Tà Áo Nơi Biên Cương - Chương 28: Mùi của mẹ (1)
Thực ra cũng chẳng muốn dừng ở đúng đoạn gay cấn đó đâu, tội gì phải dừng đúng đoạn đó để nghe các bạn “mắng” làm gì cho nó mệt. Nhưng khổ nỗi, viết đến đúng đoạn đó thì tay mỏi mắt mờ. Các bạn biết rồi đấy, để có một chương truyện ra mắt độc giả, tác giả như chúng tôi mất ít nhất 1 ngày kì cụi bên máy tính, đó là xuôi, tức là không bị nghẽn về mặt cảm xúc, còn bị ngược thì lâu hơn rất nhiều. Một ví dụ để chứng minh công sức của mình mà các bạn có thể kiểm chứng được, các bạn thử đánh máy 10 trang A4 cỡ chữ 13 xem mất bao nhiêu thời gian. Đó là trung bình độ dài 1 chương truyện của Cu Zũng đấy.
Thôi không nhì nhèo nữa, câu truyện đang đi vào hồi hấp dẫn nhất. Chúng ta cùng bước vào không gian căn phòng riêng của cô giáo Thương vào lúc đêm khuya một ngày giáp mùa mưa.
Khoa run lên bần bật vội tắt màn hình điện thoại rồi nằm vật ra giường, mùi rượu thoang thoảng từ phía mẹ hắt nhẹ vào mũi, không nồng nặc mà nồng nồng thơm thơm, ngan ngát. Khoa nhắm mắt lại để cố xua đuổi đi ý nghĩ điên rồ vừa mới chợt đến trong đầu. Nhưng cứ nhắm mắt lại hình ảnh hai bờ mông đít trắng phau, vểnh vểnh của mẹ trong ánh sáng mờ mờ của chiếc điện thoại lại dập dờn trong đầu. Mẹ nằm quay lưng lại phía Khoa, mông ngoảnh ra ngoài. Trên người mẹ vẫn còn mặc chiếc áo phông cộc tay, nhưng bên dưới, hoàn toàn là ở truồng. Khoa vẫn biết mẹ đẹp, một nét đẹp mặn mà, cao quý. Mẹ có đôi chân dài thượt, đùi mẹ thon gọn lắm vì cũng giống như các cô giáo khác, mẹ phải lội bộ qua đèo, qua suối qua đồi nhiều. Nhưng khi nhìn đôi chân trần gác lên nhau một cách trực tiếp ấy, cộng với máu nóng đang sôi ùng ục trong dương vật, Khoa thấy một nét đẹp khác nữa. Đó là nét đẹp của sự quyến rũ, hay đúng hơn, đôi chân trần nối nhau bằng cặp mông trắng ngần, mũm mĩm, mềm mại ấy đang hấp dẫn Khoa theo ý tứ tình dục. Khoa tò mò, không biết trung tâm của phần bên dưới, đó là bướm của mẹ như thế nào nhỉ? Có đẹp không, có hồng không?
Rồi Khoa khịt khịt mũi, khi tĩnh lặng lại trong đêm, Khoa mới cảm nhận hết được các thứ mùi phát ra từ phía bên mẹ. Ngoài mùi rượu nồng nàn, thơm thơm mà Khoa biết lúc vừa rồi, còn có thêm một thứ mùi khác, mùi đàn bà. Đúng không thể đúng hơn. Đó là mùi lồn đàn bà lúc làm tình. Cái mùi này nhang nhác giống với mùi từ bướm các cô giáo mà Khoa đã từng làm tình, lại cùng nhàng nhạc giống với mùi lồn của chị Như Hoa mà Khoa mới ngửi cách đây hơn tiếng đồng hồ tại nhà của chú A Páo.
Khoa không thể làm gì khác ngoài bật dậy, ngồi duỗi chân thẳng băng trên giường, đầu ngoảnh hẳn về phía mẹ, trong đêm tối, Khoa không nhìn thấy mẹ, không nhìn thấy đít mẹ, lồn mẹ, nhưng mũi Khoa biết, mùi đó đang tỏa ra nồng nặc từ bướm mẹ, không thể khác được. Khoa thì thầm tự nói với chính mình:
– Mẹ vừa thủ dâm? Mình đoán chắc mẹ vừa thủ dâm, cái mùi này đã tố cáo mẹ. Khổ thân mẹ thật, mẹ cũng giống các cô giáo khác ở đây thôi, thiếu thốn trăm thứ, đặc biệt là thiếu hơi đàn ông. Chẳng trách, nhiều lần mẹ đã “mút” trộm của mình.
Thêm một lần nữa, Khoa khẳng định người đã bú trộm buồi mình mỗi đêm chính là mẹ, bởi điều kiện cần và điều kiện đủ để mẹ làm việc đó hội tụ đủ cả. Không là mẹ thì không thể là ai khác được. Mẹ vì thiếu thốn quá mức nên mới lén Khoa làm việc đó, Khoa không trách mẹ khi quãng thời gian ở trên đây, tiếp xúc với nhiều vấn đề của các cô giáo, Khoa đã hiểu và cảm thông cho hành động của mẹ.
– Hay là mình giúp mẹ nhỉ? Mình giúp được các cô giáo khác, tại sao lại không giúp được chính mẹ của mình. Nhưng …………. mẹ và mình lại là hai mẹ con. Chuyện đó có được không?
Khoa lại nhẹ nhàng nằm xuống, đầu óc vẫn cứ xoay vần giữa có và không? Giữa lằn ranh của tình dục và luân thường đạo lý. Ở bên dưới, con chim chưa bao giờ cứng hơn. Buồi không có não, nó không biết và không phân biệt được cái gì nên hay không nên, cái gì là tình dục bình thường, cái gì là tình dục loạn luân. Nó chẳng biết cái đéo gì là luân thường đạo lý. Nó chỉ biết, nó đang thèm bởi ngay sát bên nó là một cái lồn của một người đàn bà đẹp, cái lồn đó lại đang tỏa hương sực nức khêu gợi, kích thích, mơn man và mời gọi nó áp sát lại, rúc vào bên trong.
Khoa thò tay vào trong quần mình, bóp chặt một cái thật mạnh như muốn khuyên răn buồi mình không nên cứng, ít nhất vào lúc này, trong hoàn cảnh này.
Rồi bỗng mẹ trở mình, hình như mẹ nằm ngửa ra thì phải, một bên chân của mẹ khẽ chạm vào mé chân của Khoa, mát dịu.
Khoa thêm lên một lần nữa run lên bần bật, chân run, tay run, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Đầu buồi cứ thế ứa thứ nước nhờn rã ướt sũng của đầu rùa.
Khoa lại bật dậy một lần nữa, hai tay úp vào mặt, thực sự lúc này, cậu không biết phải làm gì cả.
– “Hay là ………….. mình chỉ bú lại cho mẹ thôi, giống như mẹ đã từng làm với mình”.
Đó là lý luận, hay ngụy biện của Khoa đây? Chuẩn phải là Khoa đang cố tìm cho mình một lý do cho hành động sắp tới.
Lật bật một bàn tay, Khoa lần rờ lên chỗ gối đầu của mình để tìm chiếc điện thoại. Không dám làm nhanh làm mẹ, sợ mẹ tỉnh giấc.
Khi chiếc điện thoại đã nằm trong tay mình, Khoa vừa run vừa lò dò quỳ gối, khẽ khàng bò xuống phía dưới, cậu muốn xuống phía dưới rồi mò lên trên, tránh để mẹ tỉnh dậy. Có thể mẹ uống rượu sẽ ngủ say, nhưng không thể là say theo kiểu bất tỉnh, bởi mẹ thế nào cũng cũng là cô giáo, mẹ không thể say trước mặt các đồng nghiệp của mình được.
Đã xác định được vị trí ngồi của mình ở dưới chân mẹ, Khoa bật điện thoại, úp xuống phía dưới để ánh sáng không hắt lên phía mặt mẹ. Và rồi, đôi bàn chân búp măng của mẹ đã ở trong tầm ánh sáng, Khoa thở hắt ra một cái, rồi hít vào thật sâu, chiếu anh sáng rộng ra hai bên. Ô, một chân của mẹ đã dạng lệch hẳn ra một bên tạo một khoảng trống khá lớn giữa hai chân mẹ.
Khoa hồi hộp nhích từng centimet chiếc điện thoại lên phía trên. Ánh sáng điện thoại tuy không phải là ánh đèn cao áp, nhưng cũng đủ sáng để Khoa nhìn rõ mầu da thịt của mẹ trong khoảng sáng mà nó chiếu vào. Miệng Khoa hình như tự động trào nước bọt, có lẽ cái cậu muốn nhất vào lúc này là được dùng lưỡi mình, liếm vào từng lớp da thịt của mẹ, ở gót chân thôi cũng được.
Ánh đền dịch lên trên, đến phần bụng chân, ống đồng. Hoàn toàn không có một sợi lông chân nào, toàn bộ là da thịt mịn màng, trắng như bông tuyết. Càng lên cao, mùi từ bướm mẹ đã rõ lại càng đậm hơn.
Điện thoại lia lên đến đâu, Khoa bò theo đến đó, hay chính xác hơn, điện thoại đi đến đâu, đầu Khoa theo sau đến đó để mắt nhìn cho rõ. Đầu gồi, rồi phần đùi non.
Lên đến đùi non rồi đấy, đùi non mẹ thon thon, mướp rượp, lớt thớt vài sợi lông tơ bí tí nằm xuôi xuôi về một bên.
Chợt Khoa dừng điện thoại lại, không dám đưa tay lên phía trên, bởi Khoa biết, hết phần đùi non này, sẽ tới bướm mẹ, tới nơi mình sinh ra cách đây 22 năm.
Nói về động tác của Khoa lúc này thì chính xác là trườn bò, trườn bò tiến từ phía dưới lên phía trên. Nằm sấp, buồi thì cứng vì vậy buồi rê như lưỡi cầy xuống mặt chiếu. Đúng lúc Khoa dừng lại, ở đoạn đùi non, mới cảm nhận thấy buồi mình hơi đau đau vì trườn được một đoạn cũng khá là dài, gần 1 một mét rồi chứ ít gì.
Vì buồi đau, đó chính là động lực để Khoa tiếp bước, tới được đây rồi, kho báu ở ngay trước mắt không lẽ kẻ thám hiểm lại quay về hay sao? Cái buồi nó điều khiển Khoa chứ không chỉ có bộ não nữa.
Khoa lại tiếp tục.
Hít một hơi thật sâu giống như thợ lặn lấy hơi trên mặt nước chuẩn bị ngụp xuống đáy, Khoa đưa phát một chiếc điện thoại lên phía trên, và dừng lại ngay trước bướm mẹ.
Ánh sáng của chiếc điện thoại smartphone chiếu thẳng phía dưới, toàn bộ bướm mẹ hiện ra. Xuýt chút nữa thì Khoa đánh rơi điện thoại, bởi trong tưởng tượng của Khoa, trong hiểu biết của Khoa về lồn của phụ nữ mà Khoa xem, nhìn trên mạng internet, rồi 3 cái lồn mà Khoa địt trực tiếp thì đây là cái Lồn đẹp nhất.
Nước bọt Khoa rơi vài giọt xuống chiếu, mắt mở to như muốn lòi hẳn con ngươi ra ngoài, lưỡi thè ra hẳn ngoài môi.
Lớp lông lồn lưa thưa mọc trên một gò mu cao vút như một ngọn đồi thấp. Lông lồn mẹ mỏng nhìn rõ gốc nhưng dài thướt tha, tất cả đổ nghiêng về một bên rất đều đặn nhưng có sự sắp đặt của tạo hóa. Lồn chỉ mọc duy nhất một khóm lông ở chính giữa của mu, mọi nơi khác tuyệt không có một cọng lông nào, không phải mẹ cạo vì ngoài phần giữa ra thì phần thịt mu lại mịn màng. Ở bên dưới hoàn toàn không có một sợi lông nào, dù là lông tơ.