Tạm Biệt Em Tình Đầu Của Tôi - Phần 10
Trên đường về cơ quan, gái cứ tiu tít kể chuyện cho mình, từ chuyện ngày xưa gái thế nào, đi học ra sao ôn nghèo kể khổ, mình trong đầu nghĩ về em, cũng không chú ý đến câu chuyện của gái lắm, cứ ậm ờ cho gái tự sướng thôi
– Không biết em được đi với anh thế này đến bao giờ? Giọng gái hơi chùng xuống, chắc vẫn suy nghĩ linh tình về chuyện vừa rồi ở quán ăn.
– Sẽ lâu như em muốn
– Anh nói thật đấy nhé, lúc ấy em gọi mà không được bắt đền đấy
– Anh chỉ có tình cảm và sự quan tâm, em có lấy thì lấy.
– Em cũng chỉ cần điều đó của anh thôi.
– Vậy anh biếu không cho em luôn.
– Hihi. – Gái cười nhẹ như gió
– Đi cùng anh em thấy vui lắm! – Ngượng ngùng gái khẽ nói
– Anh cũng chỉ mong như vậy. – Mình nắm nhẹ bàn tay gái.
Đi bên gái mình cảm nhận được sự bình yên, thoải mái, gái đem cho mình 1 cảm giác đặc biệt, đây cũng là lí do mà gái cuốn hút mình, hi vọng mình sẽ mang lại cho gái niềm vui trong cuộc sống, cuộc đời gái vốn rất bình yên, mỗi chặng đường đều có sự xắp xếp trước mình không muốn phá vỡ điều đó của gái, giống như đã làm với em
Về đến cơ quan, hôm nay may không bắt gặp mấy ánh mắt tò mò, sớm hay muộn thì mọi người cũng biết, nhưng không phải là bây giờ, khi mình và gái chưa có gì ràng buộc và rõ ràng, mọi lời đồn thổi chỉ làm phức tạp thêm vấn đề, mình muốn mình và gái dù có đến với nhau cũng phải tự nhiên, cơ bản là khó cho gái thôi còn mình là đàn ông sao mà chả được: go:
Chào tạm biệt gái, lên phòng làm việc, thấy mấy bà chị đang tám, gặp đúng hạn rồi
– Á à, hotboy vào đây ăn cam với các chị
– Cam này bé quá, ăn không đã chị ơi. – Nói vậy chứ mình cũng ngồi xuống, đánh chén nó là nghiệp của mình mà
– Thế chú thích ăn loại nào?
– Loại nào to và tròn em đều thích
– Chị tưởng loại cam đó chú được ăn suốt mà? – Các bà khúc khích cười, gì chứ mấy bà này thì hiểu nhanh lắm
– Loại đó đắt lằm, em chỉ được ngắm thôi, chả đủ tiền mua ăn
– Chú chỉ được cái mác thôi, bên trong thì rỗng. – Các bà phá lên cười, thôi vào bàn làm việc ngồi tí nữa lại dìm hàng mình mất sợ lắm.
Làm việc 1 lúc thấy có cô bé xinh tươi đứng lấp ló ở cười, mũi cao, tóc đen thả tự nhiên, mặt trắng dáng dấp dễ thương, mặc quần jean, cao gót đen, 3 vòng đầy đặn, cái tật dại gái của mình lại nổi lên. Hóa ra bé đến làm việc với sếp mình, trẻ măng thế này làm việc với sếp sao được, sếp mới quay cho vài câu hỏi mặt mũi đã đỏ như gấc rồi, lúng ta lúng túng xin ra ngoài gọi điện thoại.
Mình cũng ra ngoài châm điếu thuốc hút, cứ nghĩ về em làm mình thấy không thoai mái trong lòng, cảm giác nặng nề cứ đè nén. Ra ngoài hít thở tí cho nhẹ đầu vậy, ra ngoài thấy bé đang ngồi thu lu 1 góc rồi, chắc ngồi đợi tài liệu mang đến. Đi làm quên trước quên sau lớ ngớ nhu bé này thì mình ít thấy may sếp mình dễ tính không như người khác là bé được về rồi. Mình chủ động bắt chuyện
– Em là nhân viên mới hả? – Vờ hỏi thế thôi chứ mình thừa biết rồi.
– Dạ không, em ở đơn vị lên ạ
– Uh, cứ tưởng em là người mới làm anh mừng hụt
– Hì, anh chắc là mới vào cơ quan làm ạ?
– Cũng 1 thời gian rồi, sao hôm nay mới thấy em lên vậy?
– Dạ, em mới đi làm mà anh
– Sếp em cũng khéo tuyển nhân viên nhỉ
– Hì, sao anh biết?
– Em có ngoại hình, đi làm việc dễ chiếm được cảm tình
– Hihi, có gì đâu anh. – Bé nói thế chứ thấy mình thấy 2 má hơi ửng hồng, được trai nịnh thì chả sướng
– Nói chuyện 1 lúc mà chưa biết tên em, em tên gì vậy?
– Dạ em tên XXX. Còn anh? ?
– Anh tên XXX, nhưng em cứ gọi là anh cho dễ gọi nhé. Nói rồi mình cười, bé cũng vui nên cười cùng mình
– Lần sau nếu anh phụ trách có gì khó anh hướng dẫn em nhé, em mới đi làm cũng không biết gì nhiều, các bác các chú trong kia khó tính quá
– Sẵn lòng, nhưng anh không giúp không công đâu đấy.
– Anh cứ đùa em. – bé che miệng cười, nhìn cũng duyên phết đấy.
– Đùa với em anh đâu được gì. – mình cười cười trêu bé.
– Thôi chào em, có dịp gặp lại em nhé.
– Dạ vâng ạ, em chào anh.
Mình đóng cửa sổ lại trước khi vào phòng, không quên nói với bé
– Anh đóng cửa sổ không gió lắm, thôi anh vào đây
Vào phòng làm việc, cày đống hồ sơ, hôm nay lại thêm 1 tập nữa, đến nản phải làm từ đây đến 60 tuổi, bao giờ thoát được cái kiếp trâu ngựa này đây. Cặm cụi làm, ngó đồng hồ cũng đã gần 4h chiều rồi. Cầm điện thoại nhắn cho gái
– Mệt quá em à
– Sao vậy anh? Anh ốm à. – Cũng quan tâm đến người anh trai nơi quê nhà này cơ đấy
– Không công việc nhiều quá, làm mãi chưa xong.
– Hihi, thôi cố lên anh
– Thiếu động lực làm việc không hiệu quả
– Thế anh đi kiếm động lực đi
– Tối đi với anh nhé, em là động lực đó
– Em tưởng bữa trước bảo em là thuốc tiên?
– Là cả 2 và rất nhiều thứ khác nữa
– Kể ví dụ em nghe xem nào
– Tối đi với anh, anh kể hết cho mà nghe
– Hihi, vâng ạ
Tạm biệt gái, làm việc tiếp, loáng cái đã đến giờ tan tầm, tắt máy. Xuống nhà lấy xe về, chả thấy bóng dáng gái đâu cả, chả sao, tối nay cũng setup được cuộc hẹn với gái rồi, cơm không ăn thì gạo còn đó, đi đâu mà vội vàng phải không các bác. Nhắn cho gái cái tin cuối
– Nhớ quàng khăn, mặc ấm về em nhé!
Xong xuôi, mình rồ ga về, thấy vui vui trong lòng, phấp phới như trai đôi mươi, dọc đường bao ý nghĩ về gái hiện ra, tối nay làm gì đi đâu, ăn mặc thế nào. Nói những gì với gái nhỉ, mình như 1 gã trai mới hẹn hò lần đầu ấy, chắc chỉ có gái mới đem lại cảm giác này cho mình…