Tám - Chương 35
Nhân vào Saigon họp hàng tháng, tôi ghi chỗ để cùng với Tám đi luôn. Tôi chọn chuyến bay C-130 vì vừa bay nhanh, êm, thuộc loại bán phản lực và đồng thời để Tám có dịp biết mùi đời máy bay quân sự Mỹ.
Tám ngồi yên vị ở chỗ mà mặt vẫn rầu rầu. Tôi ngang nhiên lòn tay nắm lấy bàn tay Tám, ý để chị nàng bớt hồi hộp, song cố tình tôi khoèo cùi chõ để chạm vào một bên vú Tám nhịp nhàng.
Qua những chỗ không khí loãng, máy bay dồi, Tám bị nhấc bổng lên và cặp vú rung rung, tôi nhấn cùi chõ vào cái chỗ mềm mềm, thấy vui, hay đáo để.
Tâm trạng Tám đang mơ màng chuyện chi đó nên tôi tha hồ chạm va tự do.
Thỉnh thoảng tôi ghé vào tai Tám hỏi dò : em sao thế ? Tám quay nhìn tôi lãng đãng và nói trong tiếng thở dài : em buồn vì phải xa anh. Tôi nghe bàng hoàng, nên xiết lấy bàn tay Tám, thúc nhẹ vô vú mà thỏ thẻ : anh hiểu, nhưng em thông cảm, hoàn cảnh đẩy đưa, biết làm sao khác.
Tám nhìn tôi sâu hoắm thở ra. Tôi nhớ lại tối qua, tôi chơi gỡ Tám đến mấy lượt, cũng may vừa xong thì nghe vợ gọi ra đón. Vợ tôi cằn nhằn ra phi trường từ sớm, nhưng máy bay hỏng tới lui lại hoãn, tới 10 giờ đêm mới bay, về có hơi mệt.
Tôi cũng bở hơi tai, nhưng phải cố phụng sự bà xã. Cũng may bả than mệt nên tôi lo pha nước cho bả tắm xong thì để bả yên ngủ. Tôi lẻn ra chỗ Tám ngồi, buồn tay sờ soạng bóp vú lia chia. Tám lo lắng nên một hai đẩy ra và cằn nhằn khuyên tôi đi nằm.
Tôi nghe ngóng thấy mọi việc êm ru thì tiếp tục nghịch Tám. Tôi lòn tay vô dưới áo, lôi cặp vú ra mà bóp nhẹp nhẹp. Tám cũng lo nhưng vẫn quặn vặn mình lên cho hai vú nhô cao để tôi bóp sát da. Tôi vê hai đầu vú và nôn nôn muốn hất áo Tám lên mà bú mới nư, nhưng Tám hổng chịu.
Tôi càng bị hun đốt bạo nên một tay mò xe vú Tám, một tay tôi tuồn vào quần Tám mà nghịch theo luôn. Tôi tấn công hai vú thì Tám còn quặn người chút chút, nhưng khi tôi vừa vọc bóp vú vừa cào móc lồn thì Tám nhắng lên như bò cạp lửa.
Tôi bành mu lồn Tám ra, xỏ ngón tay vô cà cà, làm hai mu lồn Tám kêu bọp bọp. Lúc đầu Tám còn cố gượng khép bớt đùi ngăn chặn, sau tôi móc riết ráu quá thì Tám thua, đành mở bét hai giò ra. Tôi mò mò nắn nắn phân biệt từng chỗ nông sâu nơi lồn Tám làm chị nàng bưng người lên xoành xoạch.
Tôi rờ rờ măn măn, bành từng góc lồn Tám ra làm Tám nôn quíu chết luôn. Tôi cà bên trong da tay vô hột le làm Tám nhảy tưng tưng và kẹp cứng lấy ngón tay tôi cho thấm đã. Tôi phải đằn vú Tám ấn xuống và móc rạo rạo Tám mới nhả lồn ra cho tôi vọc.
Tôi cứa cứa hai mu lồn và nhấn tin tin vào hột le, nói thì thầm : anh muốn bú lồn quá, Tám giựt mình kêu chí chát : đừng, lỡ chị biết rầy rà. Tôi còn hơi sức đâu mà cân nhắc hơn thiệt nên rỉ rả dụ khị : cứ để anh bú chút đi, hổng sao đâu, bả ngủ say, mai em dzìa rùi.
Tám có vẻ phân vân, tôi kích thích xe mạnh đầu bú Tám và vừa khoắng lồn vừa tìm cách lột quần Tám ra. Tôi nghe Tám cự nự : sao anh lì quá mà lại chùi chùi mông đít giúp cho quần tuột xuống. Tôi tạm buông bóp vú để lôi phụ quần. Đến khi cả hai trụt ra thì tôi ngất ngây vì cái lồn Tám nở trương phình lên một cục.
Tôi tóp tép miệng khen : thơm phức và nuốt nước miếng ực ực. Tám đang lo xảng hồn mà cũng cố chêm vô : thấy anh nhóp nhép mà em cũng muốn ăn, chi mà ham dữ vậy. Tôi vẽ một đường vòng, nhận đè hai mu lồn Tám làm chất nhựa ứa ra, tôi quệt kéo dài nhằng và cho Tám coi cái sợi khí đặc quánh, Tám nhợn nên quay dấu mặt đi.
Tôi nghịch bôi lên vú Tám rồi bắt Tám nhìn bằng được, đối đế, Tám phải cau có : anh dị hợm, thứ gì cũng bắt phải coi mới chịu. Tôi hỉ hả trong lòng, tôi lại xe vô vú Tám để Tám phải ưỡn háng cao lên, tôi mới chúi miệng vô mà bú rột rột.
Tôi cảm thấy Tám hơi run, nhưng vì sướng nên Tám cứ phải ưỡn cao lên. Tôi măn choét đầu vú Tám ra và vừa ịn, vừa lăn, vừa bú, vừa nút làm Tám tíu tít cả lên. Có lúc tôi nút mạnh kêu chót chót, Tám muốn điếng, phải khào khào nhắc chừng : bú nhẹ thui, đêm nghe rõ tiếng, bả thức thì bỏ mẹ.
Tôi liều lĩnh thiệt, nhưng nghĩ mai Tám đi rùi thì không chờ dịp này còn còn dịp nào khác nên rất bạt mạng. Tôi nút đến độ Tám ập lồn và cuộn đùng đùng mà vẫn không bưng nổi tiếng rên. Tám vặt và vật vờ như sâu cuốn chiếu, hết vú đến lồn Tám lượn sóng lăn tăn, tôi cạp, vò muốn rã rời miệng tay mà cũng không muốn bỏ.
Tôi nghĩ giá vợ chưa về thì tôi cũng phải đụ Tám mới xong vì có lúc tôi thấy Tám chới với quơ hai tay miệng thì thào nói đã đã, tôi biết Tám cũng cắn răng chớ nứng như vậy mà nhịn thì bức bối vô cùng.
Tôi mò lồn Tám lâu thiệt lâu, Tám mấy lần cuộn tròn và mãnh liệt lụp chụp kéo quần lên kêu da diết : thui, em nứng lắm rùi, tha em đi, đừng để bữa chót xảy chiện hổng hay thì mang tiếng. Tôi nghe bị dội mà đành cun cút theo lới. Tôi cố móc thêm vài cái thì đành để Tám kéo quần lên.
Tám định đậy áo lại thì tôi không cho mà muốn rờ vò vú Tám cho hạ cơn một chút. Tám hổng lẽ cự tuyệt hết nên miễn cưỡng chịu phép. Tôi bóp vú Tám tới khi nghe chuông đổ 3 giờ sáng mới ngưng để đi nằm một chút cho có sức bữa sau đi.
Bây giờ ngồi nhớ lại, tôi còn thèm. Tám nhìn tôi lờ đờ thì hỏi : bộ hồi hôm anh phá quá giờ mệt hả. Tôi chúm chím cười, ghé tai Tám nói tỉnh rụi : anh hổng mệt, mà đang nhớ tới cặp vú với lồn em hồi hôm khiến anh đực mặt ra.
Tám ngó tôi khụt khịt. Chị nàng phê phán : anh nghĩ có bi nhiêu, tới lui rùi cũng lồn với vú, ngoài ra bộ hết còn thứ gì để anh nghĩ tới nữa. Tôi được trớn nên càng rắn mắt : còn chớ, và tôi khề khà ghé lại gần tai Tám củ rủ : còn chiện tới Saigon mình kiếm chỗ nào đụ một cái, cho em đỡ nứng mà anh cũng xả được cục nhớt đang ôm ì ạch trong bụng.
Tám ngó sững tôi, lắc lắc đầu. Tôi huých cùi chõ vô vú Tám hỏi nhứ: sao chiu hun ? Tám phụng phịu nói gì đó, tôi nghe không rõ. Bốn mươi phút bay trôi qua, thông báo của toán lái cho biết máy bay sắp đáp, tôi nôn trong lòng. Nhìn sang, thấy Tám cũng đăm đăm một nước.