Sự trớ trêu của số phận - Chương 8
Lúc bọn tôi đi ra cũng là lúc Long Vân quay lại bệnh viện,mấy phút sau thì thấy cậu tôi,chú Hoàng cùng 6-7 thằng nữa đi vào. Bọn tôi chạy ra thong báo tình hình,Huy Minh vội hỏi :
– Tình hình dưới kia thế nào bố ?
– Xong rồi.
Cậu Minh nói gọn lỏn,ông cậu tôi ít lời,nói thế tức là mọi thứ đã giải quyết xong,không ý kiến. Huy Minh biết thế,nhưng nghe vẻ nó vẫn tò mò và ấm ức . Cậu tôi quay ra bảo bọn đàn em quay về,trong viện còn lại cậu cháu tôi,Long Vân,Huy Minh,chú Hoàng và em. Long Vân tuy là đàn em của cậu tôi nhưng hắn là đệ tử ruột nên mọi người coi hắn như người nhà. 3 năm trước,khi còn học lớp 10 hắn đã đi theo cậu tôi làm than,hắn đã từng đỡ cho cậu tôi một nhát kiếm,sau ca phẫu thuật thập tử nhất sinh,hắn đã thaots chết. Từ đó cậu tôi coi hắn như người nhà,cậu tôi bảo bọn đàn em thì mọi người đều hiểu là trừ hắn ra. Tôi xin phép mọi người đưa em về. Trên đường đi em bảo :
– Hôm nay lúc anh xuống đó em sợ quá,lần sau anh đừng đi như thế nữa nhé
– Thì anh cũng có muốn thế đâu,cơ bản bọn nó dám chơi thằng Tùng nên anh mới phải thế.
– Thì em cũng biết thế nên em mới nói vậy,chứ anh mà đánh nhau linh tinh là em bỏ anh đấy
– Úi,anh biết rồi. À mà cuối tuần nhà em có đám cưới nhỉ ?
– Vâng,mà mai thứ 6 ngày kia thứ 7 rồi đấy,hôm đấy anh nhớ xuống nhé.
– Uh ,anh biết rồi
Sáng hôm sau đi học,cả lũ con trai quấn lấy tôi để hỏi chuyện hôm qua,tôi gạt đi,bảo có gì đâu. Tôi ít khi nói về mấy chuyện đánh đấm với bọn ở lớp,vì lớp tôi toàn bọn mọt sách,nói ra chẳng may đến tai thầy cố giáo nhức đầu lắm.
Trưa thứ 7 học xong tôi xuống nhà em lo dựng rạp,lúc tôi xuống thì cả nhà đang ăn cơm. Cũng đã quen nên tôi ngồi ăn cùng mâm mấy thanh niên anh họ em luôn,vừa ăn vừa cười nói rôm rả lắm. Tự nhiên tôi thấy nhột nhột,mâm bên cạnh có một bà chị cứ thỉnh thoảng lại nhìn trộm mình. Nói thực là tôi khá xấu trai,nên chuyện con gái nhìn trộm thì chỉ là mặt tôi có vết nhọ hoặc bà chị ấy lác thôi . Đến lúc ăn xong,tôi ra hỏi em :
– Bà kia là bà nào thế ?
– Bà chị họ em ? Sao anh ?
– Ko sao,chỉ là anh cảm tưởng lúc ăn cơm bà ấy cứ hay nhìn trộm anh sao ấy
– Hứ,làm như mình đẹp trai lắm ấy.
