Sự trớ trêu của số phận - Chương 43
Dừng xe cách chỗ hẹn một đoạn, tôi bảo mấy thằng em ngồi uống trà đá, còn tôi dắt cái côn vào lưng quần lững thững đi ra cái địa chỉ mà lúc chiều thằng kia nhắn cho tôi. Đến chỗ đấy đéo thấy thằng nào, nhìn đồng hồ 8h kém 10, tôi châm điếu thuốc rồi rút điện thoại. Bên kia gần như bắt máy ngay lập tức :
– Tao nghe đây
– Vâng em đang ở chỗ hẹn đây anh.
– À, mày được đấy. Mày đứng im chờ bọn tao đến ngay.
Tôi thở dài, ngồi xuống vệ đường hút thuốc. Điện thoại reo, tường thằng kìa nhưng nhìn lại hóa ra thằng em gọi :
– Sao anh ?
– Chả sao cả, nó đang đến , chúng mày cứ ngồi im đấy, chưa có chuyện gì thì đừng lại đây.
– Vâng bọn em biết rồi.
Tàn điếu thuốc thì 3 cái xe máy áp sát chỗ tôi, 6 mạng nhảy xuống. Một thằng soi đèn vào thẳng mặt tôi, thằng người yêu em tiến lại gần chỗ tôi ngồi :
– Mày là béo đúng không ?
Tôi uể oải đứng dậy, nhìn nó :
– Vâng, còn anh chắc là anh Khoa phải không ?
– Ra là mày cũng biết tao. Vậy mày biết hôm nay tao gọi mày ra đây vì việc gì không ?
– Thực sự thì em cũng chưa biết.
– A địt mẹ mày thích giả vờ không, bố mày gọi mày ra vì việc giữa tao mày với cái Hằng chứ còn việc gì.
– Nếu vì việc đó thì đáng lẽ chỉ có em với anh với Hằn thôi chứ, sao anh không gọi Hằng mà lại gọi mấy ông này làm gì.
– Địt mẹ thằng chó này, mày thích gì ? – thằng tóc dựng đứng bên cạnh lão Khoa sửng cồ, thằng này trông có vẻ cứng nhất bọn.
Thích gia đình khỏe mạnh, thích gái đẹp,thích tiền nhiều, thích biệt thự, thích xe hơi, kể những thứ tôi thích ra thì nghe vẻ dài dòng quá, nên tôi chốt hạ :
– Bó mày thích đánh nhau đấy.
Bốp,đm, không để ý, ăn ngay một đấm của thằng đứng mé bên cạnh vào mang tai, tôi ù hết cả đầu, mất thăng bằng, lão Khoa đạp tiếp cho tôi phát nữa vào bụng, tôi bắn vào cái bờ tường gần đó. ĐM, đau vkl, lâu không va chạm có lẽ cũng làm phản xạ và sức chịu đựng kém đi nhiều, tôi vơ vội viên gạch gần đó, táng thẳng vào cái đám đó. Chúng nó né được khiến viên gạch táng vỡ cái đèn xe máy ( lúc sau nhìn lại thì đấy là con Nouvo) .
Không biết cay cú vì viên đá tôi ném hay tiếc cái đèn xe máy mà thằng tóc dựng gầm lên, lao nhanh về phía tôi. Tôi lập tức tút cái côn ra. Vừa nhìn thấy cái côn, thằng bé có vẻ hơi khựng lại nhưng đã muộn. Dính một phát tạt ngang giữa mặt, nó lảo đảo rồi lao đầu vào góc tường. Mấy thằng còn lại vẫn còn đang ngẩn ngơ với diễn biến bất ngờ vừa rồi thì đã ăn ngay mấy lượt gậy với tuýt nước vào lưng. Mấy thằng em tôi thấy có biến đã chạy sang. Trật tự lập tức được vãn hồi. Một thằng hỏi tôi :
– Giờ sao anh ?
– Đưa thằng này ra xe, tao có chuyện muốn nói với nó
– Thế mấy thằng còn lại sao anh ?
– Kệ mẹ chúng nó, chưa chết ngay được đâu. Đi thôi.
Bọn tôi dong thằng Khoa lên xe rồi phóng đi luôn, lòng vòng một lúc rồi cả bọn rẽ vào một quán rượu ở Minh Khai ( tôi có ông anh làm cầm đồ ở đây, mấy anh em vào đó để nếu có chuyện gì thì nhờ quân ông ấy can thiệp giúp).
Vào quán, tôi chọn một bàn ở góc xa nhất, bảo thằng Khoa ngồi xuống, rồi bảo mấy thằng em chọn bàn khác, để tôi nói chuyện riêng với Khoa.
Rượu mang ra, tôi rót mỗi thằng một chén rồi chạm với hắn, hắn có vẻ ngại ngần, nhưng rồi cũng ngửa cổ uống cạn chén rượu. Tôi rót tiếp chén nữa, lại hết. Tôi bát đầu mở lời :
– Hôm nay, thật sự tôi biết ông gọi tôi ra để nói chuyện gì, tôi cũng đoán là ông sẽ cho đánh tôi nếu tôi không đồng ý, nhưng thôi, chuyện đó bỏ qua. Tôi muốn hỏi ông mấy việc thế này.
– Anh… anh cứ hỏi đi.
– Anh em mẹ gì, cứ ông tôi cho dễ, đầu tiên tôi muốn hỏi là Hằng có biết là ông hẹn gặp tôi không ?
– Không.. không,em, em à… tôi xem trộm máy Hằng thấy số của ông nên mới hẹn gặp.
– Thế được rồi, thứ 2 tôi muốn hỏi là mấy thằng vừa nãy ở đội nào, dựa hơi của ai ?
– Không, bọn nó là bạn học cùng tôi ở dưới HP, thằng tóc dựng có ông anh máu mặt ở Lĩnh Nam, tên là ABC.
Tôi lập tức gọi lão Phương, nhờ hỏi ở Lĩnh Nam thằng ABC đó là thế nào, lúc sau lão điện lại bảo thằng đó chỉ là ong ve vớ vẩn, không phải lo. Tôi nhẹ cả người, rót chén thứ 3 cho Khoa rồi bảo :
– Thế này nhé, tôi nói thật, ông quá ngu khi dùng cái cách này để giành giật tình yêu. Ra cái xã hội này, đéo biết ai hơn ai đâu. Đừng nghĩ có vài thằng bạn tóc dựng ngược màu lông bò là muốn làm gì thì làm. Ông hiểu chưa ?
Lão lấm lét gật đầu, tôi tiếp ;
– Nói thật với ông tôi cũng chẳng tranh cướp Hằng với ông làm gì, tôi cũng đã nói thẳng với Hằng là nên quay lại với ông. Vì tôi nghĩ có lẽ ông hợp với Hằng hơn tôi, thế mà ông lại định chơi tôi thế này. Nhưng thôi, vụ hôm này tôi cho qua, coi như mấy nhát gậy vào lưng ông là để cảnh cáo. Tôi cũng sẽ không cho Hằng biết chuyện này, ông yên tâm. Bây giờ ông về đi, và nếu muốn quay lại với Hằng, hãy dùng sự chân thành của mình chứ đừng dùng cách này nữa. Tôi chỉ nói thế thôi, ông về đi.
Lão đứng dậy, chào tôi và mấy thằng em rồi đi ra gọi xe ôm về. Tôi xách chai rượu ra bàn mấy thằng em, làm mấy chén về ngủ cho ngon vậy