Tà Áo Nơi Biên Cương - Chương 3: Đường lên bản (3)
Bỗng anh lơ xe chỉ về phía chỗ ngồi của Khoa:
– Em ngồi ghế kia đi, còn 1 chỗ trống.
Khoa nhìn quanh thì đúng là ghế ngoài của mình chưa có ai ngồi, đang sướng vì không có ai ngồi, được ngồi một mình hai nghế tha hồ thoải mái. Nhưng đành dịch đít vào trong một tí vì đây là xe khách mà, mình mua vé có 1 ghế ai lại đòi ngồi cả hai. Mà có người ngồi cùng kể cũng vui, nhanh hết thời gian, chưa nhìn rõ mặt nhưng nhìn cách ăn mặc chắc là trẻ rồi, he he he he.
Nàng đòi tự vẫn kia người không, à không, trên người có váy trắng đi về phía chỗ Khoa, mũ vẫn sùm sụp che nửa mặt không nói không rằng ngồi đánh thụp một cái xuống ghế bên ngoài. Cô nàng muốn lắm được ngồi vào cái ghế bên trong đặng ngắm cảnh vật bên ngoài, nhưng ngại chưa dám ngỏ lời với anh thanh niên đẹp trai, mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ, trạc tuổi mình. Đợt lát nữa làm quen rồi đổi chỗ cũng không muộn.
Hai người chẳng nói chẳng rằng với nhau một lời nào, xe lăn bánh rời khỏi bến xe, trời vẫn còn sớm, lại đang trong thành phố nên cũng chẳng có gì mà ngắm cả, cả hai thiu thiu chìm vào giấc ngủ thiếu đêm qua.
Cứ thế, cứ thế, cứ thế ….. chiếc xe đi, lắc lư, lắc lư ru đôi trẻ chìm vào giấc ngủ.
….
….
….
– “Toét!!!!!!!!!!!!!!!!!”, tiếng còi oto ngân vang.
Nàng váy trắng giật mình mở mắt.
Chàng tóc bồng bềnh giật mình mở mắt.
Cả 2 thêm một lần nữa giật mình bởi hoàn cảnh củachính mình, nàng đang tựa đầu vào vai chàng, cả hai ngủ ngon lành mà nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là một đôi vợ chồng mới cưới lên vùng Tây Bắc hưởng tuần trăng mật.
Nàng ngượng ngùng bới bới lại mái tóc làm cái mũ rơi xuống một bên vai, chàng vờ như không có chuyện gì xảy ra nhìn ra phía ô cửa kính. Ồ trời đã sáng rõ, xe đi rất nhanh, hình như đang trên cao tốc, cảnh núi thấp hai bên đường vút nhanh trong mắt.
Mãi sau nàng mới thỏ thẻ lên tiếng:
– Xin lỗi bạn nha!!!!!!
Giọng nói khẽ nhưng thượt ra yêu chết đi được, lại còn “nha nha” nữa chứ, teen quá đi mất à.
Khoa ngoảnh mặt nhìn về phía có tiếng nói yểu điệu kia, không tin giọng nói đó lại phát ra từ cái cô nàng chặn đầu xe thánh thót nói “rậm mu” lúc ban sớm. Ồ, chẳng có ai ngoài nàng ấy, Khoa mới khẳng định người vừa nói là cô nàng. Một chút bất ngờ hoặc do Khoa vừa mới tỉnh ngủ chửa tinh mắt hẳn. Cô nàng rất xinh, khuôn mặt nhỏ dài vát xuống cằm nhòn nhọn, da trắng như váy, mũi cao cao phập phồng, khuôn miệng vừa vừa được làm đẹp bởi đôi môi hơi cong cong, phía trên cao là hàng lông mày mỏng mỏng như cái ô che cho đôi mắt đen lánh như hạt nhãn. Trán cao cao lộ vẻ thông minh.
Khoa giả vờ đau vai, đưa một tay lên xoa xoa, vẫn còn hơi âm ấm:
– Ái dà!!!! Đau vai chết đi được đây này …..
Vừa nói vừa cười làm cô nàng cũng nhoẻn cười theo, khoe hai hàm răng trắng muốt đều tăm tắp như bắp ngô, chắc là mới tháo niềng răng xong. Nàng ta cũng trêu lại:
– Đàn ông gì mà mới thế đã kêu. Xí!!!!!!!
Khoa trêu lại:
– Sao bạn biết mình đàn ông ….. có phải ……………
Cô nàng đập cái đẹt vào vai Khoa như kiểu thân thiết lắm:
– Vớ vẩn, đánh chít giờ! Đây ….. đếch thèm.
Thế rồi, câu chuyện cứ đưa đi đưa lại, hai đứa sêm sêm tuổi nhau thành ra mới gặp mà như thân nhau lắm rồi, không biết có phải vì cái mục đích ban đầu là đổi chỗ ngồi đẹp không, mà chíp trắng cố tình làm thân, bẽn lẽn không đúng với bản chất con người thật của mình:
– Đằng ấy lên Lai Châu làm gì?
Khoa giơ giơ cái máy ảnh Canon của mình lên rồi hất mái tóc sang bên phải khi có vài lọn tóc lòa xòa trước trán, một kiểu làm dáng của con đực muốn lấy le với con cái, rất động vật:
– Mình lên chụp ảnh chơi. Còn đằng ấy.
Môi cong uốn tròn vành chu mỏ nói:
– Lên kiếm mấy anh dân tộc chơi. Hí hí hí!!!!!!
Biết là cả hai không ai nói thật, cả hai bật cười khúc khích nói những câu không đầu không cuối, cũng là cho mau hết thời gian, chiếc xe 45 chỗ vẫn vun vút lao đi, bởi đây là đoạn cao tốc có thể chạy đến 100 km/giờ.
Thời gian cứ thế trôi đi, pha lẫn tiếng “lách tách” mỗi lần Khoa chụp ảnh là vài ba câu nói vu vơ của đôi bạn trẻ. Bỗng, hình như váy trắng có gì đó khó chịu trong người, nàng dịch mông nên này một chút, xê đít bên kia một tẹo. Lại đổi chân nọ sang chân kia liên tục giống như là có con kiến nó chui vào bướm làm cho chủ thể ngứa ngáy mà không thể thò tay vào mà bắt được ấy.
Một lúc như vậy làm Khoa cũng để ý, rõ ràng cô nàng này đang gặp vấn đề gì đó, là đàn ông con trai, Khoa tỏ vẻ quan tâm, dù gì thì gì mình cũng là đàn ông, có quan tâm đến con gái một tí cũng không có gì bất thường cả:
– Này, đằng ấy bị làm sao thế?
Kèm với đó là ánh mắt quan tâm, thấy cô nàng mặt đỏ gay đỏ gắt lên như quả đào chín. Cằm nhọn mím môi, không dám thở mạnh, chẳng dám trả lời. Với lên phía trên nói rõ to cho anh lơ xe nghe thấy:
– Anh phụ xe ơi, bao giờ đến trạm nghỉ ạ?
Lơ xe rậm mu, à Nậm Mu thấy gái đẹp hỏi thì tỉnh hẳn ngủ, vừa men theo hàng giữa đi xuống vừa nói:
– Khoảng 30 phút nữa là đến trạm nghỉ rồi.
Vừa nói dứt câu, anh lơ xe không nghe rõ nhưng Khoa ở bên cạnh thì nghe rõ mồn một tiếng nói từ trong họng của mắt đen hạt nhãn phát ra vô thức như than trời:
– Thôi, chết rồi!
Khoa giật mình, lúc ban sáng thì cô nàng này đứng trước đầu xe như người muốn tự vẫn, giờ lại than “chết rồi” không lẽ cô nàng này muốn tự sát thật:
– Đằng ấy bị làm sao, sao lại kêu chết rồi.
Váy trắng biết mình lỡ lời để anh chàng tóc bồng tóc bềnh bên cạnh nghe thấy, cảm giác trong người khó chịu vô cùng, có lẽ là không thể chịu đựng thêm được nữa, nàng đổi chân mà có cảm giác ướt nhẹp ở đũng quần lót, không lẽ ….. Nàng mím môi mím lợi, hơi ghé ghé cái đầu về phía Khoa rồi nói như cầu như khấn:
– Bảo xe dừng lại hộ tôi.
Khoa mở trừng mắt nhìn vào cánh mũi đang phập phồng, nhìn vào gò má ửng hồng của cô nàng xinh đẹp:
– Để làm gì? Xe đang chạy mà. Không dừng được đâu.
Chíp trắng lấy hết sức bình sinh, giống như kẻ hấp hối sắp nói lời sau cùng:
– Nhanh lên, tôi không chịu được nữa rồi. Tôi …….. buồn tè. Í í í.
Vừa nói mà nàng phải gồng cứng cả bụng để khép miệng bướm lại, không thì ồ ồ ồ ra xe mất.
Khoa xuýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, à hóa ra nàng đang buồn đái. Giờ không thể chịu được đây mà. Cũng tính là trêu trêu thêm một lúc nhưng ngộ nhỡ nàng không chịu được mà phọt ra đây thì quãng đường còn lại phải tính làm sao. Con gái người ta ngại chuyện này giữa đường giữa chợ lắm, phải bí lắm, phải buồn lắm mới bỏ qua mặt mũi mà nhờ mình như vậy. Là thằng đàn ông sao nỡ để bướm đàn bà phải khép mãi. Khoa nói rõ to cho anh chàng lơ xe nghe tiếng:
– Anh gì ơi, dừng cho em xuống vệ sinh cái.
Anh chàng lơ xe không hiếm gặp những tình huống này, nhưng chẳng muốn làm bởi đỗ xe trên cao tốc là vi phạm luật an toàn giao thông đường bộ, anh ta kéo dài thời gian:
– Sắp đến trạm nghỉ rồi, cố chịu thêm một tí nữa đi.
Khoa liếc mắt xuống nhìn mặt “đằng ấy” nhưng ánh mắt lại trượt từ khuôn mặt xuống hai bầu vú, mặc dù khuất sau cái váy, cổ áo lại sát vào cổ họng nên không có thấy gì nhưng nhìn bên ngoài thấy cũng to to, lại thấy ánh mắt của cô nàng nhìn mình đầy cầu khẩn, lắc lắc cái đầu như muốn truyền đạt ý nghĩ trong đầu: “Anh gì ơi, em không chịu được nữa, bướm em căng hết lên rồi đây này, cho em đái đi anh”.
Khoa nhăn nhó thay bạn, kiểu như khó chịu lắm:
– Cho em xuống đi, em không chịu được nữa rồi, không là ra xe đấy.
Biết làm sao được, bảo khách nhịn mà khách không nhịn thì đành phải đỗ xe thôi. Không cần lơ xe phải bảo, bác tài biết ý từ từ hạ tốc độ, gạt xi nhan bên phải tạp vào lề đường. Tiếng xì một cái báo hiệu nhả phanh hơi, chiếc xe dừng hẳn.
Nàng váy trắng như chết đi sống lại khi thấy xe dừng hẳn. Nhưng sự đời thật là oái oăm, đàn bà con gái đái giữa đường cao tốc thì phải làm sao, mình là con gái một thân một mình trên chiếc xe này biết nhờ vả ai che chắn cho mà đái một phát cho trọn tình vẹn nghĩa đây. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng biết nhờ ai trong những người xa lạ trên chiếc xe oto này, nàng đành hạ mình bấu vào bắp tay Khoa rồi nói thầm:
– Xuống …… che cho người ta.
Vừa nói mà vừa ngại. Nàng thề rằng từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay đã tròn 22 năm hít thở khí giời, nàng chưa bao giờ ở vào một tình huống oái ăm đến như thế này, nhờ một người đàn ông xa lạ lần đầu tiên gặp mặt trong đời, đến tên tuổi quê quán người ta còn không biết, che cho mình đái. Mà không che không được, phía xuôi thì oto từ dưới phi lên, phía ngược thì một đống người có thể ngoái lại nhìn mình. Phải dũng cảm lắm nàng mới dám nhờ Khoa, cũng là trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ, lát nữa xuống xe rồi mỗi đứa một phương, cả đời chẳng bao giờ gặp lại nên chẳng sợ hắn đem chuyện này đi rêu rao cho bàn dân thiên hạ.
Khoa được nhờ thì ngớ người nhưng nhanh chóng định thần, tưởng tượng ra tương lai sẽ được cái gì. Vui vẻ nhận lời nhưng ngoài dáng thì thể hiện là đang miễn cưỡng lắm.
Thế là hai đứa ríu rắt nhau xuống xe, nàng đi trước, chàng theo sau. Đến đuôi xe trong ánh mắt dò xét của những người đàn ông trên xe.
Quan sát địa hình địa vật, Khoa phân tích như sau. Nếu để nàng đái ở phía bên trong taluy thì đi lại là quá khó khăn bởi sau taluy là một con mương nho nhỏ để thoát nước đường cao tốc, không ổn. Nếu để nàng đái ở mép bên ngoài taluy cũng không ổn bởi mình chỉ có thể che được ở một vế, nếu chọn che đám đàn ông trên oto thì những người đi đường sẽ nhìn thấy bướm nàng và ngược lại. Chỉ có duy nhất một cách, đấy là để nàng đái hẳn ở phía sau xe. Phương án này vô hình chung lấy chính chiếc xe làm vật che một vế, còn vế đằng sau đã có mình.
Nghĩ xong xuôi, Khoa chỉ vào đuôi xe oto, chiếc xe dừng nhưng vẫn nổ máy, tiếng máy rú ầm ầm thổi hơi phù phù ra đằng sau:
– Đằng ấy, đ…. ở đây đi.