Sự trớ trêu của số phận - Chương 5
Ngồi chán tôi phi xuống nhà thằng cứt, lúc xuống thấy bà già nó đang lúi húi trong nhà,tôi phi xe xuống đỗ phịch ở cửa,thấy bà già nó vớ ông anh trai đang lúi húi xe sổ sách ( nhà nó làm cầm đồ) .Tôi vào cửa , lấy giọng trich thượng ầm lên :
– Cho cầm con ô tô lấy tiền uống café anh ơi !
Ông anh nó ngẩng lên,nhìn thấy tôi,lại cúi xuống rồi bảo :
– Thằng cứt trên nhà đấy !
Tôi tiu nghỉu vì trò đùa không được hưởng ứng,lót tót lên nhà. Vào phòng thấy ông bạn đang múa côn ở ban công ( thằng này tập côn từ nhỏ,cây côn của tôi cũng là nó mua cho ) Thấy tôi vào nó ngừng tập :
– mày làm sao mà như cái thằng đang bắt sóc bỏ lọ bị bắt quả tang thế ?
– Đm,đang ong hết cả thủ đấy
Tôi tóm tắt cho nó tình hình,nghe xong thằng cứt phá ra cười,tôi nhấm nhẳng
– cười cái căng củ cọt,nghĩ cách cứu tao đi
– Cứu gì nữa,ca này khó đẻ lăm,khả năng phải mổ.
– Con lạy bố,không phải lúc đùa đâu.
– Bây giờ chỉ có cách là xuống là xuống nhà Long Vân xem tình hình thế nào đã
– Uh phải ,công nhận mày ngoài cuộc nên sáng suốt hơn tao.
– Tất nhiên, Các Mác lúc nào chả giỏi hơn Lê nin,mày xuống trước đi,tao tắm ù cái rồi đi luôn,vừa tập ra nhiều mồ hôi quá,mà mày gọi xuống nhà Long Vân xem hắn có nhà ko,không thì công cốc.
Lúc bọn tôi xuống đến nhà Long Vân thì thấy hắn với mấy ông giời ở 12B đang ngồi cả ở quán nước gần nhà hắn. Bọn tôi đi vào,vừa ngồi xuống tôi hỏi ngay :
– Bọn anh thế nào mà chơi thằng Dũng lớp em nặng thế ?
– Đm anh thề với chú hôm đấy bọn anh cực kì nhẹ tay,dằn mặt cho nó bớt vênh là chính. Đm cuối cũng nhà nó bào phải đưa thằng chó ấy đi viện,chụp cắt lớp,rôi lên trường làm ầm lên,bà Cúc đang bắt bọn anh đền tiền viện phí ,rồi đền nhà nó xin lỗi kia kìa ( Cúc là tên cô hiệu trưởng trường tôi)
– Là sao? Ý anh là nhà nó vòi tiền à? Thế mất bao nhiêu?
– 8 trăm,tính ra mỗi thằng 1 lít. Lại còn đến xin lỗi nó mới hãm chứ.
Nghe đến đây,tôi như nở từng khúc ruột,ôi,bất chiến tự nhiên thành. Tuy vậy ngoài miệng tôi vẫn nói:
– Đm,đền tiền thì được,chứ xin lỗi thì còn lâu,không đánh cho thêm là may ấy.
Long Vân từ nãy dến giờ vẫn im lặng ,bây h mới lên tiếng:
– Đéo được đâu,nhà trường quyết định làm căng vụ này,vì con mụ kia giáo viên,quen biết cũng nhiều,nó lên trường làm ầm lên rồi,bây giờ không đến xin lỗi là đuổi học. Thôi được rồi,tao đã có cách.
Xong,Long Vân đã quyết khác gì Hoàng Thượng ban thánh chỉ. Tôi đang tính tìm cách xin đi cùng thì Long Vân lại quay sang tôi :
– Béo mày đi với bọn anh nhé,bọn anh toàn dốt đéo biết ăn nói,mày đẹp trai học giỏi lại khéo mồm vào nói hộ bọn anh vài câu.
