Tà Áo Nơi Biên Cương - Chương 1: Đường lên bản (2)
Khoa thở dài một cái, à thì ra đây là lý do dì “bất bình thường” như vậy, mạnh dạn, Khoa đưa bàn tay phải lên vỗ nhè nhè vào một bên vai trần của dì, nhanh thôi nhưng làn da dì mát lạnh cũng khiến lòng Khoa có phản ứng bồi hồi khó tả:
– Dì, dì nghĩ nhiều quá rồi. Con đi độ vài tuần đến tháng là con về. Con vẫn là con dì mà. Chẳng lẽ dì ….. ghen con với mẹ của con ư?
Bị Khoa bắt thóp, dì Vân giật nảy mình. Là phụ nữ tính chiếm hữu rất cao, chiếm hữu chồng, rồi chiếm hữu cả con trai nữa. Khoa mặc dù không phải là đứa con mình căng bướm rặn ra nhưng vì bản thân không thể có con, thời gian bên nhau đủ lâu để tích lũy tình cảm, khiến dì Vân thực tâm yêu thương và quan tâm đến Khoa như đứa con ruột của mình.
– Không, không, dì không có ý đó. Dì chưa từng là mẹ bao giờ, nhưng dì hiểu, mẹ con có thế nào cũng là mẹ con. Dù mẹ con không về thăm con, nhưng dì biết mẹ con luôn nhớ tới con. Dì chỉ lo là, khi con gặp mẹ rồi thì ….. quên mất … dì thôi.
Khoa giật mình rút tay ra khỏi vai dì, từ nãy đến giờ một là mải chuyện, thứ nữa là thấy tay mình “sướng” nên cứ để ở đấy mãi, giờ mới rút về:
– Quên sao được mà quên, dì đối với con như thế nào con hiểu cả mà. Dì yên tâm về chuyện này đi ạ.
Như sực nhớ ra một chuyện gì đó, khuôn mặt dì Vân nghiêm trọng hẳn ra, không còn vẻ ẩm ướt như vừa rồi nữa. Dì quay hẳn mặt về phía Khoa, lén nhìn mái tóc bồng bềnh kiểu nghệ sĩ, nhìn lên khuôn mặt góc cạnh đầy vẻ nam tính của Khoa rồi nói:
– À, còn chuyện này, dì phải dặn con. Tránh con phạm phải sai lầm.
– “Vâng, dì nói đi. Con nghe đây”, Khoa cũng nghiêm túc theo.
Thu ánh mắt mình khỏi khuôn mặt Khoa, trong sâu thẳm tâm hồn người phụ nữ đang ngồi trong phòng này, Khoa rất thu hút, hay nói đúng hơn là hấp dẫn về mặt giới tính đối với dì Vân. Cái tuổi 40 nó trớ trêu và khó vượt qua làm sao. Cái tuổi đẫy đà và cần nhiều về mặt sinh lý. Trong gia đình này, có 2 người đàn ông, một là chồng đã bắt đầu tuổi về già, mọi việc sinh hoạt vợ chồng không còn đầy đủ và tràn trề như trước nữa. Người còn lại là một thanh niên mơn mởn như củ khoai của sắn đến mùa dỡ, bình thường vẫn coi như con, nhưng thực tế mà nói chẳng dây mơ dẫy má, chỉ đơn thuần là một người đàn ông không phải chồng mình, cứ bỡn đi đùa lại ngày qua tháng trước mắt như trêu ngươi, như khuấy động tâm can người phụ nữ thuần thục. Có lần đêm khuya trộm nghĩ, không chỉ một và là nhiều lần rồi, dì Vân buông thả tâm hồn nghĩ về Khoa, giản đơn như một người đàn bà nghĩ về một người đàn ông. Nhưng thôi, chuyện đó chỉ có dì Vân là biết, không để lộ suy nghĩ đó với ai cả, trở lại buổi nói chuyện trước ngày Khoa lên đường, dì Vân nói tiếp:
– Con không nói nhưng dì biết, từ lúc con biết suy nghĩ, con vẫn luôn trách mẹ con, trách mẹ con sao không về Hà Nội sống với con mà cứ biền biệt nơi biên cương xa xôi hẻo lánh. Nhưng con ạ, cuộc sống này có nhiều điều mà mình không thể cảm nhận khi không ở trong hoàn cảnh và địa vị của họ. Đến dì cũng không hiểu tại sao chị Thương lại chọn con đường đầy chông gai mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng không dám lựa chọn như vậy. Nhưng dì tin là chị Thương có lý do của riêng mình. Con lên gặp mẹ con, có thế nào cũng đừng làm mẹ con buồn con biết chưa. Phận làm con không có quyền oán trách cha mẹ. Đó là đạo lý làm người.
