Tà Áo Nơi Biên Cương - Chương 20: Thính dâm (1)
Trước mùa mưa, bao giờ cũng thế, trời thường trong hơn, xanh hơn bình thường. Mà hình như cây cối và động vật hoang dã nơi đây cũng có thiên phú nào đó dự báo trước được mùa mưa thì phải, tiếng những con chim rừng, con thú hoang từ nơi sâu thẳm loáng cái lại dọi về, nghe đến âm u và tĩnh mịch.
Giờ đã là hơn 10 giờ đêm, Khoa và mẹ nằm trên cùng một chiếc giường, từ lúc Khoa lên đây, đêm nào cũng thế, mẹ nằm trong, sát cửa sổ, Khoa nằm ngoài. Hơi thở không đều của cả hai mẹ con báo hiệu cả hai người chưa ngủ, vẫn dỏng tai nghe tiếng rừng đêm. Mẹ Thương thì đã nghe đến thuộc lòng từng tiếng rừng rồi. Tiếng nào của con nai, tiếng nào của con hoẵng, tiếng nào của con gà rừng, tiếng nào của vợ chồng con chim rừng chí chóe cô Thương thuộc cả. Hơn 20 năm ngủ bên rừng, nghe tiếng rừng cho cô hiểu biết không ít về rừng.
Nhưng còn Khoa, tiếng rừng ấy lạ lẫm làm sao, nó làm cậu mất ngủ. À mà cũng không hẳn những tiếng lạ tai ấy làm Khoa khó ngủ đâu. Khoa đang suy nghĩ về những chuyện đã qua. Lên đây chưa một tuần, thời gian không dài nhưng những trải nghiệm lại bằng tất cả quãng đời phía trước cộng lại. Chuyện cô giáo Bích Thảo, cô giáo Hạ Vy và mới buổi trưa nay thôi là chuyện với cô giáo Thu Huyền. Cả 3 cô giáo đều cho Khoa những phút giây tình dục đầu đời đầy cảm xúc mà Khoa sẽ chẳng bao giờ quên. Cả 3 cô giáo đều có một xuất phát điểm khi trao thân cho Khoa là sự thiếu thốn về mặt tình dục theo đúng nghĩa đen của nó. Suy rộng ra, tất cả các cô giáo Pa Thăm, trong đó có mẹ Thương đang nằm cạnh Khoa đây đều đang dần héo úa đi vì sự cô đơn đến cùng cực ở vùng biên cương này.
Khoa hoàn toàn không có một chút đánh giá xấu nào về các cô giáo, về mẹ cả, bởi Khoa cũng là người có học, cũng có những kiến thức về cuộc sống ở một mức nào đó đủ để hiểu biết. Là con người cả mà thôi.
Thêm nữa, có một chuyện vẫn là mối nghi trong lòng mình mà Khoa chưa thực sự khẳng định được đáp án, chỉ mới là sự nghi ngờ thôi. Chuyện đó bắt đầu ngay ở cái đêm đầu tiên Khoa ở trên này, chuyện cậu bị ai đó bú buồi lúc đang ngủ đến khi xuất tinh. Chuyện này không chỉ xảy ra một lần vào cái đêm đầu tiên ấy, mà còn mấy đêm sau này nữa. Người mà Khoa ngỡ là làm chuyện đó không ai khác chính là người đang nằm ở bên cạnh mình đây, mẹ Thương. Người làm cái điều hết sức nam nữ, vợ chồng ấy chẳng lẽ lại là mẹ hay sao? Khoa lắc lắc đầu cố đẩy suy nghĩ đó ra khỏi não làm chiếc giường động đậy.
– Không ngủ được à con?