Đi cùng thì tôi mong còn chẳng được,bây giờ lại được tiếng giúp đỡ,tuy nhiền làm gì thì làm,lúc nào cũng phải có giá của nó,người xì ke nhưng dáng đi lúc nào cũng phải thẳng :
– Thôi em ngại lắm,mà em có liên quan gì đâu,chẳng may đến tai bà già em thì lại phức tạp ra
– Thôi chỗ an hem mày cố giúp bọn anh lần này
Giả vờ suy nghĩ lúc rồi tôi cũng nói :
– Vâng nể anh lắm em mới đi đấy
Tôi nhìn thấy mặt cả lũ 12B giãn ra,nhưng mấy bố đâu biết,người cất được tảng đá trên ngực là tôi chứ không phải họ.
Sáng hôm sau xuống đón em,ra cổng nhìn thấy tôi em bảo:
– Thế như nào rồi mà anh đã xuống đây
– Em yên tâm,xong rồi,cuối tuần này bọn anh đến nhà nó xin lỗi
Nghe thế em liền leo lên xe tôi,vừa đi em vừa nói
– Lần sau anh đừng có nói dối em nữa,em không thích thế đâu
– Uh anh biết rồi mà,mình đi ăn sáng nhé
– Vâng
Cuối tuần, tôi với mấy bố 12B xuống nhà thằng Dũng hấp. Vào nhà có mỗi bà già nó ở nhà,bà già thằng này thì không biết tôi,cứ nghĩ tôi là học 12B,tôi cũng kệ không giới thiệu,coi như tôi với bọn Long Vân là một đội. tôi mở lời trước :
– Cháu mời cô uống nước. Hôm nay chúng cháu xuống đây trước là để hỏi thăm sức khỏe cô với gia đình,sau là để bọn cháu xin lỗi Dũng,thật ra mọi chuyện cũng là do an hem chau hiểu lầm nhau thôi,sau thì bọn chau nóng quá nên cũng mất bình tĩnh để xảy ra sự việc đáng tiếc thế này. Thôi thì cô cho bọn cháu xin lỗi. Bọn cháu xin thanh toán khaonr viên phí cho em,mong cô giơ cao đánh khẽ để bọn cháu tiếp tục đi học, blab la bla ….
Văn vở một lúc thì thấy mặt bà già thằng này cũng dãn ra nhiều,sau cùng bà ấy cũng nói tha cho. Tự nhiên đằng sau tôi nghe thấy giọng Long Vân :
– Thế bây giờ Dũng nó ở đâu,cô cho bọn cháu thăm em nó một lúc ạ ?
Tôi tròn mắt quay lại nhìn Long Vân,lúc trước tập ở nhà làm gì có câu này trong kịch bản,sự sáng nạo này là có ý gì đây ? hay ông này định nhận Dũng hấp là đàn em rồi bảo kê cho nó rong trường không biết.
– Em nó đang nằm trên nhà,cháu lên cầu thang rẽ phải là phòng em nó đấy
– Vâng thế cháu lên thăm em nó tý cô ạ.
Vừa nói Long Vân vừa kéo tôi lên,tôi chả hiểu gì nhưng vẫn lên theo hắn. Vừa lên cầu thang ,mặt Long Vân thay đổi hẳn,trông hắn không còn hiền hòa như lúc trước nữa,thay vào đó lầ một bộ mặt lạnh như tiền,sau này tôi đã từng chứng kiến hắn một mình đứng bảo vệ một thằng đàn em trước khoảng hơn chục thằng cầm kiếm cũng với bộ mặt đó,nói hơi quá nhưng tôi cảm giác không có một nét con người nào phảng phất trong hắn lúc đó.
Lên nhà,hắn bảo tôi đứng ngoài ,để một mình hắn vào. Khi hắn mở cửa vào,tôi nghe thấy tiếng ấp úng của thằng Dũng :
– Anh anh … anh Long ? sao anh vào được đây ?
– Anh lên thăm mày,bà già mày mở cửa cho anh vào. Mày lại đây tao bảo.
