Sự trớ trêu của số phận - Chương 12
Sáng sớm hôm đó,lớp chúng tôi cùng nhau ngắm mặt trời mọc ở biển. Em nắm chặt tay tôi,gục đầu vào vai tôi,tôi mong phút giây đó kéo dài mãi. Ngồi bên cạnh tôi là em và thằng cứt,một người là người tôi yêu,một bên là thằng bạn nối khố,xung quanh là những người bạn mà mãi đến bây giờ,chúng tôi vẫn than nhau như ngày cấp 3. Sáng hôm đó,lớp chúng tôi đã có một kiểu ảnh tập thể trươc sbieenr,đằng nsau là mặt trời lên,đó có lẽ là mộ trong những kiểu ảnh đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn,chúng tôi lần lượt ra về,chúc nhau thi tốt,rồi hẹn nhau ngày liên hoan. Tôi lai em về,trên đường em khẽ gục vào vai tôi,có lẽ do em mệt. Gần đến nhà em thì tôi dừng lại cho em xuống đi bộ vì sợ bố mẹ em nhìn thấy tôi. Tôi xuống,ôm lấy em ,nhìn thẳng vào mắt em,tôi nói :
– Anh yêu em
– Anh….
Một nụ hôn nồng cháy đặt lên môi em,em nhắm mắt lại . Chúng tôi hôn nhau,quên cả không gian,thời gian. Lưỡi toi tham lam lùa sang miệng em,em cũng nhiệt tình đáp trả. Tôi tham lam nút môi em,nuốt nước bọt của em. Chẳng biết chúng tôi hôn nhau bao lâu,khi bỏ ra,em khẽ nói :
– Anh,hãy hứa với em anh sẽ thi đỗ đại học nhé. Em không thể tưởng tượng cuộc sống sẽ ra sao nếu em không được yêu anh
– Được , anh hứa mà. Thôi em vào nhà đi,hãy nhớ là cuộc đời này anh chỉ yêu mình em.
– Em cũng thế!
Em đi vào nhà,tôi đợi bóng em khuất đi rồi mới lên xe đi về. Về đến nhà đã gần 8h,mẹ tôi chắc đã đi làm. Tôi về thì thấy bác Doãn đang quét sân :
– Bác ạ.
– Uh, đêm qua đi đâu mà để mẹ tìm mãi thế
– Cháu đi liên hoan lớp ấy mà
– Liên hoan gì mà không điện vè một tiếng,mẹ cháu lo lắm đấy,gọi cho mấy đứa thì nhà đứa nào cũng bảo chưa thấy về.
– Vâng,bọn cháu ăn uống xong thì ra biển chơi đến sáng,cả lớp đi mà bác. Trong nhà có gì ăn không bác ?
– Để bác vào nấu mì cho mà ăn,cả nhà ăn hết rồi.
Tôi vào tắm gội xong thì bác Doãn cũng bê bát mì lên,gọi xuống nhà thằng cứt thì thấy ông Hiếu bảo là nó đang ngủ rồi. Tôi ăn xong bát mì thì mắt cũng díp chặt vào,ngủ dậy thì cũng đã gần 2h chiều.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày tôi ngồi lì ở nhà ôn thi. Tôi cũng không nói nhiều về giai đoạn này,vì có lẽ các bác ai cũng đã từng trải qua thời gian này. Ngày thì rồi cũng đến. Tôi trải qua kì thi quan trọng nhất đời học sinh một cách bình thường,nó không kém đến mức làm tôi thất vọng,cũng như không tốt đến mức làm tôi tự tin. Về nhà tôi cũng chẳng xem đáp án,tôi thì nghĩ là đằng nào sự đã rồi,tôi cũng đã làm hết sức mình,có tiếc nuối cũng chẳng làm được gì.
Các trường lật lượt công bố điểm thi,cái Nga , em,thằng cứt lần lượt biết điểm. Tất cả đều đỗ. Lúc đó chưa công bố điểm chuẩn,nhưng có dịch vụ xem điểm của mình đứng thứ bao nhiêu trong số những người dự thi,từ đó có thể biết được mình có đỗ hay không. Còn mỗi mình tôi,cả ngày tôi chỉ quanh ra quẩn vào,mẹ tôi cũng động viên tôi đi chơi linh tinh cho thoải mái đầu óc.
Một buổi sáng tôi đang ở nhà xem ti vi thì thằng cứt gọi điện:
– A lô
– Tao đây,trường mày có điểm rồi đấy.
– Thật không?
– Thật,mày gọi 1900xxx mà nghe
Tôi vội vàng cúp máy,gọi ngay cho tổng đài,điểm tôi cũng bình thường,ở mức có thể đỗ có thể không. Tôi phi xuống nhà thằng cứt,lấy máy ông Hiếu soạn tin xem đứng thứ bao nhiêu. Tin nhắn về,hồi hộp mở ra xem,tối đứng thứ hơn 1000,trong khi trường lấy hơn 2000 sinh viên. Tôi thở phào nhẹ nhõm,đỗ rồi,tôi với thằng cứt ôm nhau hú hét ầm ĩ. Tôi điện ngay cho mẹ thông báo,mẹ bảo cũng vừa xem trên mạng ở cơ quan. Tôi biết mẹ vui lắm. Tôi goi cho em thì không thấy ai nghe máy. Tôi phi xe xuống nhà em thì cũng không thấy em ở nhà. Tôi băn khoăn không biết em đi đâu. Đứng ngó nghiêng một hồi thì thấy bác nhà hàng xóm nhà em đi ra. Bác hỏi :
– Tìm Hằng à?
– Vâng ạ,cháu cùng lớp với Hằng ạ.
– Nó vừa đưa mẹ đi vào viện rồi.
– Sao,mẹ Hằng có chuyện gì thế bác ?
– Không biết cô ấy làm gì treo thang không vững bị ngã,cái Hằng với mấy người hàng xóm vừa đưa vào viện xong.
– Vâng cháu cám ơn bác. Cháu chào bác ạ
Tôi phi xe như bay về nhà thằng cứt, lấy chỗ ông Hiếu 5 triệu rồi 2 thằng phi vào viện luôn. Vào hỏi han một lúc thì cũng tìm thấy phòng mẹ em đang nằm. Tôi kéo em ra ngoài hỏi thì thấy em bảo là ổn rồi,mẹ ngã chỉ bị phần mềm thôi,cơ bản tại có tuổi nên thấy đau vậy mà. Tôi thở phào,rồi vào thăm mẹ em. Nhìn thấy tôi,mẹ em hỏi :
– Béo à,sao biết bác ở đây mà vào thăm ?
– Dạ,cháu xuống nhà thì thấy bác hàng xóm bảo thế ạ
– Thế à? Thế thi cử thế nào ?
– Dạ cháu báo điểm đỗ rồi bác ạ.
Vừa nói tôi vừa quay sang em,em nở một nụ cười thật rạng rỡ:
– Thật hả anh ?
– Uh,thật
Em ôm chầm lấy tôi mà hét lên,lúc sau nhớ ra mẹ em ở đây,em mới ngượng ngùng buông tôi ra .Tôi quay sang thì thấy mẹ em đang nhìn 2 đứa cười âu yếm. Tôi vui quá,vậy là mẹ em đã chấp nhận tôi. Trưa hôm đó,tôi lấy xe đưa em đi mua cháo cho mẹ. Lúc ra ngoài thấy nắng quá nên em lấy cái nón của mẹ đội vào. 2 đứa ra lấy xe,lúc đưa vé thì con bé ghi vé bảo :
– chị nhà xinh thế !
Cả 2 đứa tôi đều bất ngờ,lúc đi rồi tôi mới bảo em :
– có lẽ bà ấy nghĩ anh đưa vợ đi đẻ đấy .
Tôi phá lên cười trong khi em đấm thùm thụp vào lưng tôi,đấm vài cái rồi em tựa vào vai tôi :
– Thế cũng được chứ sao !
Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn,chúng tôi lần lượt ra về,chúc nhau thi tốt,rồi hẹn nhau ngày liên hoan. Tôi lai em về,trên đường em khẽ gục vào vai tôi,có lẽ do em mệt. Gần đến nhà em thì tôi dừng lại cho em xuống đi bộ vì sợ bố mẹ em nhìn thấy tôi. Tôi xuống,ôm lấy em ,nhìn thẳng vào mắt em,tôi nói :
– Anh yêu em
– Anh….
Một nụ hôn nồng cháy đặt lên môi em,em nhắm mắt lại . Chúng tôi hôn nhau,quên cả không gian,thời gian. Lưỡi toi tham lam lùa sang miệng em,em cũng nhiệt tình đáp trả. Tôi tham lam nút môi em,nuốt nước bọt của em. Chẳng biết chúng tôi hôn nhau bao lâu,khi bỏ ra,em khẽ nói :
– Anh,hãy hứa với em anh sẽ thi đỗ đại học nhé. Em không thể tưởng tượng cuộc sống sẽ ra sao nếu em không được yêu anh
– Được , anh hứa mà. Thôi em vào nhà đi,hãy nhớ là cuộc đời này anh chỉ yêu mình em.
– Em cũng thế!
Em đi vào nhà,tôi đợi bóng em khuất đi rồi mới lên xe đi về. Về đến nhà đã gần 8h,mẹ tôi chắc đã đi làm. Tôi về thì thấy bác Doãn đang quét sân :
– Bác ạ.
– Uh, đêm qua đi đâu mà để mẹ tìm mãi thế
– Cháu đi liên hoan lớp ấy mà
– Liên hoan gì mà không điện vè một tiếng,mẹ cháu lo lắm đấy,gọi cho mấy đứa thì nhà đứa nào cũng bảo chưa thấy về.
– Vâng,bọn cháu ăn uống xong thì ra biển chơi đến sáng,cả lớp đi mà bác. Trong nhà có gì ăn không bác ?
– Để bác vào nấu mì cho mà ăn,cả nhà ăn hết rồi.