Cô Thương dường như cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, chiều nay, lúc đoàn đi chợ phiên về, sau khi lấy từ tay Khánh Linh mấy hộp bao cao su mà cô nhờ mua, cô đã được nghe Khánh Linh thuật lại những gì xẩy ra. Giờ cái mà cô muốn biết, chính là chi tiết sự việc, do chính con trai cô kể lại như nó đã hứa khi cô đồng ý để nó làm những việc “thiện” đó. Cô quay người lại với con, lưng hướng về cửa sổ. Hôm nay gió Lào thổi mạnh, bắt đầu mùa mưa năm nào chả thế, làm thời tiết nóng hơn bình thường, mặc dù đêm ở vùng cao thường thì lành lạnh. Cô Thương mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh, áo cộc tay, quần lửng bằng vải mỏng, cô không có thói quen đeo áo vú lúc ngủ, giờ cũng thế. Đôi bầu vú nần nẫn hướng về con, phập phồng theo nhịp thở của cô. Mũi cô cũng gần con hơn, cô ngửi thấy mùi đàn ông, phát ra từ phía con.
– “Vâng, tự nhiên con khó ngủ quá”, trong đêm tối, Khoa không nhìn rõ mặt mẹ, nhưng đoán được mặt mẹ ở rất gần mình vì tiếng mẹ gần lắm, nghe rõ mồn một. Cả hương thơm dịu nhẹ từ người mẹ phát ra nữa. Mẹ không dùng xà phòng thơm giống phụ nữ miền xuôi bao giờ. Nhưng mẹ hay tắm bằng nước lá rừng do dân bản đi rừng hái về biếu, mùi của lá rừng rất khác so với mùi của xà phòng, nó dìu dịu, đằm thắm, như chính mẹ vậy.
Cũng thầm đoán được con đang suy nghĩ về chuyện gì, nên cô Thương dò dẫm để khẳng định:
– Có phải chuyện trưa nay ở chợ Phiên không?
Quả đúng đó là một trong những điều mà Khoa đang suy nghĩ và hồi tưởng lại, chuyện ở chợ phiên, dưới một gốc cây trong khu rừng rậm rạp, cậu và chị Thu Huyền đã làm chuyện đó, ở xa còn có chị Khánh Linh cảnh giới. Khoa khẽ gật đầu nhưng biết mẹ chẳng nhìn thấy vì trời tối quá, cậu nói thật khẽ:
– “Vâng ạ”, chuyện chợ Phiên có nhiều chuyện chứ không riêng gì chuyện mà Khoa đang nghĩ, Khoa hy vọng mẹ sẽ không hỏi về chuyện với chị Thu Huyền.
Nhưng Khoa đã nhầm, chợ phiên Tả Sín Chài mẹ Thương đã đi cả trăm lần, có chuyện gì ở cái chợ phiên mà mẹ chưa biết, mẹ là mẹ quan tâm đến cái “chuyện kia” cơ. Ngẫm một lúc, mẹ lấy hơi rồi hỏi Khoa:
– Thế ……. có ….. mang …… bao không?
Khoa giật mình đánh thót một cái, dương vật trong quần tắp lự dựng phắt dậy, đội chiếc quần đùi thành một cái lều. Cũng may trời tối như mực nên mẹ không phát hiện ra. Cái cảm giác thân dương vật trần trụi đâm vào bên trong ống âm đạo chị Huyền vẫn rõ mồn một. Hóa ra chuyện mà mẹ hỏi là cái chuyện đó. Khoa đoán không nhầm thì mẽ đã tỏ mọi chuyện, có lẽ là hỏi chị Khánh Linh hoặc trực tiếp hỏi chị Huyền. Biết có giấu cũng chẳng được, với lại cậu đã hứa là sẽ nói với mẹ tất cả từ trước cái lần ra suối địt chị Hạ Vy rồi, Khoa đành thành thực:
– Con …… không. Lúc đó ….. bất ngờ, con không có chuẩn bị. Với lại …. Con cũng chưa ….. mang …. bao cao su bao giờ.
Nghe con nói đến đây, Thương nghĩ về hai hộp bao cao su mà cô đang cất trong tủ quần áo, lúc nãy lấy từ chỗ Khánh Linh về. Cũng định bụng chờ cơ hội để đưa nó cho Khoa, dặn dò nó cách sử dụng. Chuyện quan trọng nhất trong thời gian Khoa ở đây không phải là nó địt bao nhiêu cô giáo, địt mỗi cô giáo bao nhiêu lần, mà chính là có để lại hậu quả gì hay không? Các cô giáo như những mảnh ruộng khô cằn, bao nhiêu giọt nước mưa cũng không đủ đâu mà. Chính vì vậy, việc dùng bao cao su là vô cùng cần thiết. Không cần phải nói chi tiết, hậu quả nếu một trong các cô có chửa, hoặc khủng khiếp hơn là toàn bộ các cô giáo có chửa thì không biết sẽ như thế nào? Chỉ biết chắc chắn là trường Pa Thăm sẽ giải tán. Cũng may, chiều nay, chính miệng Thương đã hỏi kỹ Thu Huyền nên biết được là mặc dù Khoa có bắn tinh đầy ứ vào trong âm đạo nhưng không lo mang chửa vì Thu Huyền mới tắt kinh được 3 hôm.
Chuyện bao cao su để sau hẵng nói, giờ Thương muốn nghe nhất chính là phần chính của câu chuyện, Thương thở mạnh một cái, hơi nhíu nhíu ở miệng bướm để kiềm chế những ham muốn đã bắt đầu trỗi dậy trong cơ thể:
– Kể lại cho mẹ nghe đi ….. Mẹ ……..
Không thể nói hết ý của mình, bởi như thế thì sống sượng quá, sợ Khoa lại nghĩ ngợi lung tung. Đành bỏ lửng để Khoa tự hiểu là mẹ muốn biết vì mẹ cần phải biết mà thôi.
Nhưng Khoa nào có hiểu theo ý mẹ muốn đâu cơ chứ. Khoa biết chứ, mẹ và các cô giáo Pa Thăm đều có một điểm chung, đó là ham muốn tình dục. Với các cô giáo khác thì Khoa có thể địt giúp để giải tỏa, nhưng còn với mẹ thì đó là điều không thể, mẹ là mẹ đẻ của Khoa. Nếu Khoa làm chuyện đó với mẹ hóa bằng loạn luân đó ư. Tất nhiên, trong quá khứ và cả ở thì hiện đại, chuyện đó không phải là không thể xảy ra, vẫn xảy ra ở Đông ở Tây đấy thôi. Nhưng mẹ còn là một cô giáo, chắc mẹ sẽ không bao giờ làm chuyện đó, kể cả Khoa có muốn và sẵn sàng đi chăng nữa. Làm thế nào để vừa giúp mẹ, lại không để hai mẹ con vào tình huống khó xử đây. Khoa chợt nhớ ra, trong sự đa mầu sắc của tình dục có một cái mà người ta thường gọi là: “Thính dâm”. Phải, hay là Khoa giúp mẹ bằng cách cho mẹ “thính dâm” nhỉ? Nếu căn cứ vào những gì Khoa và mẹ giao tiếp thì có lẽ mẹ muốn thính dâm. Chẳng phải mẹ đã dặn là Khoa phải kể cho mẹ nghe lại những gì đã làm với các cô giáo đó sao. Đó là biểu hiện rõ ràng nhất ý muốn của mẹ. Khoa đã biết mình phải làm gì. Cậu chậm rãi hỏi mẹ để xác nhận:
– Mẹ muốn nghe chi tiết hay chỉ sơ sơ giống như lần con kể chuyện làm với chị Thảo và chị Vy?
Không chỉ bướm, giờ đây, cặp vú bầu bĩnh, nần nẫn của Thương cũng bắt đầu đòi hỏi, đầu vú săn lại, tê tê chạm vào vải áo:
– “Tùy …. con”, trong đêm đen, Thương vô thức đặt tay lên bầu vú mình, lòng bàn tay vô tình thế nào lại khẽ day day vào đầu vú. Thương biết, vú mình to lắm, căng lắm, lại mịn màng nữa. Cũng bởi chẳng mấy khi nó được người đàn ông nào vần vò, mút mát. Thế nên nó vẫn giữ được hình dáng như hồi Thương còn thiếu nữ.