Thằng kia lút cút đi ra,Long Vân xách cổ lên tát cho 2 phát lằn vết tay trên má :
– ĐM thằng chó,tao nói cho mày biết nhé . Bà già mày lên trường làm ầm lên làm trường định đuổi học bọn tao. Tao thì đằng nào cũng làm than ,có học hay không cũng thế,nhưng tao nghĩ đến bà già tao khổ vì tao nhiều quá,muốn có cái bằng tốt nghệp cho mẹ tao vui nên bọn tao mới phải đến đây. Nhưng cũng chỉ duy nhất một lần này thôi,từ giờ tao mà còn thấy bà già mày lên trường ý kiến này nọ thì tao nói thật là nhà mày chỉ có mỗi nước đi khỏi cái đất này,rõ chưa ???
Mặt Dũng hấp cắt không còn hạt máu,lắp bắp:
– Vâng vâng em biết rồi ạ.
Trước lúc đi xuống,Long Vân còn cho một quại nữa vào bụng Dũng hấp rồi mặc nó lăn lộn,2 thằng đóng cửa đi xuống rồi xin phép bà già nó rồi cả lũ kéo nhau đi về . Đi khỏi nhà thằng Dũng một đoạn,tôi bảo Long Vân
– Thôi mấy anh đi trước nhé,em chạy đi đằng này một lát.
– Mày đi đâu? Đi uống bia với bọn anh đã
– Thôi em có uống được đâu mà. Em xuống nhà cái Hằng tý
– Si tình vừa phải thôi ông em ạ,không thì sau này khổ đấy. Thế đi đi. Hôm nay cám ơn chú nhé.
– Có gì đâu anh. Chỗ anh em mà anh cứ nói cảm ơn em ngại quá. Thôi em đi đây
Vừa nói tôi vừa rẽ xuống lối đi nhà em. Xuống nhà thấy em đang ngồi học bài,em hỏi:
– Anh vừa đi đâu về à?
– Sao em biết ?
– Tại ko thấy gọi điện cho em? Em đoán anh đi đâu.
– Uh,bọn anh vừa ở nhà Dũng hấp ra đây
– À thế à,mọi chuyên ổn chứ.
– Uh,nhìn chung là ổn rồi ( vừa nói tôi vừa nghĩ đến cảnh Dũng hấp lăn lộn dưới nền nhà,tôi cũng chưa bao giờ thấy kiểu thăm người ốm như Long Vân bao giờ ).Mà em đang làm gì đấy? Ra biển chơi đi.
– Cũng được,nhưng tầm 6h về nhé,hôm nay em còn phải nấu cơm.
Tôi lai em ra biển,gió biển thổi vào mằn mặ,mát rượi. Lượn lờ chán,tôi mang xe đi gửi rồi 2 đứa lững thững nắm tay nhau ra bãi. Bọn tôi tìm một cái mỏm đã,ngồi tựa vào nhau. Cảm giác của tôi lúc đó thật bình yên. Tôi mong những phút giây thế này kéo dài mãi mãi:
– Em đang nghĩ gì thế ?
– Em đang nghĩ về tương lai của chúng mình. Người ta bảo mối tình đầu thường không thành,nhất là những mối tình học sinh thế này.
– …..
– Em lo lắm,em lo một ngày chúng mình phải chia tayh,một ngày anh rời bỏ em,không biết lúc đấy em sẽ ra sao nữa ???
– Em yên tâm,cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi,chúng mình sẽ cùng đỗ đạihọc,ra trường sẽ tổ chức đám cưới và sinh con. Anh hứa mà !!!
Em ngẩng lên nhìn tôi,ánh mắt ngập tràn niềm hạnh phúc. Tôi lại đặt lên môi em một nụ hôn nồng nàn,đầu lưỡi tôi lách qua mỗi em,em cũng từ từ mở miệng,chúng tôi quấn lấy nhau. Từ từ,tôi rời môi em,hôn xuống chiếc cổ trắng ngần ,em hơi ngửa ra,tôi thuận đà sờ lên ngực em,cởi những nút áo đầu tiên,bất ngờ em giữ tay tôi lại khẽ nói :
– Anh à,em không muốn,anh yêu em thì hãy giữ cho em
Tôi ngừng lại,lại khẽ đặt lên môi em mọt nụ hôn nhẹ rồi thì thầm :
– Đương nhiên rồi,anh yêu em nhất trên đời
Em cười mỉm,2 đứa lại ngồi bên nhau tâm sự. Lúc sau tôi lai em về vì em còn phải nấu cơm.
– Cho cầm con ô tô lấy tiền uống café anh ơi !
Ông anh nó ngẩng lên,nhìn thấy tôi,lại cúi xuống rồi bảo :
– Thằng cứt trên nhà đấy !
Tôi tiu nghỉu vì trò đùa không được hưởng ứng,lót tót lên nhà. Vào phòng thấy ông bạn đang múa côn ở ban công ( thằng này tập côn từ nhỏ,cây côn của tôi cũng là nó mua cho ) Thấy tôi vào nó ngừng tập :
– mày làm sao mà như cái thằng đang bắt sóc bỏ lọ bị bắt quả tang thế ?
– Đm,đang ong hết cả thủ đấy
Tôi tóm tắt cho nó tình hình,nghe xong thằng cứt phá ra cười,tôi nhấm nhẳng
– cười cái căng củ cọt,nghĩ cách cứu tao đi
– Cứu gì nữa,ca này khó đẻ lăm,khả năng phải mổ.
– Con lạy bố,không phải lúc đùa đâu.
– Bây giờ chỉ có cách là xuống là xuống nhà Long Vân xem tình hình thế nào đã
– Uh phải ,công nhận mày ngoài cuộc nên sáng suốt hơn tao.
– Tất nhiên, Các Mác lúc nào chả giỏi hơn Lê nin,mày xuống trước đi,tao tắm ù cái rồi đi luôn,vừa tập ra nhiều mồ hôi quá,mà mày gọi xuống nhà Long Vân xem hắn có nhà ko,không thì công cốc.
Lúc bọn tôi xuống đến nhà Long Vân thì thấy hắn với mấy ông giời ở 12B đang ngồi cả ở quán nước gần nhà hắn. Bọn tôi đi vào,vừa ngồi xuống tôi hỏi ngay :
– Bọn anh thế nào mà chơi thằng Dũng lớp em nặng thế ?
– Đm anh thề với chú hôm đấy bọn anh cực kì nhẹ tay,dằn mặt cho nó bớt vênh là chính. Đm cuối cũng nhà nó bào phải đưa thằng chó ấy đi viện,chụp cắt lớp,rôi lên trường làm ầm lên,bà Cúc đang bắt bọn anh đền tiền viện phí ,rồi đền nhà nó xin lỗi kia kìa ( Cúc là tên cô hiệu trưởng trường tôi)
– Là sao? Ý anh là nhà nó vòi tiền à? Thế mất bao nhiêu?
– 8 trăm,tính ra mỗi thằng 1 lít. Lại còn đến xin lỗi nó mới hãm chứ.
Nghe đến đây,tôi như nở từng khúc ruột,ôi,bất chiến tự nhiên thành. Tuy vậy ngoài miệng tôi vẫn nói:
– Đm,đền tiền thì được,chứ xin lỗi thì còn lâu,không đánh cho thêm là may ấy.
Long Vân từ nãy dến giờ vẫn im lặng ,bây h mới lên tiếng:
– Đéo được đâu,nhà trường quyết định làm căng vụ này,vì con mụ kia giáo viên,quen biết cũng nhiều,nó lên trường làm ầm lên rồi,bây giờ không đến xin lỗi là đuổi học. Thôi được rồi,tao đã có cách.
Xong,Long Vân đã quyết khác gì Hoàng Thượng ban thánh chỉ. Tôi đang tính tìm cách xin đi cùng thì Long Vân lại quay sang tôi :
– Béo mày đi với bọn anh nhé,bọn anh toàn dốt đéo biết ăn nói,mày đẹp trai học giỏi lại khéo mồm vào nói hộ bọn anh vài câu.
Đi cùng thì tôi mong còn chẳng được,bây giờ lại được tiếng giúp đỡ,tuy nhiền làm gì thì làm,lúc nào cũng phải có giá của nó,người xì ke nhưng dáng đi lúc nào cũng phải thẳng :
– Thôi em ngại lắm,mà em có liên quan gì đâu,chẳng may đến tai bà già em thì lại phức tạp ra
– Thôi chỗ an hem mày cố giúp bọn anh lần này
Giả vờ suy nghĩ lúc rồi tôi cũng nói :
– Vâng nể anh lắm em mới đi đấy
Tôi nhìn thấy mặt cả lũ 12B giãn ra,nhưng mấy bố đâu biết,người cất được tảng đá trên ngực là tôi chứ không phải họ.
Sáng hôm sau xuống đón em,ra cổng nhìn thấy tôi em bảo:
– Thế như nào rồi mà anh đã xuống đây
– Em yên tâm,xong rồi,cuối tuần này bọn anh đến nhà nó xin lỗi
Nghe thế em liền leo lên xe tôi,vừa đi em vừa nói
– Lần sau anh đừng có nói dối em nữa,em không thích thế đâu
– Uh anh biết rồi mà,mình đi ăn sáng nhé
– Vâng
Cuối tuần, tôi với mấy bố 12B xuống nhà thằng Dũng hấp. Vào nhà có mỗi bà già nó ở nhà,bà già thằng này thì không biết tôi,cứ nghĩ tôi là học 12B,tôi cũng kệ không giới thiệu,coi như tôi với bọn Long Vân là một đội. tôi mở lời trước :
– Cháu mời cô uống nước. Hôm nay chúng cháu xuống đây trước là để hỏi thăm sức khỏe cô với gia đình,sau là để bọn cháu xin lỗi Dũng,thật ra mọi chuyện cũng là do an hem chau hiểu lầm nhau thôi,sau thì bọn chau nóng quá nên cũng mất bình tĩnh để xảy ra sự việc đáng tiếc thế này. Thôi thì cô cho bọn cháu xin lỗi. Bọn cháu xin thanh toán khaonr viên phí cho em,mong cô giơ cao đánh khẽ để bọn cháu tiếp tục đi học, blab la bla ….
Văn vở một lúc thì thấy mặt bà già thằng này cũng dãn ra nhiều,sau cùng bà ấy cũng nói tha cho. Tự nhiên đằng sau tôi nghe thấy giọng Long Vân :
– Thế bây giờ Dũng nó ở đâu,cô cho bọn cháu thăm em nó một lúc ạ ?
Tôi tròn mắt quay lại nhìn Long Vân,lúc trước tập ở nhà làm gì có câu này trong kịch bản,sự sáng nạo này là có ý gì đây ? hay ông này định nhận Dũng hấp là đàn em rồi bảo kê cho nó rong trường không biết.
– Em nó đang nằm trên nhà,cháu lên cầu thang rẽ phải là phòng em nó đấy
– Vâng thế cháu lên thăm em nó tý cô ạ.
Vừa nói Long Vân vừa kéo tôi lên,tôi chả hiểu gì nhưng vẫn lên theo hắn. Vừa lên cầu thang ,mặt Long Vân thay đổi hẳn,trông hắn không còn hiền hòa như lúc trước nữa,thay vào đó lầ một bộ mặt lạnh như tiền,sau này tôi đã từng chứng kiến hắn một mình đứng bảo vệ một thằng đàn em trước khoảng hơn chục thằng cầm kiếm cũng với bộ mặt đó,nói hơi quá nhưng tôi cảm giác không có một nét con người nào phảng phất trong hắn lúc đó.
Lên nhà,hắn bảo tôi đứng ngoài ,để một mình hắn vào. Khi hắn mở cửa vào,tôi nghe thấy tiếng ấp úng của thằng Dũng :
– Anh anh … anh Long ? sao anh vào được đây ?
– Anh lên thăm mày,bà già mày mở cửa cho anh vào. Mày lại đây tao bảo.
Thằng kia lút cút đi ra,Long Vân xách cổ lên tát cho 2 phát lằn vết tay trên má :
– ĐM thằng chó,tao nói cho mày biết nhé . Bà già mày lên trường làm ầm lên làm trường định đuổi học bọn tao. Tao thì đằng nào cũng làm than ,có học hay không cũng thế,nhưng tao nghĩ đến bà già tao khổ vì tao nhiều quá,muốn có cái bằng tốt nghệp cho mẹ tao vui nên bọn tao mới phải đến đây. Nhưng cũng chỉ duy nhất một lần này thôi,từ giờ tao mà còn thấy bà già mày lên trường ý kiến này nọ thì tao nói thật là nhà mày chỉ có mỗi nước đi khỏi cái đất này,rõ chưa ???
Mặt Dũng hấp cắt không còn hạt máu,lắp bắp:
– Vâng vâng em biết rồi ạ.
Trước lúc đi xuống,Long Vân còn cho một quại nữa vào bụng Dũng hấp rồi mặc nó lăn lộn,2 thằng đóng cửa đi xuống rồi xin phép bà già nó rồi cả lũ kéo nhau đi về . Đi khỏi nhà thằng Dũng một đoạn,tôi bảo Long Vân
– Thôi mấy anh đi trước nhé,em chạy đi đằng này một lát.
– Mày đi đâu? Đi uống bia với bọn anh đã
– Thôi em có uống được đâu mà. Em xuống nhà cái Hằng tý
– Si tình vừa phải thôi ông em ạ,không thì sau này khổ đấy. Thế đi đi. Hôm nay cám ơn chú nhé.
– Có gì đâu anh. Chỗ anh em mà anh cứ nói cảm ơn em ngại quá. Thôi em đi đây
Vừa nói tôi vừa rẽ xuống lối đi nhà em. Xuống nhà thấy em đang ngồi học bài,em hỏi:
– Anh vừa đi đâu về à?
– Sao em biết ?
– Tại ko thấy gọi điện cho em? Em đoán anh đi đâu.
– Uh,bọn anh vừa ở nhà Dũng hấp ra đây
– À thế à,mọi chuyên ổn chứ.
– Uh,nhìn chung là ổn rồi ( vừa nói tôi vừa nghĩ đến cảnh Dũng hấp lăn lộn dưới nền nhà,tôi cũng chưa bao giờ thấy kiểu thăm người ốm như Long Vân bao giờ ).Mà em đang làm gì đấy? Ra biển chơi đi.
– Cũng được,nhưng tầm 6h về nhé,hôm nay em còn phải nấu cơm.
Tôi lai em ra biển,gió biển thổi vào mằn mặ,mát rượi. Lượn lờ chán,tôi mang xe đi gửi rồi 2 đứa lững thững nắm tay nhau ra bãi. Bọn tôi tìm một cái mỏm đã,ngồi tựa vào nhau. Cảm giác của tôi lúc đó thật bình yên. Tôi mong những phút giây thế này kéo dài mãi mãi:
– Em đang nghĩ gì thế ?
– Em đang nghĩ về tương lai của chúng mình. Người ta bảo mối tình đầu thường không thành,nhất là những mối tình học sinh thế này.
– …..
– Em lo lắm,em lo một ngày chúng mình phải chia tayh,một ngày anh rời bỏ em,không biết lúc đấy em sẽ ra sao nữa ???
– Em yên tâm,cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi,chúng mình sẽ cùng đỗ đạihọc,ra trường sẽ tổ chức đám cưới và sinh con. Anh hứa mà !!!
Em ngẩng lên nhìn tôi,ánh mắt ngập tràn niềm hạnh phúc. Tôi lại đặt lên môi em một nụ hôn nồng nàn,đầu lưỡi tôi lách qua mỗi em,em cũng từ từ mở miệng,chúng tôi quấn lấy nhau. Từ từ,tôi rời môi em,hôn xuống chiếc cổ trắng ngần ,em hơi ngửa ra,tôi thuận đà sờ lên ngực em,cởi những nút áo đầu tiên,bất ngờ em giữ tay tôi lại khẽ nói :
– Anh à,em không muốn,anh yêu em thì hãy giữ cho em
Tôi ngừng lại,lại khẽ đặt lên môi em mọt nụ hôn nhẹ rồi thì thầm :
– Đương nhiên rồi,anh yêu em nhất trên đời
Em cười mỉm,2 đứa lại ngồi bên nhau tâm sự. Lúc sau tôi lai em về vì em còn phải nấu cơm.
Comments for chapter "Chương 5"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận