nhăn nhăn của tôi thì nói : tui thiệt muốn điên đầu với ông, lúc nào cũng gạ gẫm được. Bộ ong không chơi được thì sảng sao chớ.
Tôi gật đầu lia lịa : chớ còn gì nữa, em nhớ coi, mấy tía mê lồn có tía nào còn sáng suốt hun. Và tôi xàng ràng định vồ lấy Tám bưng vô cái kho, Tám phải la nheo nhéo : đang lo bữa ăn, đừng cà rỡn, cơm khét bị chửi chết.
Tôi giở bộ mặt thảm não : chèn ơi ! thèm mà bắt nhịn, tức đì quá. Tám ngán ngẫm tôi luôn nên giao hẹn : vô trỏng trước đi, đừng lục đục lỡ ai biết, mà hứa vô nút bú một hồi thui để tui ra còn kịp nấu nướng.
Tám còn dụ khị tôi : ngoan đi, ráng nhịn, tối em cho quết luôn hai cối cho hả. Tôi nghe lãng đãng, nhưng dẫu sao được thứ gì hay thứ đó cái đã. Tám còn bắt tôi hứa hẹn giữ lời, tôi phải cam kết : biết mà, biết mà, rồi chun rẹt vô kho.
Tôi cẩn thận dọn bãi giữa mấy bao gạo chỉ xanh lớn thù lù và ngong ngóng chờ. Tám cà rề cà rề mãi mới chịu vô, tôi la lối : hổng vô còn xàng ràng chi ở ngoải. Tám nói thủng thẳng : ai như ông, tớp tớp như mèo thấy mỡ, em phải cẩn thận dòm tới dòm lui rùi mới dzô chớ.
Tôi ngồi chẻ hoe nơi sàn đất, Tám mới lại gần, tôi giật lôi Tám ngã đụi theo. Tám sấp úp chầm lên tôi, hai tay tôi như thuồng luồng, như trăn rắn ôm lia lịa Tám mà vọc đại. Cái áo Tám bị xô lệch, vò nhàu, tôi xấn xổ đè Tám cung quăng trên đùi tôi và cố lột giựt áo Tám ra.
Đến khi cái nịt vú cũng bị tôi quạu giựt đứt tung, hai vú Tám tù vù nhỏng nhảnh thì tôi rên lên : chèn ui, ngon hết biết. Tám hơi sùng vì khi không tôi làm rách yếm, nhưng tôi vồ vập làm Tám lo đỡ mà hết cằn nhằn chi.
Tôi bóp măn hai vú Tám, và đè hẳn ra liếm bú rột rột. Tám vừa nhột, vừa bực nên quăng quậy trên đùi tôi, lênh khênh không chỗ bám. Tôi bóp choẹt hai đầu vú, xiết mạnh làm Tám nhăn nhó. Tôi nút và cắn nhay khiến Tám giận hung, chị la nho nhỏ : ông làm dữ tôi dzọt, ông làm như ăn cướp, thấy mà ớn.
Tôi hằm hè nạt : đang thèm mà biểu từ từ, em mà nói anh lột luôn quần ra nắc đừng trách. Tám nhợn thực sự nên nín khe. Tôi đè ngửa Tám ra, há to miệng quặp vào từng cái vú Tám bặp bặp và nút xoẹt một cái làm Tám riu ríu sợ. Hai tay Tám chờn vờn, thủ thế, sợ tôi ẩu xị lột quần, nhưng cũng ngán làm tôi giận nên cứ huơ huơ cho có lệ.
Tôi bú vú Tám ngàn lần y như vạn, nó đang mềm mấy thì cũng sừng cứng ngay lên. Tôi thích vì quầng vú Tám lớn nên tôi gặm đầy họng mà cũng còn một ụ thịt chình ình bên ngoài, tôi thích bú nút loại vú đầy và to mới đã.
Nhìn Tám im re, tôi cũng hơi chột dạ nên nói bá vơ : em bày đặt làm kiểu làm cách, anh đòi thì làm khó nhau mà chừng anh gặm vú thì thây lây liền lập tức. Rồi tôi bệ hai vú Tám chìa ra nhứ : em coi nè, chúng sưng hết lên, biểu em hổng nứng là nói dóc.
Tám cũng lặng thinh vì biết có nói gì cũng hổng khỏi bị tôi hành. Tôi bú nút một bên và măn xe một bên làm hai vú thay nhau ọp ẹp coi mới đã. Tám phục phịch như con heo mẹ bị lũ con bu phá, tôi bú và liếm làm hai vú Tám láng e và bóng nhẫy. Tám lùi xùi vì bị cấn bởi tôi đè.
Tôi bú nút và măn vú đến nỗi Tám nhức rền người, hai chưn chà đạp lên nhau, cố giằn sự sướng âm ỉ đang tàn phá. Tôi biết Tám đang nứng nên càng tăng sự cắn nhay vú và bóp xịt khói ra.
Lợi dụng lúc Tám còn lơ mơ vì bị tôi lùng bùng phá giỡn, tôi gác một giò kếm Tám và thọc luôn tay vô quần ngay. Tám la chói lói : hứa rùi, hổng được, để tui ra, cơm khét rùi. Nhưng tôi lại rị và nói như than : cho anh rờ thui, hổng nắc đâu, chớ bú dzú mà hổng được măn, nó tị nanh, nó kiện.
Tám đang ràu ràu nét mặt mà cũng phải bật cười : ông đặt điều chớ nó nào kiện cáo ai. Tôi đã lòn được tay vô trong, nghe lột xột tiếng lụa của cái lót. Tôi len tót vạch cái khe sịp bên háng mà thọt mấy ngón tay vô. Chạm đúng cái ổ mỡ, tôi vò xè xè làm Tám nín thở vì chộn rộn.
Tôi móc vô cái lỗ, tươm tướp ướt cách gì. Tôi tha tha thì thấy nhớt đầy ngón tay. Tôi cắn lấy vú Tám và đẩy người tới vọc sâu vô cái lỗ. Tám nạnh cao người lên vì cái sướng chạy rần rần. Tôi nhay đầu vú Tám điểm thêm và măn lồn Tám líu ríu làm Tám tuột dốc.
Tôi mằn lồn Tám nhiều vòng, Tám ú ớ vật vã và há cái miệng ra nhong nhóng. Tôi cào bên trong và cứa cứa cái cục thịt lồi làm Tám thở phì phì. Tôi nhìn mắt Tám dại đi, tôi chọc hỏi : sướng hun ? Tám lặng lẽ gật đầu xoành xoạch, tôi trách : vậy mà còn làm bộ cản.
Tôi vọc lồn Tám phì phò thì nghe Tám năn nỉ : thôi mò vậy đủ rùi, để em ra lo bữa. Nhín đi, tối em cho đụ. Tôi tỉnh cả người nên bắt Tám hứa, chị nàng nói mau : hứa mà, nhớ mà.
Tôi còn nán bú thêm hai vú và móc lồn hồi nữa mới thả Tám ra. Ngó Tám lêt bệt như mới bị nhận nước. Cái nịt vú rách tòn ten mở banh cặp vú Tám ra, chị lịn rịn kéo áo ngoài đậy đại lên, sửa lại quần và lót rồi đi ra ngật ngưỡng.
Tôi nằm lại thở phào, con cu giương cứng như cái cán dù bật hết cỡ. Tôi mới thấy tiếc giá gì hồi mới đây đè đụ đại cho khỏi bị ám ảnh. Tôi nghe Tám rục rịch bên ngoài mà giận đời, tôi lăn quách ra đất nằm ngay đơ.
Một lúc sau, tôi ngủ quên luôn. Chừng nghe Tám đánh thức dậy ăn cơm, tôi chờn vờn định ôm Tám nữa thì chị đã vội dzọt mất.