Nói xong em cười phá lên rồi đi vào nhà,bỏ lại tôi với nỗi băn khăn chưa được giải đáp. Ăn uống xong tôi cùng mấy ông thanh niên lao vào dựng rạp rồi kê bàn ghế chuẩn bị. Trong lúc tôi làm tôi luôn cảm thấy ánh mắt của bà chị kia thỉnh thoảng lại nhìn mình,toi thì chắc chắn không quen bà chị này,vì thật sự tôi nhớ tên rất kém nhưng mặt lại nhớ rất lâu,bà này thi lạ hoắc lạ howu. Lúc sau mải việc tôi cũng quên đi. Tôi đang kê bàn ghế thì thấy mấy anh thanh niên xôn xao,lon ton ra xem thì thấy bảo là cái ông chuyên làm cái cổng từ lá dừa hôm nay không đến được,mấy ông đang xôn xao vì ông nào cũng tự nhận là mình làm đúng. Đang bất phân thắng bại thì tôi nhớ ra trước đây ở đám cưới bà chị tôi,Long Vân đã từng làm một cái cổng cưới khá đẹp. Tôi bảo các ông ấy chờ tý rồi tức tốc lấy xe đóng về nhà Long Vân. Vừa đi tôi vừa tính xem nếu hắn không có nhà thì sẽ tìm hắn ở đâu,chứ cái bố này họa hoằn lắm mới có buổi chiều hắn ở nhà. Nhân bảo như thần bảo,xuống đến nơi thì thấy ông già hắn bảo hắn 2-3 hôm nay chưa về. Lên nhà cậu tôi hỏi thì mợ tôi bảo là lão ấy với thằng Huy đang đi lấy tiền,tý nữa về. Tôi vào nhà ngồi uống nước chè,vừa đi chén nước lên thì nghe thấy tiếng pô xe ầm ĩ “hai ông con giời về rồi đây”. Vào nhà ,Long Vân thì vào đưa tiền mợ,thằng Huy bảo tôi :
– Anh không vào viện à ?
– Đêm qua tao trông ở đấy rồi,hôm nay nhà cái Hằng có đám cưới,nên tao xuống giúp.
– Thế sao còn ngồi đây ? xuống đi còn gì nữa.
– Tao lên nhờ ông Long xuống làm hộ cái cổng cưới,mày có làm gì không xuống luôn cho vui.
– Thôi,tý em vào viên với thằng cứt,anh vói ông Long đi đi.
Đúng lúc đấy Long Vân cũng đi ra,nghe xong hắn hỏi :
– Thế xong có được cái gì không ?
– He,xong mai kiểu gì trả được bữa cỗ,mà tối nay kiểu gì chả có hội chắn,xuống an hem mình chéo cánh.
– À được,tao đi là vì tối đánh chắn nhé,chứ ham hố gì bữa ăn,he
Có Long Vân,tiến độ nhanh trông thấy,ngồi nhìn hắn làm,chắc ít người nghĩ đôi tay thoăn thoắt khéo léo kia đã từng chém cụt tay vài thằng trong những trận tranh chấp bãi than trước đây. Suốt buổi chiều hôm đấy,tôi và Long Vân cùng mọi người nhà em chuẩn bị cho đám cưới. Và cả buổi chiều hôm đấy cũng như đến tận ngày hôm sau,tôi vẫn không thể giải thích được ánh mắt kì lạ mà bà chị em dành cho tôi.
Sáng hôm sau là chủ nhật,tôi ở nhà em ăn đám cưới . Xong xuôi tôi với Long Vân đi về. 2 thằng tôi xuống viện thì đã thấy y tá bảo thằng cứt sagns nay về rồi. 2 thằng phi về nhà nó thì đã thấy nó đang ngồi hút thuốc với Huy Minh và ông Hiếu trước cửa rồi. Xuống xe,Long Vân nhăn nhở đi vào :
– Xin chào anh hung !
Cả bọn phá ra cười,lúc đấy thấy chú Hoàng đi ra
– À,2 thằng mày đây rồi,tối nay ở đây ăn cơm mừng thằng Tùng tai qua nạn khỏi nhé.
– Vâng,bọn cháu biết rồi chú.
Tối hôm đấy là một trận say túy lúy của mấy thằng chúng tôi. Sáng hôm sau lúc dậy tôi khát khổ cổ,làm vội cốc to nước rồi thay quần áo xuống đón em đi học.
Đến nhà em ,tôi thấy em đã đứng ở cổng chờ từ lúc nào,tôi bảo :
– Nhớ anh đến thế cơ à ? chờ ở đây từ chiều qua hay từ đêm thế ?
Em chỉ cười nhẹ,không nói gì. Cả ngày hôm đo,tôi hỏi gì em cũng chỉ trả lời nhát gừng. Tôi nghĩ em mệt do phục vụ đám cưới nên cũng không đêỷ ý lắm. Mãi cho đến lúc đi học về,em có vẻ muốn nói chuyện gì đó với tôi nhưng cứ ngập ngừng mãi,tôi bảo :
– Em vào nhà đi ,nếu mệt tối ngủ sớm đi,đừng học khuya quá.
– Vâng,anh về đi.
– Uh anh về
– À khoan đã em bảo này
– Gì?
Ngập ngừng một lúc rồi em bảo :
– Từ mai anh không phải xuống đón em nữa nhé.