Khoa bắt đầu chầm chậm kể, cậu vận hết trí óc của mình để kể chuyện. Nếu chỉ đơn thuần là thuật lại thôi thì chẳng phải nghĩ nhiều làm gì. Chuyện nam nữ cũng chỉ cởi quần áo, rồi trần truồng ôm nhau, rồi dương vật chui vào trong âm vật, rồi dập, rồi xuất thôi. Nhưng kể làm sao đúng tính chất của một cái gọi là “thính dâm” thì mới khó. Khoa bắt đầu, tiếng nhỏ dần chỉ đủ hai mẹ con nghe thấy:
– Sau khi chị Linh bảo con đi vào chỗ chị Huyền, lúc đầu con cũng ngại lắm, không biết là chị Linh có nói đúng không. Nhỡ chị Huyền không đồng ý thì hai chị em không biết nhìn nhau thế nào nữa.
Một tay ở trên vú, nhè nhẹ xoa để dịu bớt cảm giác kiến bò trên đầu ti, một tay còn lại, Thương không thể kiềm chế được mà đặt nó ở đúng ngã ba giữa hai chân, hơi ấm từ bên trong bướm tỏa ra làm bàn tay Thương cảm nhận rất rõ. Thương nói mà như không nói, bởi đó là tiếng nói từ trong họng giống như người ta đang rên rỉ:
– Lúc đó, cái Huyền trông như thế nào?
Khoa cũng nào có kém chi, đúng là thanh niên mới lớn, ngày ba đêm bẩy, mới hồi trưa đã xuất đến kiệt tinh, vậy mà giờ, mới chỉ nghĩ lại thôi mà buồi đã sưng lên cứng ngắc như một khúc củi khô, cậu cũng mò tay xuống buồi mình, đè nó xuống cạnh đùi.
– Lúc trước thì con nhìn thấy chị Huyền …… trần truồng vì bị hai thằng Tầu chuẩn bị ….. hiếp. Nhưng khi vào bên trong, chị Huyền đã mặc lại quần áo, bộ quần áo của phụ nữ Mông mà chị ấy vừa mới mua trên chợ. Nhưng đôi mắt chị Huyền nhìn con rất khác lạ, con còn thấy trên hai đôi môi chị bóng nhẫy vì nước bọt, chị ấy phải dùng lưỡi để liếm không cho nước chảy thành giọt. Con cũng đoán là chị Huyền chắc là đang thèm muốn lắm rồi. Chị chỉ nhìn thoáng vào mặt con thôi, còn lại thì chị ấy cứ nhìn chằm chằm ….. vào háng con. Mà lúc đó …. con cũng ngại quá, vì vừa nãy nhìn thấy …. vú và …… “cái ấy” của chị Huyền rồi, lại được nghe chị Linh nói là chị ấy đang … nứng nữa nên cái …. đó của con mới cương cứng, nó chọc ra ngoài quần, chắc là chị Huyền cũng biết được điều đó nên chị ấy nhìn kỹ là phải.
Ở bên ngoài quần, Thương lấy một ngón tay tìm đúng âm vật rồi nhay nhay, giống như là nhiều lần trước cô vẫn thường thủ dâm. Bướm Thương giờ đã ướt không cần phải bàn cãi, nó mong cô làm điều đó cho nó một cách mạnh mẽ hơn, ống bướm cũng cuồn cuộn tưởng sắp có cái gì đó xâm nhập. Thương cắt lời con:
– Con cứ kể thẳng đi, đừng ngại, không cần phải “cái đó”, “cái kia” đâu.
Một khi cơn nứng đến, người ta sẽ dần dần dẹp bỏ cái “phần người” để “phần con” trỗi dậy. Đó là lý do Thương muốn nghe tận tai những từ ngữ trần tục nhất của tình dục.
Khoa cũng muốn thế, nhưng vì sợ mẹ ngại nên không dám nói thẳng những từ ngữ ấy ra, nhưng mẹ đã nói thế thì còn gì nữa, với lại cậu cũng đang “máu”:
– Vâng. Khi con đến gần chỗ chị Huyền, con ngồi xuống cạnh chị, con chưa dám nói gì, và chị Huyền cũng như vậy. Lúc đó, con ngửi thấy mùi dâm thủy phát ra từ …… lồn chị Huyền rất đậm đặc, có lẽ lồn chị đã ướt và đã nứng từ lúc bị hai thằng Tầu sờ rồi.
“Á”, đúng lúc đó thì có tiếng phát ra từ phía mẹ Thương làm Khoa hơi giật mình hỏi:
– Mẹ bị làm sao vậy?
– “Mẹ không sao? Hình như có con muỗi đốt mẹ, con kể tiếp đi”, Thương giấu nhẹm chuyện cô suýt chút nữa thì đạt cực khoái bởi từ “lồn” phát ra từ miệng con trai. Là cô giáo, cô chưa từng nói, cũng chưa từng nghe ai nói từ ấy ra miệng, đây là lần đầu tiên cô nghe bằng tai. Trong đầu cô, đã nhiều lần cô nghĩ cái điểm giao nhau giữa hai chân mình và gọi thầm nó là “lồn”, nhất là những lúc cô thủ dâm. Nhưng đây là lần đầu tiên, cô nghe từ ấy bằng tai, lại do một người khác nói ra. Oái ăm thay, lời nói ấy lại từ miệng của một người đàn ông, ở ngay cạnh cô, trên giường, giữa đêm, và đó lại là con trai cô dứt ruột tuột lồn rặn ra. Ấy thế nên, phản ứng của cơ thể vừa rồi không khó để giải thích, từ “lồn” như một mũi kim xuyên vào quả bóng bay, làm nó vỡ tan ngay tắp lự, làm Thương xuýt chút nữa đạt được cực khoái. Dư âm của cái đó là tiếng rên “á” phát ra từ miệng, là lồn cô rít lại, là âm vật ngoe nguẩy cứng như một mũi dùi đâm vào ngón tay cô đang ở trên nó.
Khoa đoán là mình đã thành công được phần nào đó, biểu hiện của mẹ vừa rồi Khoa thừa biết không phải do con muỗi nào đâu, hoặc nếu có do muỗi thì cũng là muỗi đốt vào lồn mẹ. Khoa hào hứng kể tiếp:
– Một lúc sau, con mới phá vỡ không gian im lặng của hai chị em, bởi con biết, dù gì chị cũng là con gái, chị còn ngại. Con là đàn ông nên chủ động trước, con bảo chị là: “Chị biết chuyện em với chị Bích Thảo và Hạ Vy rồi phải không?”. Nói xong, con quay mặt sang nhìn chị Huyền, chị cúi gằm mặt xuống không dám nhìn con, nhưng khuôn mặt chị đỏ gay, hơi thở chị ngày càng nặng nhọc. Và hình như là đít chị đang ngoáy ngoáy làm đám lá không dưới mông lạo xạo. Chị khẽ gật đầu nhưng vẫn không nói gì với con cả. Rồi con nói tiếp, cũng là muốn nhanh nhanh vào chuyện chính vì chị Khánh Linh có dặn con là phải làm nhanh để còn kịp về trường không tối, với lại cũng sợ mấy thằng Tầu quay lại: “Chị cho em làm với chị nhé?”. Khi con vừa nói xong thì chị Huyền ngửng mặt lên nhìn con rất nhanh, đôi mắt chị nhìn con như muốn ăn tươi nuốt sống con, con biết chị đã muốn lắm rồi. Chị vừa gật đầu vừa nói với con một điều mà con sẽ còn nhớ mãi. Chị ấy nói là: “Khoa đừng nghĩ xấu về chị nhớ. Chị …. thực sự …… không thể chịu được nữa rồi”.