Sứ giả thời gian - Chương 3
Thằng Tùng nhanh chóng chạy vào trong nhà vẫn chưa cháy rụi, một lát sau nó đã quay ra. Nó lấy khăn cẩn thận thấm hết máu để khỏi bị che khuất tầm nhìn, sau đó nhổ sợi tóc dài và mảnh của mẹ xâu vào cậy kim, cẩn thận khâu lại mạch máu và những chỗ bị đứt. Vết khâu của nó vụng về nhưng nhờ thời gian ngừng lại (mà nó còn chưa hiểu tại sao) mà một lúc lâu sau chỗ vết thương đã không còn nguy hiểm nữa.
Tùng mặc đồ lại cho nó và mẹ. Tình mẫu tử thiêng liêng khiến nó không nảy sinh một chút ý tưởng dâm dục nào. Sau đó nó dập tắt chỗ lửa đang cháy, rồi nhẹ nhàng đưa mẹ vào giường.
Đi ra ngoài hít một ngụm không khí, nó nhìn những đốm sáng ngoài xa, đó là những căn nhà bị bọn cướp đốt cháy, chúng vẫn còn rất đông ngoài đó, 4 thằng ở đây chỉ là bọn tay chân thôi. Hoàn cảnh “ngưng đọng” kỳ dị này vẫn chưa biến mất, nó cũng không hiểu tại sao chỉ có mình nó cử động được. Bản tính của nó cái gì không hiểu thì không thèm tìm hiểu nhiều nữa.
Nó không muốn làm cái gì anh hùng, nó rất ích kỷ, nhưng đây là làng mà mẹ con nó đang ở, cây đã mất gốc thì cành lá sống được sao? Suy nghĩ thông suốt, nó nhanh chóng cầm đao đi về những đốm lửa kia.
Bọn cướp tiến vào từ bìa rừng, dọc đường đi là một mảnh hoang tàn, người chết khắp nơi, máu chảy đầy đất, nhà cửa ra tro. May mắn là bọn chúng còn chưa quét sạch ngôi làng mà chỉ đánh nhanh rút gọn về hướng ngôi nhà giàu nhất nơi đây.
…
Nhà trưởng làng vài tiếng trước.
Ông Long đang quây quần ăn cùng gia đình. Ông Long đã bước sang ngũ tuần, tướng tá mập mạp của những kẻ quyền cao chức trọng, hàng ria mép cá trê và chỏm râu dê càng tô đậm thêm chất “quý phái” của ông. Ngồi kế bên ông là ba bà vợ, bà lớn 48 tuổi, bà năm 23 tuổi, bà chín mới cưới 13 tuổi. Những người vợ khác do không chịu nổi tính tình khắc nghiệt và những trận đòn dã man của ông nên hoặc là chết hoặc là trốn đi rồi. Nhiều vợ là vậy nhưng ông Long thuộc loại “cơm nhiều nhai không nát”, cuộc sống tình dục của ông chỉ có thể dùng từ hời hợt mà diễn tả, lấy số lượng bù vào. Do đó mà lấy chín bà vợ, ông Long cũng chỉ có 2 mặt con trai, cậu cả Lân 18 tuổi và cậu út Quy mới 4 tuổi. Vợ cậu cả không ai biết mang về từ đâu, người ăn kẻ ở chỉ biết gọi là mợ cả. Cậu út Quy cũng có vợ được hai năm, tên là Diên 14 tuổi, mang tiếng là vợ nhưng thật ra là để làm vú em chăm sóc cậu út theo chế độ tảo hôn lúc bấy giờ.Nhà ông Long có 30 đứa ở 22 nam 8 nữ, là con cái trong những gia đình bần nông bị ông chèn ép tới mức phải gán con ở đợ, nên ông Long không phải trả một đồng tiền nào.Bỗng có đứa ở hối hả chạy vào, mặt xanh lét
_ Ông ơi, ông ơi, chết rồi!
Bốp, một cái chén ném thẳng vào mặt tên đầy tớ làm hắn ôm mặt mếu máo
_ Ông ơi, chết rồi ông ơi!
_ Câm ngay, trù ông chết à? Thằng kia! Ngày mai cắt cơm coi mày dám láo không.
_ Ông ơi, cướp, cướp, cướp tới rồi ông ơi!
_ Cướp cái gì! Thằng kia, mày nói cho rõ ràng coi!
Không đợi thằng đầy tớ nói xong, tiếng la hét huyên náo bên ngoài đã vọng vào bên tai. Ông Long bắt đầu ý thức chuyện gì xảy ra, mặt chuyển sang màu lá chuối, cơ mặt co giật, tay chân run lẩy bẩy, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển tìm đường sống. Không hổ là một thân lăn lộn chốn quan trường (dù chỉ là tầng thấp thôi), ông đã nghĩ ra cách giữ cái mạng nhỏ rồi.
_ Tụi bây nghe lời tao, chút nữa tụi nó tới, không được chống cự, tụi nó muốn làm gì cũng được, ngoan ngoãn mà dâng ra hết họa may giữ được cái mạng. Còn sống rồi, tiền tài có thể cướp lại được. (Đàn bà mà mất, ông đi đoạt, gái còn đầy – ông Long nghĩ)