Tôi giật minh,tưởng mình nghe nhầm :
– Sao lại thế hả em ?
– Có lẽ mình chia tay nhau anh ạ !
– Tình hình dưới kia thế nào bố ?
– Xong rồi.
Cậu Minh nói gọn lỏn,ông cậu tôi ít lời,nói thế tức là mọi thứ đã giải quyết xong,không ý kiến. Huy Minh biết thế,nhưng nghe vẻ nó vẫn tò mò và ấm ức . Cậu tôi quay ra bảo bọn đàn em quay về,trong viện còn lại cậu cháu tôi,Long Vân,Huy Minh,chú Hoàng và em. Long Vân tuy là đàn em của cậu tôi nhưng hắn là đệ tử ruột nên mọi người coi hắn như người nhà. 3 năm trước,khi còn học lớp 10 hắn đã đi theo cậu tôi làm than,hắn đã từng đỡ cho cậu tôi một nhát kiếm,sau ca phẫu thuật thập tử nhất sinh,hắn đã thaots chết. Từ đó cậu tôi coi hắn như người nhà,cậu tôi bảo bọn đàn em thì mọi người đều hiểu là trừ hắn ra. Tôi xin phép mọi người đưa em về. Trên đường đi em bảo :
– Hôm nay lúc anh xuống đó em sợ quá,lần sau anh đừng đi như thế nữa nhé
– Thì anh cũng có muốn thế đâu,cơ bản bọn nó dám chơi thằng Tùng nên anh mới phải thế.
– Thì em cũng biết thế nên em mới nói vậy,chứ anh mà đánh nhau linh tinh là em bỏ anh đấy
– Úi,anh biết rồi. À mà cuối tuần nhà em có đám cưới nhỉ ?
– Vâng,mà mai thứ 6 ngày kia thứ 7 rồi đấy,hôm đấy anh nhớ xuống nhé.
– Uh ,anh biết rồi
Sáng hôm sau đi học,cả lũ con trai quấn lấy tôi để hỏi chuyện hôm qua,tôi gạt đi,bảo có gì đâu. Tôi ít khi nói về mấy chuyện đánh đấm với bọn ở lớp,vì lớp tôi toàn bọn mọt sách,nói ra chẳng may đến tai thầy cố giáo nhức đầu lắm.
Trưa thứ 7 học xong tôi xuống nhà em lo dựng rạp,lúc tôi xuống thì cả nhà đang ăn cơm. Cũng đã quen nên tôi ngồi ăn cùng mâm mấy thanh niên anh họ em luôn,vừa ăn vừa cười nói rôm rả lắm. Tự nhiên tôi thấy nhột nhột,mâm bên cạnh có một bà chị cứ thỉnh thoảng lại nhìn trộm mình. Nói thực là tôi khá xấu trai,nên chuyện con gái nhìn trộm thì chỉ là mặt tôi có vết nhọ hoặc bà chị ấy lác thôi . Đến lúc ăn xong,tôi ra hỏi em :
– Bà kia là bà nào thế ?
– Bà chị họ em ? Sao anh ?
– Ko sao,chỉ là anh cảm tưởng lúc ăn cơm bà ấy cứ hay nhìn trộm anh sao ấy
– Hứ,làm như mình đẹp trai lắm ấy.
Nói xong em cười phá lên rồi đi vào nhà,bỏ lại tôi với nỗi băn khăn chưa được giải đáp. Ăn uống xong tôi cùng mấy ông thanh niên lao vào dựng rạp rồi kê bàn ghế chuẩn bị. Trong lúc tôi làm tôi luôn cảm thấy ánh mắt của bà chị kia thỉnh thoảng lại nhìn mình,toi thì chắc chắn không quen bà chị này,vì thật sự tôi nhớ tên rất kém nhưng mặt lại nhớ rất lâu,bà này thi lạ hoắc lạ howu. Lúc sau mải việc tôi cũng quên đi. Tôi đang kê bàn ghế thì thấy mấy anh thanh niên xôn xao,lon ton ra xem thì thấy bảo là cái ông chuyên làm cái cổng từ lá dừa hôm nay không đến được,mấy ông đang xôn xao vì ông nào cũng tự nhận là mình làm đúng. Đang bất phân thắng bại thì tôi nhớ ra trước đây ở đám cưới bà chị tôi,Long Vân đã từng làm một cái cổng cưới khá đẹp. Tôi bảo các ông ấy chờ tý rồi tức tốc lấy xe đóng về nhà Long Vân. Vừa đi tôi vừa tính xem nếu hắn không có nhà thì sẽ tìm hắn ở đâu,chứ cái bố này họa hoằn lắm mới có buổi chiều hắn ở nhà. Nhân bảo như thần bảo,xuống đến nơi thì thấy ông già hắn bảo hắn 2-3 hôm nay chưa về. Lên nhà cậu tôi hỏi thì mợ tôi bảo là lão ấy với thằng Huy đang đi lấy tiền,tý nữa về. Tôi vào nhà ngồi uống nước chè,vừa đi chén nước lên thì nghe thấy tiếng pô xe ầm ĩ “hai ông con giời về rồi đây”. Vào nhà ,Long Vân thì vào đưa tiền mợ,thằng Huy bảo tôi :
– Anh không vào viện à ?