Tôi vào tắm gội xong thì bác Doãn cũng bê bát mì lên,gọi xuống nhà thằng cứt thì thấy ông Hiếu bảo là nó đang ngủ rồi. Tôi ăn xong bát mì thì mắt cũng díp chặt vào,ngủ dậy thì cũng đã gần 2h chiều.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày tôi ngồi lì ở nhà ôn thi. Tôi cũng không nói nhiều về giai đoạn này,vì có lẽ các bác ai cũng đã từng trải qua thời gian này. Ngày thì rồi cũng đến. Tôi trải qua kì thi quan trọng nhất đời học sinh một cách bình thường,nó không kém đến mức làm tôi thất vọng,cũng như không tốt đến mức làm tôi tự tin. Về nhà tôi cũng chẳng xem đáp án,tôi thì nghĩ là đằng nào sự đã rồi,tôi cũng đã làm hết sức mình,có tiếc nuối cũng chẳng làm được gì.
Các trường lật lượt công bố điểm thi,cái Nga , em,thằng cứt lần lượt biết điểm. Tất cả đều đỗ. Lúc đó chưa công bố điểm chuẩn,nhưng có dịch vụ xem điểm của mình đứng thứ bao nhiêu trong số những người dự thi,từ đó có thể biết được mình có đỗ hay không. Còn mỗi mình tôi,cả ngày tôi chỉ quanh ra quẩn vào,mẹ tôi cũng động viên tôi đi chơi linh tinh cho thoải mái đầu óc.
Một buổi sáng tôi đang ở nhà xem ti vi thì thằng cứt gọi điện:
– A lô
– Tao đây,trường mày có điểm rồi đấy.
– Thật không?
– Thật,mày gọi 1900xxx mà nghe
Tôi vội vàng cúp máy,gọi ngay cho tổng đài,điểm tôi cũng bình thường,ở mức có thể đỗ có thể không. Tôi phi xuống nhà thằng cứt,lấy máy ông Hiếu soạn tin xem đứng thứ bao nhiêu. Tin nhắn về,hồi hộp mở ra xem,tối đứng thứ hơn 1000,trong khi trường lấy hơn 2000 sinh viên. Tôi thở phào nhẹ nhõm,đỗ rồi,tôi với thằng cứt ôm nhau hú hét ầm ĩ. Tôi điện ngay cho mẹ thông báo,mẹ bảo cũng vừa xem trên mạng ở cơ quan. Tôi biết mẹ vui lắm. Tôi goi cho em thì không thấy ai nghe máy. Tôi phi xe xuống nhà em thì cũng không thấy em ở nhà. Tôi băn khoăn không biết em đi đâu. Đứng ngó nghiêng một hồi thì thấy bác nhà hàng xóm nhà em đi ra. Bác hỏi :
– Tìm Hằng à?
– Vâng ạ,cháu cùng lớp với Hằng ạ.
– Nó vừa đưa mẹ đi vào viện rồi.
– Sao,mẹ Hằng có chuyện gì thế bác ?
– Không biết cô ấy làm gì treo thang không vững bị ngã,cái Hằng với mấy người hàng xóm vừa đưa vào viện xong.
– Vâng cháu cám ơn bác. Cháu chào bác ạ
Tôi phi xe như bay về nhà thằng cứt, lấy chỗ ông Hiếu 5 triệu rồi 2 thằng phi vào viện luôn. Vào hỏi han một lúc thì cũng tìm thấy phòng mẹ em đang nằm. Tôi kéo em ra ngoài hỏi thì thấy em bảo là ổn rồi,mẹ ngã chỉ bị phần mềm thôi,cơ bản tại có tuổi nên thấy đau vậy mà. Tôi thở phào,rồi vào thăm mẹ em. Nhìn thấy tôi,mẹ em hỏi :
– Béo à,sao biết bác ở đây mà vào thăm ?
– Dạ,cháu xuống nhà thì thấy bác hàng xóm bảo thế ạ
– Thế à? Thế thi cử thế nào ?
– Dạ cháu báo điểm đỗ rồi bác ạ.
Vừa nói tôi vừa quay sang em,em nở một nụ cười thật rạng rỡ:
– Thật hả anh ?
– Uh,thật
Em ôm chầm lấy tôi mà hét lên,lúc sau nhớ ra mẹ em ở đây,em mới ngượng ngùng buông tôi ra .Tôi quay sang thì thấy mẹ em đang nhìn 2 đứa cười âu yếm. Tôi vui quá,vậy là mẹ em đã chấp nhận tôi. Trưa hôm đó,tôi lấy xe đưa em đi mua cháo cho mẹ. Lúc ra ngoài thấy nắng quá nên em lấy cái nón của mẹ đội vào. 2 đứa ra lấy xe,lúc đưa vé thì con bé ghi vé bảo :
– chị nhà xinh thế !
Cả 2 đứa tôi đều bất ngờ,lúc đi rồi tôi mới bảo em :
– có lẽ bà ấy nghĩ anh đưa vợ đi đẻ đấy .
Tôi phá lên cười trong khi em đấm thùm thụp vào lưng tôi,đấm vài cái rồi em tựa vào vai tôi :
– Thế cũng được chứ sao !
Comments for chapter "Chương 12"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận