Tà Áo Nơi Biên Cương - Chương 13: Bích Thảo
Đã có ai đứng giữa núi và rừng Tây Bắc lúc đêm chưa nhỉ? Chẳng hiểu vì sao, ở nơi đỉnh các ngọn núi dẫy Hoàng Liên Sơn này, ánh trăng như chừa lại vùng đất của cây rừng, của muông thú mà không rọi một chút ánh sáng lẻ loi nào. Không gian xung quanh chỉ có bóng tối và bóng tối.
Xen lẫn tiếng rả rích của côn trùng kêu, tiếng lá cây loạt xoạt nho nhỏ phát ra vì những con thằn lằn rừng kiếm ăn ban đêm, tiếng gió thổi vi vu xuyên qua kẽ lá như ở phương xa vọng về, có tiếng ….. người kêu.
– Chậm …… thôi ………… Khoa. Chị ………… muốn ………… kéo dài mãi …… ư ư ư ………
Thoang thoảng trong gió, lẫn giữa hương của muôn loài cây cối nơi đây, có mùi của nhựa sống, mùi của tình dục, mùi của đàn ông, mùi của đàn bà, mùi của hai loại nước bên trong cơ thể hòa quyện làm một.
Trong bóng đêm, bên một gốc cây già ven đoạn cua của con đường mòn từ bản Lùng Hăn về điểm trường vùng cao Pa Thăm. Khoa, một chàng trai miền xuôi lên đây thăm mẹ, đang bám vào hai bên bờ eo của cô giáo Bích Thảo rồi đẩy mông đưa dương vật của mình vào bướm cô. Tiếng óc ách phát ra từ điểm va chạm của hai bộ phận sinh dục, tiếng bạch bạch mỗi lần buồi Khoa chạm vào tận đáy tử cung cô giáo làm phần dưới bụng đập mạnh vào hai bờ mông đẫy đà.
Bích Thảo bám chặt hai tay vào gốc cây, móng tay cô cào đến bong cả lớp vỏ cây, nhưng cô mặc kệ, đây là khoảnh khắc mà cô giáo chờ đợi quá lâu rồi, chờ đợi mỏi mòn để rũ cả tuổi thanh xuân. Mọi cảm xúc, mọi giác quan của cô đều dồn cả vào vùng háng, bướm cô lần đầu tiên có một vật bằng thịt đi vào. Phải rồi, nhớ lại xem nào. 20 tuổi xách balo lên đường theo tiếng gọi của con tim, theo nhiệt huyết của tuổi trẻ lên đây. Những tưởng chỉ đôi ba năm thử thách bản thân, nhưng rồi, đã yêu trường, yêu trẻ, yêu bản làng muốn dứt ra mà chẳng được. Để rồi tuổi xuân đã qua lúc nào chẳng hay.
– Chị …. Chị Thảo ơi ……………….. Chị ơi !!!!
Bích Thảo cắn môi chịu đựng những cú dập càng ngày mạnh của Khoa từ phía sau, cô nói ngắt quãng:
– Gì vậy …. Khoa? Nữa đi ……. Cho chị 1 lần thôi mà.
Khoa làm sao có thể chịu đựng được lâu hơn nữa, chưa được sờ vào vú chị Thảo, bởi chị vẫn mặc áo, chỉ có phần dưới là tồng ngồng thôi, nhưng như vậy cũng là quá đủ cho một chàng trai mới bước vào cuộc đời. Đây là lần đầu tiên của Khoa, thực sự là như vậy, cậu muốn làm lâu hơn nữa, địt chị Thảo lâu hơn nữa. Vừa nãy, chị gần như đã khóc khi nói ra tâm sự thầm kín của mình, rằng chị muốn biết thế nào là cảm giác gần gũi một người đàn ông. Khoa muốn chiều chị nhưng thực sự cậu không thể kiềm chế hơn được nữa:
– Em … không chịu ….. được nữa. Hình như em …. Sắp ….. ra rồi.
Bích Thảo thoáng có chút giật mình bởi, trong đầu cô đang nghĩ đến hai chữ “tinh trùng”. Đảo mạnh mông mình rồi gồng cứng phần háng, cô giáo Thảo tạm thời quên hết tất cả mọi thứ trên đời để tận hưởng cái cảm giác dương vật nóng hổi phồng to hơn một chút rồi giật giật. Từng dòng tinh trùng phụt ra, nhừa nhựa bắn thẳng vào tử cung làm Bích Thảo như rú lên man dại:
– Nữa đi em …… chị thích lắm. ……. Ư ư ư ư ư ư …………….. trời ơi ……. Sao lại sướng thế này.