– Đêm qua tao trông ở đấy rồi,hôm nay nhà cái Hằng có đám cưới,nên tao xuống giúp.
– Thế sao còn ngồi đây ? xuống đi còn gì nữa.
– Tao lên nhờ ông Long xuống làm hộ cái cổng cưới,mày có làm gì không xuống luôn cho vui.
– Thôi,tý em vào viên với thằng cứt,anh vói ông Long đi đi.
Đúng lúc đấy Long Vân cũng đi ra,nghe xong hắn hỏi :
– Thế xong có được cái gì không ?
– He,xong mai kiểu gì trả được bữa cỗ,mà tối nay kiểu gì chả có hội chắn,xuống an hem mình chéo cánh.
– À được,tao đi là vì tối đánh chắn nhé,chứ ham hố gì bữa ăn,he
Có Long Vân,tiến độ nhanh trông thấy,ngồi nhìn hắn làm,chắc ít người nghĩ đôi tay thoăn thoắt khéo léo kia đã từng chém cụt tay vài thằng trong những trận tranh chấp bãi than trước đây. Suốt buổi chiều hôm đấy,tôi và Long Vân cùng mọi người nhà em chuẩn bị cho đám cưới. Và cả buổi chiều hôm đấy cũng như đến tận ngày hôm sau,tôi vẫn không thể giải thích được ánh mắt kì lạ mà bà chị em dành cho tôi.
Sáng hôm sau là chủ nhật,tôi ở nhà em ăn đám cưới . Xong xuôi tôi với Long Vân đi về. 2 thằng tôi xuống viện thì đã thấy y tá bảo thằng cứt sagns nay về rồi. 2 thằng phi về nhà nó thì đã thấy nó đang ngồi hút thuốc với Huy Minh và ông Hiếu trước cửa rồi. Xuống xe,Long Vân nhăn nhở đi vào :
– Xin chào anh hung !
Cả bọn phá ra cười,lúc đấy thấy chú Hoàng đi ra
– À,2 thằng mày đây rồi,tối nay ở đây ăn cơm mừng thằng Tùng tai qua nạn khỏi nhé.
– Vâng,bọn cháu biết rồi chú.
Tối hôm đấy là một trận say túy lúy của mấy thằng chúng tôi. Sáng hôm sau lúc dậy tôi khát khổ cổ,làm vội cốc to nước rồi thay quần áo xuống đón em đi học.
Đến nhà em ,tôi thấy em đã đứng ở cổng chờ từ lúc nào,tôi bảo :
– Nhớ anh đến thế cơ à ? chờ ở đây từ chiều qua hay từ đêm thế ?
Em chỉ cười nhẹ,không nói gì. Cả ngày hôm đo,tôi hỏi gì em cũng chỉ trả lời nhát gừng. Tôi nghĩ em mệt do phục vụ đám cưới nên cũng không đêỷ ý lắm. Mãi cho đến lúc đi học về,em có vẻ muốn nói chuyện gì đó với tôi nhưng cứ ngập ngừng mãi,tôi bảo :
– Em vào nhà đi ,nếu mệt tối ngủ sớm đi,đừng học khuya quá.
– Vâng,anh về đi.
– Uh anh về
– À khoan đã em bảo này
– Gì?
Ngập ngừng một lúc rồi em bảo :
– Từ mai anh không phải xuống đón em nữa nhé.
Tôi giật minh,tưởng mình nghe nhầm :
– Sao lại thế hả em ?
– Có lẽ mình chia tay nhau anh ạ !
Comments for chapter "Chương 8"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận