Tám - Chương 36
Vừa ra khỏi khu vực phi trường Tân Sơn Nhất, tôi lôi tuồn tuột Tám đi theo. Nắng Sàigon gay gắt, Tám mệt nhoài vì cả đêm bị tôi phá, lại thêm không quen đi máy bay nên đầu nặng, tai ù. Tôi kéo, Tám miễn cưỡng đi theo, người trông phờ phạc, mêt mỏi.
Tôi tấp vội sang mấy dãy khách sạn nho nhỏ ngay xéo cổng Phi Long, Tám rị lại gắt gỏng : dẫn chi vô chỗ đó, kỳ dị lắm. Tôi biết Tám không quen vô khách sạn, nên phải hết lời năn nỉ : thông cảm chút đi mà, làm ơn giúp anh một tẹo, hông chắc anh điên đầu lên mất.
Tám nói khào khào : cả đêm ông vật vã tôi, ngồi trên máy bay ông cũng đâu tha, rọ rẹt đụng chạm, còn ức hiếp gì nữa mà lôi kéo nhèo nhẹo. Tôi nhăn nhó còn hơn cái bị ni lông bị giẵm nhẹp : chèn ơi, sao mà khó khăn chi hổng biết, anh đang nôn nè, thương anh chút đi.
Tám lại lâm nhâm, tôi nôn nóng nên nói lặp cặp : anh sướng cái tay, chớ còn cái khúc côn đã xơ múi gì đâu. Anh mong bằng chết, giờ mà em làm khó chắc anh làm ẩu quá. Nghe vậy, Tám đành nhượng bộ.
Tôi thảy đại cái thẻ quân nhân cho bồi tân khách sạn rồi hun hút lôi Tám vô. Vừa qua khỏi cửa, tôi đạp nhàu và khóa nghiến then cài rồi a la xô vô Tám rẹt rẹt. Chị nàng lính quính một nước. Tôi giựt tới tấp áo Tám ra và ì ọp lăn vào tốc yếm mà hun ào ào lên ngực Tám.
Chị nàng có vẻ sợ mà không làm gì được. Tôi hất Tám nằm ngửa ra giường và phóng lên đè chẹn ngay. Tám thấy tôi hùng hổ như cọp vồ mồi thì phải dè chừng : làm gì như ăn cướp, ai chạy mà anh lo dữ dzị. Từ từ, anh làm em run hết trơn. Tôi biết mà, biết mà, nhưng cơn đói khát đang bùng lên, tôi làm sao từ tốn được.
Tôi đè ngấu đè nghiến Tám trên giường, xủi lê lết trên ngực Tám và cắn nhàu đại vô bất kể cái vú nào vừa ngang miệng. Tám chịu đựng nhăn nhó và lẩy bẩy trước mồm mũi, tay tôi. Tôi vò bắt cong hai cái vú và điểm bằng những cái nút lung tung hoặc ở môi, ở gáy, ở vú hay ở bụng làm Tám hổn hển thở và nhột.
Tôi rột rẹt hun xà ngầu và cố lôi lột quần Tám ra, cùng với quần áo tôi. Tôi lụm cụm như gà mắc đẻ, quơ quào quào làm Tám không kịp né. Tôi đùn Tám ọp ẹp xoay tròn trên nệm khiến Tám muốn mờ cả mắt.
Đến khi tôi cắm sào được sâu vô người Tám tôi mới thở nhẹ ra. Tôi lăn qua lăn lại và chỉnh cho cái dùi cui phọp phòi trong lỗ, Tám hết rị nữa. Tôi thấy Tám chuồi người duỗi bẹt ra và trách tôi nho nhỏ : có vậy ông mới chịu êm.
Tôi mãn nguyện nên cũng không đáp trả lại Tám làm gì. Tôi lẳng lặng giập bình bình trong khi hai tay mò vò hai vú làm nhịp. Tám cục cựa nhưng cố hòa vào nhịp sóng thô bạo tấn công của tôi.
Tôi hấp tấp rướn người lên lui tới để cây sào xuôi theo dòng đời cho tôi tận hưởng khoái lạc. Tám thấy tôi ì ạch thì cũng cố banh hai giò và chuyển động theo. Tôi nói như nắc nẻ : phải đa, em xoạc cẳng như vậy, anh nắc mới tới. Tám xà quầy với những cú bóp vọc của tôi và đồng thời đu đưa theo nhịp đẩy đùn xoành xoạch.
Khi tôi hơi đã cơn thèm phần nào thì Tám nhìn sững tôi hỏi rọ : bây giờ chịu chưa hay còn muốn đè xấn đè xổ nữa. Tôi mắc cỡ chúi mặt dấu vô ngực Tám, hơi thở nóng hổi phì phì làm Tám kêu rên : lên cơn gì mà ác, nóng thấy mụ nội, muốn cháy da người ta.
Tôi chẳng màng nên cú cù cưa đẽo tới lui cho đã. Tám ọc ạch theo điệu nhún của tôi, nhưng bây giờ thì chị nàng cũng đã có mòi tê tê nên quặp giò xiết vô sau lưng tôi mà lắc lư cho sướng chung một cục.
Tóc Tám rũ lệt bệt, tôi vừa nắc vừa rẽ ra hai bên để nhìn thẳng vào mặt Tám coi chị nàng sướng cỡ nào. Tám bẽn lẽn xoay tránh mà rên rẩm : chơi thì chơi, còn bày đặt coi dòm mặt chi dzị hợm. Tôi nói trây : coi đàn bà khi sướng, mặt nghệt ra sao. Tám giận xiết hai giò như cái ê tô nghiến cho tôi và mắng xa xả : ai bị đâm mà hổng nứng, anh làm như chỉ mình tài ba.
Thấy tôi nhăn nhăn đau, Tám hơi lơi giò ra hích xàng cho tôi hưởng bù cái sướng và hăm he : ông còn chọc, tui xiết nữa đừng trách. Tôi vuốt hai núm vú Tám nổi vều lên và nắc cành cành, tôi quơ lấy một giò Tám bê cao ra phía trước mà đẽo tận nơi, Tám quặn lại vì bị đâm thật sâu và nhoi nhói.
Tám dùng hai tay xoa xoa khắp lưng tôi khen : anh thiệt giỏi, cả đêm thức vọc và ngồi máy bay hổng ngủ nghê, giờ chơi dữ được, tui cũng chịu thua anh luôn. Tôi reo rẻo nói cho qua : tại em ngon quá anh mới ham, chớ bình thường anh đâu tới dữ vậy.
Tám trề môi diễu cợt : ông mà hiền, cũng tại ông hiền mà tôi mới ra nông nỗi này, ai dè nhứ cho ông một lần để mang đọa dài dài. Tôi ỉ ui : thôi mà, anh thương em, em thương anh, nên mới bù đắp cho nhau, em sao hay bắt bẻ, làm hết hứng đi.
Nói xong tôi bê cả hai giò Tám mà dọng như giã gạo. Tám ví giống cái cối đặt trên nền đất bị chày vồ vỗ độp độp nên xục xà xục xịch coi phải biết. Liếc nhìn xuống, tôi thấy Tám vắt va vắt vẻo mỗi khi tôi nắc kinh thiên động địa lên. Tôi đâm vằm vằm làm Tám bưng cao người xiết lấy kẽ răng mà rít.
Tôi xung trận nên ào ạt làm tình làm tội chị nàng. Tám xộc xệch nhắm nghiền mắt lại vì tôi giập chát chúa. Tôi thấy chỗ háng Tám ướt nhẹp và trơn lu, lại còn nóng đằm đằm nữa, tôi ghẹo chị : hình như lồn em đang cương nóng lên vì khoái. Tám cau mặt la hoảng : nói tầm bậy tầm bạ, đụ hổng lo, còn càm ràm tục tĩu. Tôi thích ý nên vò măn vú Tám xà quầy và nắc liên chi hồ điệp. Tám doãi hết người ra, cái lồn gặm khít khao lấy cặc tôi mà mút chụt chụt.
Tôi chơi xong cái thứ nhứt, rút cặc ra, Tám thấy nó thùi lùi nên né hổng nhìn. Tôi đập bịch bịch con cu trét khí lên mớ lông lồn Tám, chị nàng còn đang dư âm cơn nứng nên miệng lồn há toang hoác liếm láp mạnh. Tôi thở hổn hển nói : đụ đã dữ, đang nứng mà được đụ phẻ tỉnh người.
Tám nằm oặt ra vì thấm, cái lồn lâu lâu đùn ra một mớ khí trắng nhầy, hai mu nhép nhép, tôi hí hửng : lúc xin thì hổng cho, giờ thì phì bọt ra coi dễ ghét. Tám mắc cỡ loe hoe bàn tay cằn nhằn cửi nhửi : anh nói tục quá, nhưng chị chẳng có vẻ giận.
Tôi gạ gẫm : em nằm nghỉ khỏe một lát rồi anh bú một hồi cho em sướng rụi luôn. Tám hứ la lên : hông, em hổng ưng bú lồn đâu, anh nong em muốn rã rời rồi, anh mà bú nữa chắc em ngáp ngáp chết tới nơi.