Khoa đổ gục lên lưng chị, dương vật từ từ tuột ra khỏi bướm. Trong đêm đen, Khoa chưa nhìn xem bướm chị Thảo ra làm sao, nhưng tưởng tượng thôi thì hẳn là nó rất đẹp.
5 phút sau.
Cũng chính dưới cái gốc cây ấy, Bích Thảo ngồi bó gối bên cạnh Khoa đang thở phì phò, mãi cô mới thỏ thẻ, không giống với tính cách hàng ngày của mình:
– Sau chuyện vừa rồi, Khoa nghĩ chị là người như thế nào?
Khoa lúng túng chưa biết trả lời chị ra làm sao, ý của chị Khoa hiểu, nhưng để tìm ra câu từ trả lời vừa lòng chị thì thật mới khó làm sao. Thấy Khoa mãi chưa trả lời, Bích Thảo buồn rầu nói thêm. Cô là người chủ động đề nghị Khoa làm chuyện này, chuyện Khoa nghĩ về mình như thế nào có lẽ Bích Thảo đã lường được trước rồi:
– Có phải nghĩ chị mất nết lắm không? Là cô giáo mà ………….
Khoa vỗ nhẹ vào lưng chị, kéo chị về phía vai mình cho sát hơn, cũng là dừng câu nói dở dang của chị:
– Chị đừng nghĩ như vậy. Em lớn rồi, em hiểu mà.
Trời đêm bắt đầu trở lạnh, Bích Thảo cảm nhận được hơi ấm từ người bên cạnh chuyển sang, cô mạnh dạn tựa hẳn đầu mình vào vai Khoa. Cô ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đen kịt, chỉ có một vài ngôi sao nho nhỏ ở tít mù xa. Không gian này, hoàn cảnh này, cảm xúc này đủ để cô thổ lộ những điều mà bình thường các cô giáo Pa Thăm nói chung và cô nói riêng chẳng ai dám nói ra:
– Ở trên đây, mọi thứ thiếu thốn trăm bề, nhưng cái bọn chị thiếu nhất chính là được làm một người phụ nữ bình thường. Bình thường như bao người phụ nữ khác. Được yêu thương, được chăm sóc, được dựa vào một ai đó. Nhưng xem ra, những thứ tưởng chừng như bình thường ấy đối với bọn chị mà nói, lại là điều xa xỉ. Chuyện vừa rồi, nếu được, em có thể giữ bí mật cho chị được không? Dù gì chị vẫn là một cô giáo.
Khoa vừa gật đầu vừa nói:
– Vâng, em không nói cho ai biết đâu. Chị yên tâm.
– “Thôi, chị em mình về trường đi, muộn quá mọi người lại mong”, Bích Thảo muốn kéo dài mãi khoảnh khắc “vì bản thân” này nhưng đành miễn cưỡng đứng dậy, bởi ở đây lâu, cô lại muốn hư một lần nữa.
Hai chị lại tiếp tục con đường trở về trường, mỗi người một chiếc đèn pin, rọi xuống chân mình để bước, đi được một đoạn, hình như sau một hồi suy nghĩ, Khoa mới dám hỏi:
– Chị Thảo này, em hỏi điều này chị đừng giận nhé.
– Em hỏi đi.
– Em thấy ở trên này còn có …….. bộ đội, có …………….. dân bản mà. Sao ……..?
Bích Thảo khẽ nhoẻn cười, nụ cười chua chát:
– Bộ đội ư? Dân bản ư? ………………. Còn nhiều nữa là khác. Khách du lịch, dân buôn miền xuôi lên, dân phượt .v.v. Nhiều lắm. Nhưng …. Em quên rồi à ….. bọn chị là cô giáo.
Có thể bây giờ Khoa chưa hiểu được ý nghĩa của lời cô Bích Thảo nói, hy vọng rằng một thời gian ở đây, Khoa sẽ hiểu được điều đó, giờ đây, cậu thầm nghĩ trong lòng: “Cô giáo thì sao chứ, cô giáo cũng là phụ nữ mà”.
Trời đêm bắt đầu lạnh rồi đấy.
——
Cô Thương trằn trọc không thể ngủ được, Khoa, con trai cô đi bản Lùng Hăn với cô giáo Bích Thảo giờ này vẫn chưa về. Bình thường thì các cô đi bản vẫn về muộn, có bản xa còn phải ở lại qua đêm sáng là chuyện chẳng hiếm gặp. Nhưng không hiểu sao, khi Khoa đi, lòng cô Thương nóng như lửa đốt. Là đàn bà con gái, cùng với các cô giáo ở đây, cô Thương hiểu quá mà. Kẻ chết đói lâu ngày gặp nắm cơm nguội cũng là đặc sản. Trai đơn gái chiếc cùng nhau giữa rừng không mông quạnh, dễ làm con người ta buông thả.
Cứ trở mình đi, trở mình lại hết bên này đến bên kia, cô Thương nghĩ tới nhiều tình huống sẽ xảy ra với Khoa trên quãng đường Lùng Hăn về trường. Nằm quay mông ra ngoài cửa, úp ngực vào mé cửa sổ, cô Thương nghe tiếng cọt kẹt của cánh cửa mở, cô trả vờ thở đều để con cô tự đoán là cô đã ngủ rồi.
Cô thấy Khoa nhẹ nhàng, rón rén đến bên ba lô quần áo của mình rồi lục lọi thứ gì đó, chắc là thay quần áo để đi ngủ. Khoa không dám cắm cái điện áp quy để ngọn đèn nhỏ sáng vì sợ mẹ thức dậy.
Một lúc sau, Khoa mới rón rén lên giường, nhè nhẹ nằm xuống rồi thở hắt ra một cái, một buổi chiều, một buổi tối thật đáng nhớ. Có lẽ Khoa sẽ nhớ mãi hình ảnh một cô giáo Bích Thảo phăm phăm băng rừng lội suối, rồi nhẹ nhàng, bình tĩnh sắc xảo khi thuyết phục một người dân tộc cho con mình đi học, lại đầy man dại, hấp dẫn lúc tụt quần ra cậu địt. Khoa sẽ còn nhớ mãi cảm giác dương vật khi ở trong bướm cô giáo bị bóp nghẹt giống như người ta dùng tay mà bóp vậy, Khoa không biết rằng, thắt bướm là đặc sản của gái dân tộc, của các cô giáo vùng biên cương, bởi hầu như ngày nào, ai cũng phải chèo đèo lội suối bằng rừng cả chục kilomet. Lần đầu làm tình của đời trai, vậy mà lại mang đến nhiều cảm xúc như vậy. Khoa chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tiếng gáy đều đều của Khoa khiến cô Thương mạnh dạn trở mình. Cô ngồi dậy, tựa lưng vào cửa sổ, hai tay ôm thật chặt hai đầu gối của mình để trái tim mình bớt rộn ràng, để kiềm chế đòi hỏi của cơ thể. Bóng tối, vâng, bóng tối khiến cô không thể nhìn thấy bất cứ một thứ gì, kể cả đứa con trai nằm cách cô vài chục centimet.
Nhưng bóng tối lại khiến cho các giác quan khác của cô trở nên nhậy cảm hơn bao giờ hết. Từ lúc Khoa ngả lưng xuống giường, mũi cô đã ngửi thấy, đã cảm nhận thấy. Giờ đây, khi Khoa đã ngủ, cô ngồi dậy và tập trung giác quan của mình, cô lại càng ngửi rõ.
Cái mùi dâm thủy của đàn bà, giống như của cô những đêm nứng nó rõ nét hơn bao giờ hết. Cô không thể nhầm lẫn được, và cái mùi ấy nồng nặc bốc lên từ người Khoa.
Chưa hết, pha lẫn mùi dâm thủy của phụ nữ lúc hứng tình, là mùi tinh trùng, mùi tinh tương khô đặc vẫn còn y nguyên. Đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi cô Thương không nhớ nổi lần gần nhất mình được ngửi mình tinh trùng của chồng cũ, nhưng cô biết chắc đó chính là mùi tinh trùng, mùi giống đực, nó cũng đậm đặc không kém gì mùi dâm thủy phụ nữ đang tỏa ra từ Khoa.
Cô tự nói với lòng: “Vậy là cái Thảo và thằng Khoa đã …. làm chuyện đó rồi, không thể nhầm lẫn được. Cái mùi này làm sao mà khác được”.
Rồi cô thở một cái thật dài, cái thở dài như than cho số phận của mình, và cái thở dài cũng là cái cảm thông cho cô giáo Thảo. Cô Thương nghĩ, nếu đặt địa vị ở mình thì mình có cưỡng lại được không? Nếu như người đang nằm trên giường bây giờ không phải là con trai do cô dứt ruột đẻ ra, mà là một người khác thì cô có thể ngồi bó gối mà thở dài như thế này được không? Hay giờ này cô đã trần truồng mà quấn lấy cái cơ thể đàn ông hây hẩy như búp măng non trên rừng rồi. Cô cũng là đàn bà, nhựa sống còn nguyên, cả tuổi thanh xuân, cả cái hừng hực nhựa sống trong người cô vẫn còn y nguyên, năm tháng qua cứ dần tích tụ đến tận ngày hôm nay chứ không có hao hụt đi một tẹo nào.
Mãi khuya cô Thương mới dám ngả lưng, mắm môi mắm lợi kiềm chế để đi vào giấc ngủ.
———-
Ở một diễn biến khác, tại ổ nhền nhện, chiếc giường đơn của cô giáo Bích Thảo phải gồng mình vì có 6 người con gái đang ngồi thồm thỗm cạnh Bích Thảo đang nằm úp mặt xuống giường vì ngượng.
Ổ nhền nhện có 8 người, chỉ có cô giáo thực tập Quỳnh Anh và cô giáo Pa Thăm trẻ nhất Đài Trang không tham gia vụ này.
Không biết là giọng ai bởi ai cũng tranh nhau chất vấn Bích Thảo:
– Khai mau, em đã và Khoa đã làm gì?
– Không tường thuật lại trực tiếp thì các chị đây lột truồng ra kiểm tra.
– “Đừng giấu nữa, cái mùi đã tố cáo tất cả, kể hết thì các chị tha”, là giọng hình sự của cô giáo nhiều tuổi nhất Như Hoa.
– Em biết ngay mà, Khoa trắng trẻo đẹp trai thế làm sao mà thoát được con hổ đói Bích Thảo cơ chứ. Hihihihihihi!!!!
Nhưng mặc kệ bị bao nhiêu sức ép, Bích Thảo không một lời cung khai, cô muốn giữ cho riêng mình kỷ niệm vừa rồi.
Chán nản vì không cậy miệng được Bích Thảo, các cô giáo đành ai trở về giường nấy trong muôn vàn tưởng tượng. Đêm nay, căn phòng này rộn lên mùi hương nồng nàn của một đàn bươm bướm, bởi trong cơn mơ chập trờn, ai cũng tưởng tượng mình chính là cô giáo Bích Thảo.
——-
Khoa tỉnh dậy khi khi tiếng ríu rít của các em nhỏ là học sinh từ nơi xa vọng về, đêm nay đã là đêm thứ 2 Khoa ở điểm trường Pa Thăm.
Cũng giống như đêm trước, Khoa ngồi một mình trên giường vì mẹ đã dậy từ lâu rồi. Và cũng như sáng hôm qua, Khoa lại có một giấc mộng tinh, nhưng điều kì lạ lại lập lại, đó là quần đùi hoàn toàn không có giấu vết của tinh trùng.
Vỗ mạnh vào đầu mình, Khoa nghĩ ngợi: “Không lẽ …… mẹ lại làm điều đó với mình? ……….. chắc không phải đâu”.
——-
Đứng trên mỏm cao nhất nhìn xuống bờ suối Nậm Cha, nơi các em nhỏ đang bì bõm lội qua suối, cô Thương trậm giọng nói với người đứng bên cạnh mình, cô giáo Bích Thảo:
– Tại sao em lại làm như vậy?
Bích Thảo co rúm người, cô Thương hỏi như vậy có nghĩa là chuyện mình muốn giấu cũng không được:
– Chị …. Chị ………… em xin lỗi. Em ……… em …………. Khoa …. Khoa ….. kể ……
Cô Thương không nhìn Thảo, mắt vẫn hướng về dòng suối Nậm Cha, nơi các cô giáo Pa Thăm đang đứng một bên bờ, đón những em học sinh lội suối sang:
– Khoa không nói, nhưng ……. Ăn vụng không biết chùi mép.
Biết là không thể giấu được cô Thương chuyện mình hư hỏng đêm qua, Bích Thảo rơm rớm nước mắt:
– Chị ơi, em xin lỗi …………… em trót dại ……….. cũng tại vì …………. Tại vì ………
Cô Thương cắt lời:
– Tại vì …… tại vì …………………. Nếu như chị, như các chị em khác cũng “tại vì” như em thì sẽ sao đây?
– Em ….. em ……………………..
– 1 lần thôi đấy. Đừng để lặp lại nữa biết chưa. Giờ xuống đón học sinh đi. Chị sẽ nói chuyện với Khoa, không thể để ai biết chuyện này.
Bích Thảo nghe như mình vừa được tuyên trắng án, cô ba giò bốn cẳng chạy một mạch xuống suối.
—–
– “Mẩy Mưa! Mẩy Mưa ơi, cô ở đây này Mẩy Mưa”, vừa xuống suối, Bích Thảo đã nhìn thấy cô bé nhỏ thó Mẩy Mưa ở bản Lùng Hăn, địu em trai A Páo ở sau lưng chuẩn bị lội bì bõm qua dòng suối Nậm Cha.
Mẩy Mưa còn đang nhìn một số bạn lội suối trước để nhớ vết chân, tránh vào vùng nước sâu làm ướt đứa em đang thiu thiu ngủ ở đằng sau lưng. Nghe cô giáo gọi tên mình, Mẩy Mưa ngẩng đầu lên nở một nụ cười rõ tươi làm lộ hàm răng đen có một nửa đã rụng. Mẩy Mưa đưa cái khăn ba mầu xanh đỏ vàng lên vẫy vẫy theo hướng cô giáo gọi.
Bích Thảo thấy Mẩy Mưa còn lân khân chưa dám lội suối thì lội bì bõm sang bên kia luôn, con suối này đối với cô đã quá quen thuộc rồi. Sang tới nơi, Bích Thảo ôm vào hai cánh vai gầy của Mẩy Mưa sốt sắng:
– Mẩy Mưa đi học có vất vả không?
Mẩy Mưa cười tươi, có lẽ được đi học là niềm vui bờ bến:
– Mẩy Mưa không vất vả đâu cô giáo. Mẩy Mưa đi từ lúc con gà còn chưa gáy, chỉ sợ đến trường muộn làm cô giáo lo thôi.
Chỉ cần câu nói đó thôi, đó là niềm động viên vô bờ bến đối với các cô giáo, trong đó có Bích Thảo:
– Mẩy Mưa ngoan lắm, đi học lại còn phải cõng em theo nữa, Mẩy Mưa vất vả hơn các bạn khác rồi. Mẩy Mưa lên lớp đi, cô sẽ múc cháo cho Mẩy Mưa ăn, cho cả em A Páo ăn nữa. Cô cũng chuẩn bị cả sách vở và bút cho Mẩy Mưa học bài rồi, chỉ cần Mẩy Mưa chăm học thì không đến một mùa rẫy, Mẩy Mưa sẽ biết đọc cái chữ, biết cộng trừ tính toán.
Mẩy Mưa ngây thơ:
– Mẩy Mưa và em A Páo còn được ăn cháo nữa hả cô giáo. Mẩy Mưa tưởng chỉ được ăn cái cơm trắng vào buổi trưa thôi.
Cô Bích Thảo gật đầu. Các em học sinh chắc không biết được, chế độ ăn Nhà nước hỗ trợ cho các em học sinh vùng cao đặc biệt khó khăn chỉ có 15 cân gạo trắng/tháng, ăn vào bữa trưa. Nhưng các cô giáo vùng cao, bằng mọi cách, bằng mọi nguồn, trong đó có cả trích tiền lương còi cọc của mình ra mua thêm gạo, để nấu một nồi cháo trắng, thái ít hành trồng sau lớp thả vào làm bữa sáng cho các em học sinh. Bởi chúng, những học sinh vùng cao phải băng cả chục kilomet đường rừng, bằng chân trần mới tới được lớp học, có đứa, đến lớp đã lả đi rồi.