Dì Vân đúng là đánh trúng tâm can và suy nghĩ của Khoa ít nhất là vào thời điểm này trở về trước. Mặc dù không nói ra miệng, nhưng trong lòng Khoa vẫn luôn có một nút thắt, hay đúng hơn là một nỗi hận mẹ đẻ mình. Cậu tự đặt cho mình nhiều giả thuyết về lý do mẹ không về, mẹ không yêu cậu? mẹ có người khác ở nơi đó? Hoặc vô vàn lý do mà cậu cứ nặn đầu mình ra nghĩ. Nhưng mãi vẫn chưa tìm được đáp án mà cậu cho là hợp lý. Chuyến này đi, cũng là để giải đáp thắc mắc trong lòng, đặng yên tâm bước vào cuộc sống.
Khoa chối bỏ:
– Không, con có oán trách gì mẹ Thương đâu.
– Không ư, vậy tại sao bao nhiêu năm nay con không một lần liên lạc với mẹ con. Số điện thoại con có, địa chỉ con có. Thậm chí con có thể tự mình lên gặp mẹ. Tại sao con không liên lạc với mẹ con? Con có biết điều đau khổ lớn nhất đối với một người mẹ chính là gì không? Chính là bị đứa con mình dứt ruột đẻ ra chối bỏ đấy con biết không?
Khoa cúi gằm mặt xuống nghe dì Vân nói, có điều gì đó xót xa, nhưng nó chưa đủ lớn để Khoa vượt qua được tâm lý đè nặng suốt năm tháng tuổi thơ của mình. 4 tháng tuổi, mẹ Khoa đã bỏ đứa con trai đang khát sữa lại cho bố nuôi rồi khăn gói lên biên cương, rồi 1 năm về thăm con được mấy ngày lại đi ngay. Khoa có mẹ mà như không. Cứ vậy đến năm Khoa 14 tuổi thì mẹ biền biệt hẳn không về nữa. Thông tin Khoa nhận được chỉ là mỗi năm một bức ảnh kèm mấy dòng thư phía sau vào dịp khai giảng năm học mới mà thôi.
– Nhưng …… con ……….. con …………
– Hãy cảm nhận và đánh giá sự việc bằng trái tim con ạ, đôi khi, những gì con nhìn thấy, con sờ thấy chưa hẳn đúng đâu, con trai ạ.
Khoa không nói thêm được câu gì, mà quả thực muốn nói cũng chẳng biết nói gì. Có thế nào, Khoa cũng chỉ là một cậu bé vừa đến tuổi trưởng thành, 22 tuổi, đối với đàn ông chỉ như những chú chim câu vừa ra giàn, đang tập sải cánh tung bay, chưa thể nói là chín chắn được.
Dì Vân đứng dậy, nói vớt lại:
– Thôi dì về ngủ đây không bố con lại đợi. Mai con đi có cần dì đưa ra bến xe không?
– Không dì ạ, con tự đi được. Mai 4 giờ con đã phải có mặt ở bến xe cho kịp đến nơi trong ngày rồi. Dì về ngủ đi.
– Con cũng ngủ sớm mai còn đi. Đừng nghĩ ngợi nhiều.
Dì Vân thong thả bước ra ngoài, dáng đi thướt tha làm đôi mông căng tròn như trêu ghẹo chàng thanh niên mới lớn. Khoa cũng nhìn thấy cảnh này, tự nhiên thôi theo bản năng. Khi dì đóng cửa phòng mình lại, Khoa mới vỗ vỗ vào má mình để thoát khỏi suy nghĩ mơ hồ đã hình thành trong đầu mình mấy năm nay:
– Chết thật, sao mình lại có cảm hứng với dì Vân chứ. Dì là vợ của bố cơ mà. Chẳng lẽ mình lại có sở thích đàn bà lớn tuổi sao? Chết thật.
Khoa tắt điện, lên giường đi ngủ, nhưng cứ chập chờn bởi nhiều luồng suy nghĩ khác nhau, trong giấc ngủ chập chờn đó, có mẹ Thương với bộ áo dài trắng tung bay trong gió nơi biên cương, có dì Vân trong bộ váy ngủ mỏng manh uốn lượn.
———-
– “Nhà xe Nậm Mu xin kính chào bà con cô bác và các anh chị. Rất hân hạnh cho nhà xe chúng em hôm nay được phục vụ quý khách trong chuyến hành trình Hà Nội – Lai Châu dài 450km. Bây giờ là 4 giờ sáng, nếu không có gì thay đổi, nhà xe sẽ đưa quý khách tới bến xe Lai Châu lúc 12 giờ trưa nay. Trên đường đi, xe sẽ dừng lại 1 lần ở km 280 quốc lộ Hà Nội – Lào Cai. Với hành trình 450 km, quý khách đi qua Phú Thọ, Yên Bái, Lào Cai và tới Lai Châu. Một lần nữa, nhà xe Nậm Mu xin cảm ơn quý khách, chúc quý khách một chuyến đi thượng lộ bình an! Em xin hết”, tiếng anh lơ xe nói trên loa trong xe rất nhanh và không vấp váp gì, chứng tỏ đây là câu nói quen thuộc mà anh chàng lơ xe đã nói suốt bao nhiêu năm nay.
Mặc cho tiếng anh lơ xe nói, hành khách vẫn đang lục tục cất xếp hành lý, chọn cho mình một chỗ ngồi ưng ý nhất, trong đó có Khoa. 3h30 sáng, Khoa đã có mặt ở bến xe Mỹ Đình, hành lý là 2 ba lô, một chiếc đựng quần áo và các vật dụng cá nhân cần thiết cho chuyến đi, chiếc còn lại là ba lô chuyên dụng đựng máy ảnh CANON TruyenKK, ống kính, đèn plas, chân máy .v.v. phục vụ cho bộ ảnh đề tài tốt nghiệp.
Xe chậm chậm lăn bánh trong khuôn viên bến xe để ra phía cổng thì khựng lại một cách bất ngờ làm tất cảnh hành khách dúi đầu về phía trước, tất nhiên không mạnh vì xe đang đi chậm. Mọi người đang hình dung về một chuyến xe bão táp, khi chưa ra khỏi bến đã gặp sự cố rồi, tiếng bác tài xế đứng tuổi, đầu đội mũ lưỡi trai buột miệng:
– Mẹ con điên này.
Mọi người trố mắt nhìn về phía trước thì thấy một cô nàng mặc một váy trắng tinh, đầu đội cái nón sụp tới quá nửa khuôn mặt đang dang tay ở trước mũi xe kiểu giống như tự sát.
Dường như đã quen với việc này, sau phút bất ngờ, anh chàng lơ xe vừa rồi mở cửa phía trước rồi ngó đầu xe ra chửi:
– Này cô em, sao lại chặn đầu xe?
Cô nàng ngổ ngáo muốn tự sát này vẫn đứng thù lù chỗ đầu xe, hai chiếc vali to vật vã đặt dưới chân váy trắng, nếu ba lô mà có mắt có thể nhìn lên phía trên, thấy cô nàng đang mặc chiếc quần lót mỏng dính mầu trắng nốt, nàng chắc cũng chẳng khù khờ đến nỗi váy trắng lại mặc chíp đỏ đâu nhỉ.
– Đây là nhà nhà Rậm Mu phải không anh?
Tiếng cô nàng thánh thót vang xa đến nỗi hành khách trong xe đều nghe thấy, tất cả cùng cười ồ lên vì cô nàng đọc sai tên nhà xe, thành ra một cái tên hết sức trừu tượng khiến cho đám đàn ông trong xe tưởng tượng đến quả mu của cô nàng chắc là nhiều lông lắm.
Bực mình vì bị chặn đầu xe, lại bị gọi sai tên nhà xe thân thương của mình, anh chàng lơ xe đanh đá:
– Là Nậm Mu em ạ, chứ không rậm mu giống …………. Mà thôi. Lai Châu à?
Cô nàng ngơ ngác chưa hiểu ra giống gì, thấy hỏi Lai Châu à thì ú ớ gật đầu:
– Vâng, vâng, em đi Lai Châu.
– Lên xe.
Nàng ta cúi xuống xách 2 cái vali to đùng lên. Không biết vì bị hấp dẫn bởi cái váy trắng trong ánh điện vàng vàng từ đèn cao áp trong bến xe hay vì nhiệm vụ phục vụ khách mà anh chàng lơ xe tót xuống hai tay 2 chiếc vali xách phăm phăm về bên sườn xe rồi đút tọt vào trong khoang hành lý trong ánh mắt ngơ ngác của cô nàng. Rõ ràng là cô nàng có chút gì đó bất ngờ.
Xong đâu vào đấy rồi, cô nàng rón rén lên xe trước, anh chàng lơ xe bước theo sau, chẳng hiểu sao anh chàng không giục giã gì, có thể mải ngắm phần đít của cô nàng ở phía trước mặt mình.