Tạm Biệt Em Tình Đầu Của Tôi - Phần 22
Sáng ra, tỉnh giấc, ngồi bần thần nhớ lại giấc mơ đêm qua, cảm giác thấy chán chán, 1 ngày không suôn sẻ rồi. Tự nhủ với lòng sẽ không sao, mình dậy vệ sinh cá nhân, ngắm nhìn khuôn mặt trong gương, vẫn như ngày nào, nhưng không còn nét vô tư, trẻ trung như ngày nào, thay vào đó dường như là sự từng trải và tính toán, có pha chút cả sự tàn nhẫn. Cuộc sống đã thay đổi mình nhiều quá, nhớ về ngày xưa, mình vẫn là cậu bé học sinh cấp 3 vui tươi yêu đời, nhút nhát, nhìn đời qua lăng kính màu hồng, 1 thời sinh viên sôi nổi, dám yêu dám làm. Tất cả đã qua mà mới như ngày hôm qua, con người hôm nay chắc có lẽ chỉ còn phảng phất chút hương vị của quá khứ, chợt tiếc nuối vì những gì đã qua
Xong xuôi, nước hoa thơm phức, mình cầm điện thoại lên nhắn cho em Y.
– Em ơi, Bình minh rồi kìa. Dậy chào buổi sáng đi.
Xách xe đi làm, trời hôm nay dễ chịu thật. Mát mẻ và khô ráo, Tự dưng thấy thèm phở, cũng lâu rồi mình không ghé quán phở cũ, nhớ vị của nó quá. Nhớ cả bác chủ già đôn hậu, luôn tươi cười mỗi khi thấy mình. Cơm no, rượu say rồi, thấy tâm trạng cũng khá hơn.
Vừa đến phòng làm việc, mình thấy điện thoại rung, mở ra thấy tin nhắn của em Y.
– Em dậy rồi, anh đi làm chưa?
– Anh đang ở cơ quan rồi, em dậy rồi đi ăn sáng đi.
– Dạ, ngày mới vui vẻ nhé anh. Em dậy đây, bb anh.
– Uh, đi đi em, Phở với bún sắp trương hết rồi đó.
– Hi, em biết rồi.
Quẳng điện thoại qua 1 bên, mình tập trung vào công việc, cố gắng hoàn thành cho xong nhất, dạo này sếp thúc giục ghê thật, tính sếp mình vui thì vui thật, nhờn thì nhờn thật, nhưng đụng đến công việc mà không nghiêm chỉnh chửi cho mát mặt luôn, nhiều lúc thấy sếp mình cũng thấy hãi hãi.
Hì hục cũng đến giờ ăn trưa, rủ mấy đồng nghiệp đi ăn cùng cho vui, lúc đi đường mình lấy điện thoại gọi cho em Y.
– Em à.
– Vâng ạ.
– Trưa em ăn uống thế nào?
– Dạ lát em đi ăn với mấy bạn cùng chỗ làm.
À em Y cũng đi làm rồi các bác nhé, mình hay có thói quen đi làm sớm, chứ không phải em ấy dậy muộn đâu, nói thế lại oan cho em quá.
– Có cần anh gửi cháo cho không?
– Anh có lòng thì em nhận thôi, anh đi ăn rồi chứ?
– Anh đang đi rồi, em thích cháo nào vậy?
– Cháo nào cũng được anh ạ, em không kén đâu.
– Nhớ nhé, tí anh mang đến không được chối đâu
– Chỉ sợ anh không mang được thôi, haha.
– Đợi đấy, tí anh đóng thùng, nguyên đai nguyên phụ kiện gửi cho em luôn.
– Em đang chờ đây, sao chả thấy gì nhỉ?
– Đường chim đi bộ hơi chậm, em thông cảm nhé.
Em Y phá lên cười, chắc có vẻ rất khoái chí khi nghe đến đường chim đi bộ.
– Em nhớ lát ăn đi nhé, anh đi ăn với bạn đây.
– Vâng, chào anh.
