Sứ giả thời gian - Chương 4
Chẳng bao lâu sau tiếng vó ngựa đã bao vây ngôi nhà ông Long. Bọn cướp hơn 20 tên xộc vào chỗ ông đang ngồi ăn một đám còn lại đứng bên ngoài, đao kiếm sáng lòa. Vì đây là nhà giàu nhất làng nên được “chiếu cố” đặc biệt, Hợi, thằng tướng cướp chỉ để một toán nhỏ lẻ chia nhau ra ăn mảnh trong làng mà thôi.
_ Thằng chủ nhà lăn ra đây cho ông.
Ông Long ráng tỏ ra bình tĩnh, khúm núm đi tới chỗ tên tướng cướp, cười xiểm nịnh
_ Dạ ông cho gọi con! Con xin dâng hết tài sản, phụ nữ cho ông hưởng dụng ạ, con chỉ xin giữ cái mạng chó của chúng con lại thôi…
_ Giỏi, thằng này thông minh – Tên tướng cướp cười to khoái chí. Cướp lũ nhà giàu đúng là sướng hơn hẳn, khi thấy tình hình không ổn thì tụi nó rất biết điều.
Tên Hợi kéo ghế ngồi xuống, chỉ vào ông Long:
_ Mày với mấy thằng đàn ông dẫn đàn em tao đi gom vàng lại đây. Dám giấu bọn tao, giết.
Ông Long nháy mắt ra hiệu với đám phụ nữ còn lại. Dù sao trong mắt ông đám đàn bà này coi như vứt đi rồi. Cái mạng già dù sao cũng quan trọng hơn, cha con ông Long chia nhau ra dẫn bọn cướp đi lấy tài sản mà bọn chúng bóc lột dân nghèo hàng chục năm qua.
Chẳng mấy chốc đám người ăn kẻ ở trong nhà cũng bị bọn cướp bắt hết trói gô lại. Tên Hợi vẫn ngồi trên ghế như một vị vua không ngai, chỉ vào đám phụ nữ đang run như cầy sấy:
_ Mày, mày, mày qua đây, tụi bây, qua bên kia.
Đám đàn bà bị chia ra làm hai, bà chín, mợ cả, mợ út bị lôi về phía tên tướng cướp, còn bà cả, bà năm với lũ người ở thì bị kéo qua một bên. Trong ánh mắt sáng rực của lũ đàn em, tên tướng cướp ra lệnh:
_ Thưởng cho tụi bây, thằng nào chơi xong thì ra ngoài canh gác thế chỗ cho mấy thằng kia vào.
Bọn đàn em hoan hô ầm lên. “Roẹt, roẹt”, chẳng mấy chốc mười người phụ nữ trong tiếng la thất thanh bị bọn cướp hung hăng lột trần như nhộng. Bản năng phụ nữ khiến vài người trong bọn họ chống cự, nhưng rất nhanh những cú đấm như trời giáng khiến những người phụ nữ đáng thương nhớ tới thân phận của mình.
Không có màn dạo đầu hay trợ hứng, những tên cướp tham lam ngoạm lấy từng tấc da thịt đang nằm dưới thân, ngực bị bóp không còn ra hình dạng gì. Cuộc sống trên đao kiếm khiến chúng như những con sói đói hung hăn cấu xé con mồi. Trên thân thể những người phụ nữ kia chẳng mấy chốc đầy vết bầm tím và dấu răng. Cũng chẳng thằng nào có chút xíu kiên nhẫn hoặc lòng nhân từ mà kích thích âm đạo “con mồi” để tiết ra chất bôi trơn, bọn chúng dùng phương pháp trực tiếp nhất là phun một bãi nước bọt vào dương vật rồi cứ thế cắm vào động thịt.
_ A…
_ Đau quá…
_ Rát quá…
…
Tiếng gào thét, rên rỉ vang vọng khắp không gian càng thêm kích thích thú tính của bọn chúng sôi trào, những cú nhấp càng thêm thô bạo theo đúng nghĩa “vùi hoa dập liễu”. Bà cả với bà năm còn đỡ, chứ bọn người làm nào đã biết mùi đàn ông bao giờ! Lần đầu với các nàng trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn không thể quên. Những cây dùi thép cứ đâm thọc không hề thương xót vào cơ thể các nàng. Không có chút sung sướng nào cả, chỉ có đau đớn cùng cực. Nước mắt nhạt nhòa, đầu tóc rối bời, bị quăng quật trên mặt đất khiến các nàng không còn trông ra con người nữa, mà trong mắt bọn cướp thì họ cũng chỉ là công cụ tiết dục mà thôi.