Sứ giả thời gian - Chương 2
Mẹ con thằng Tùng run lẩy bẩy cứ trơ ra đó. Bọn cướp không có kiên nhẫn, hai thằng tiến lên xé đồ mẹ con thằng Tùng. “Roẹt roẹt”, những mảng vải vốn rách bươm không sao chống lại những động tác thô bạo của bọn cướp. Thoáng chốc hai mẹ con đã không còn gì trên thân.
_ ĐM, đụng phải ổ chó rồi đại ca, *** có cái *** gì hết.
Thằng ngồi trên ngựa nhìn chằm chằm vào mẹ thằng Tùng, làn da ngày thường rám nắng giờ trở nên nổi bật dưới ánh trăng, kích thích dục vọng nguyên thủy của những con thú lâu ngày thiếu mùi đàn bà.
_ *** có con hàng này xài đỡ thôi tụi bây, ĐM tao chơi trước.
Một thằng trong nhóm đốt nhà thằng Tùng, chẳng mấy chốc cả ngôi nhà cháy rực lên, điểm thêm một màu sắc tan hoang cho vùng thôn quê Đại Việt.
Trước cặp mắt kinh hoàng của mẹ con thằng Tùng, bốn tên cướp hùng hổ xông tới đè vật mẹ thằng Tùng ra. Những bàn tay nhớp nhúa thi nhau dày vò cơ thể của bà.
Thằng Tùng kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nỗi đau giày xé tâm can nó. Nó hận sao mình quá yếu đuối, nó hận cơ thể của nó vẫn còn run lẩy bẩy tới mức dù không thằng nào động tới thì nó vẫn chẳng nhúc nhích nổi.
Còn mẹ thằng Tùng tuyệt vọng nghĩ tới số phận của hai mẹ con. Bà biết chúng sẽ chẳng bỏ qua cho hai mẹ con mình, sau khi thỏa mãn chúng sẽ giết hết. Đau lòng nhìn qua thằng Tùng, giọt nước mắt chảy dài trên má.
Trước sau gì cũng chết.
Mẹ thằng Tùng vùng dậy, sức mạnh cuối cùng trước khi chết của một con người khiến cho bọn cướp nhất thời không cản nổi. Bà chụp lấy lưỡi đao bên hông tên cướp gần nhất, mắt nhìn thằng Tùng không rời, rồi dứt khoát xoay đao cắt mạnh ngang cổ.
_ Không…
Mắt thằng Tùng như muốn nứt toác ra khi chứng kiến máu phun thành vòi từ cổ mẹ nó. Nó hận, hận bọn cướp, càng hận chính mình hơn. Trong cơn đau khổ tột cùng nhìn người mình yêu thương nhất ra đi, đầu óc nó trở nên trống rỗng.
“Ầm ầm ầm” một cái gì đó vừa mới nổ tung trong đầu thằng Tùng. Cặp mắt nó long lên sòng sọc nhìn cảnh tượng trước mặt mình. Dường như mọi thứ đã dừng lại.
1 phút, 2 phút, 5 phút qua đi
Tới khi thằng Tùng bình tĩnh lại.
Dường như mọi thứ dừng lại THẬT.
Nó không hiểu chuyện gì xảy ra. Dùng hết sức chống đỡ cơ thể vẫn còn run lẩy bẩy, thằng Tùng đứng dậy. Trước mặt nó vẫn là mẹ thằng Tùng tự sát, máu phun thành vòi, những giọt máu lơ lửng trên không trung, những tên cướp thì bị bất ngờ mà kéo ra một khoảng cách, còn ngôi nhà thì cháy bập bùng.
Thằng Tùng không hiểu ra làm sao, nó bước lại gần những tên cướp, rút lấy cây đao của một thằng, tay run run giơ lên cao nhắm vào cổ thằng đó chặt xuống, mắt nó nhắm lại. “Phụp, keng”. Hai âm thanh liên tiếp vang lên. Tiếng thứ nhất là âm thanh chặt vào cổ một tên cướp, tiếng thứ hai là do nó hoảng quá làm rớt cây đao. Mãi một lúc lâu sau nó mới dám mở mắt. Thằng ăn cướp kia vẫn đứng đó, khác chăng là trên cổ nó có một đường cắt ngang chia đôi đầu và thân ra làm hai.
“Ọe” Thằng Tùng nôn thốc nôn tháo. Đây là lần đầu tiên nó giết người. Cho tới khi bụng quặn đau vì không còn gì để nôn nữa thì nó mới run rẩy đứng dậy đi đến thằng thứ hai.
Cứ như thế, mỗi lần giết một thằng là nó lại chống bụng nôn khan. Cho tới giết xong thằng cuối cùng nó mới thấy đỡ hơn một chút. Nhìn lại hoàn cảnh bi đát của mẹ, nó không biết làm sao, chợt một suy nghĩ nảy sinh trong đầu nó.