Cúp máy, lại chuẩn bị cho cuộc chiến ăn uống, trưa nay tự nhiên nổi hứng, rủ mấy đồng nghiệp đi ăn bún đậu. Buổi chiều, mấy đứa bạn rủ đi uống rượu, gì chứ ăn nhậu nó là nghiệp của mình rồi, không phải rủ cũng đi ngay. Lâu ngày không nhậu, long thể thấy bất an. Nhậu 1 chầu cũng gọi là rực rỡ, hôm nay bọn bạn nhậu khỏe thật, mình theo mà thấy oải oải, cứ 1 câu nói sai là phạt 1 chén đầy, mà lúc phê phê rồi sai thì nhiều lắm, thằng nào cũng gật gù hết. Về nhà, thấy buồn, rượu làm con người ta nhiều cảm xúc thật, nhớ đến em Y, muốn được gặp em, nụ cười của em của em cứ hiện về trong tâm trí của mình. Mình nhắn tin cho em.
– Em ơi…
Đợi 1 lúc không thấy em rep lại, mình cũng tưởng em ngủ rồi. Chán nản, thay quần áo, cũng chuẩn bị đi ngủ vậy thì thấy điện thoại rung lên.
– Em đây anh, anh chưa ngủ à?
– Anh nằm không ngủ được, muốn gặp ai đó quá
– Vậy thì anh gọi cho người ta thôi.
– Người ta đang nhắn tin anh đây.
– Hihi, thật không vậy anh?
– Anh ít khi nói thật như lúc này lắm.
– Vậy anh hay không thật lắm à?
– Với ai thì anh không biết, Với em thì đến giờ thì luôn là thật.
– He, cảm ơn anh vì đã thật với em nhé.
– Anh không thích cảm ơn suông đâu, thứ khác cơ.
– Là thứ gì vậy anh?
– Mai cho anh gặp em nhé! !
– Em thấy ngại ngại ấy.
– Anh có làm gì em đâu mà ngại.
– À cái đó em không lo, em thấy không tự tin ấy.
– Mặt xinh, dáng chuẩn. Còn điều gì làm em thiếu tự tin sao? Mình nói câu này cũng vì hơi phê phê rồi, hơi lung tung các bác à.
– Anh quá khen em rồi, em không dám nhận đâu.
– Vậy để anh chia cho em ít tự tin nhé?
– Em xin, nhưng anh định chia thế nào đây?
– Mai gặp, anh sẽ cho em biết.
– Ui, nhưng em cứ thấy làm sao ấy.
– Sao trăng gì, em cứ coi anh như 1 người rất bình thường là được, vậy mai tại XXX giờ YYY anh gặp em nhé.
– Vâng ạ, để em lấy tự tin đã anh nhé.
– Để anh chỉ cho em bí quyết nhé.
– Anh nói xem nào.
– 3 Chữ thôi ” mặt dày lên ” haha.
– Hic, vậy thôi, em không làm được đâu.
– Cố gắng lên em, vậy mai cứ như vậy em nhé.
– Vâng ạ, hic, em thấy cứ ngại ngại thật ấy.
– Rồi em sẽ quen dần thôi, muộn rồi, ngủ sớm đi em nhé, anh ngủ trước đây. Em ngủ ngon.
Em Y cũng chúc mình ngủ ngon, vậy là xong xuôi, đã có được 1 cuộc hẹn với em rồi, lâu ngày F. Anh không biết dạo này phong độ ra sao rồi, mình cũng mong chờ cuộc hẹn này với em, mình và em sẽ đi đâu về đâu, mình liệu có làm em tổn thương không, vừa háo hức vừa cảm giác muốn dừng lại, đôi chân thật sự đã mỏi mệt, mình thiếp ngủ lúc nào không hay, từng hình ảnh về những người đã qua hiện dần về trong giấc mơ, mình ghét cảm giác và nỗi nhớ này, thật sự rất ghét… Lại hi vọng vào 1 ngày mai tốt hơn… Dù cho hi vọng là thứ mà mình không bao giờ nghĩ đến.