Sứ giả thời gian - Chương 12
Đối mặt với cái chết, mỗi người đều có quyết định của chính mình. Đối với Tùng, nó quyết định buông xuôi theo bản năng dục vọng
Ngôi làng nơi Tùng ở đã thoát khỏi nạn cướp, nhưng lại rơi vào trường tai nạn đáng sợ không kém. Không một thiếu nữ nào trong làng thoát khỏi số phận bị Tùng trong cơn điên cuồng cưỡng hiếp. Ngoài ăn và ngủ, suốt thời gian còn lại Tùng miệt mài trên những cơ thể phụ nữ mà nó tìm được. Nó thưởng thức hết từng loại da thịt hoặc là đàn hồi, hoặc mềm mại, hoặc thô ráp, hoặc mịn màng. Nó say mê làm tình với phụ nữ đủ mọi lứa tuổi và nhan sắc. Nó như tên điên không còn biết suy nghĩ gì nữa, trong đầu nó chỉ nghĩ tới làm tình, miễn là còn sức. Phụ nữ trong mắt nó giờ đây chỉ là công cụ phát tiết dục vọng. Nó muốn dùng cái thú vui tạm bợ ấy để quên đi sự thật mà nó phải đón nhận: Nó sắp chết.
Nhưng buổi tiệc nào rồi cũng sẽ tàn. Đến một ngày nó không còn sức để nện nữa. Thời gian dừng lại làm nó lão hóa quá nhanh. Đầu nó đã bạc trắng, mắt đã mờ dần, tay chân không còn theo ý muốn của nó nữa.
“Mình sắp chết rồi sao?” – nó nghĩ. Sau quãng thời gian điên cuồng, sự tỉnh táo dần trở về trong tâm hồn của nó. Do làm tình quá độ, giờ nó trông chẳng khác gì một lão già gần đất xa trời. Trước khi chết, nó muốn về nhà, nhìn mặt mẹ nó lần cuối.
Đường về nhà đi ngang nhà lão trưởng làng. Đây là nơi mà lần đầu tiên nó biết mùi phụ nữ. Tay chống gậy, nó run rẩy bước vào bên trong. Vẫn khung cảnh quen thuộc hôm nào. Nó đã dần quen với sự im lặng đáng sợ vây quanh nó. Nhưng tận sâu thẳm trong lòng nó không muốn chết.
Đôi bàn tay nhăn nheo của nó khẽ chạm vào gương mặt của mợ út, sự xúc chạm da thịt khi đã trở nên tỉnh táo khiến nó run rẩy. Mặc dù với thân thể người già, nhưng nó vẫn còn sống ngắn lắm, nó vẫn chưa tận hưởng được cuộc đời. Bắt nó phải chết như vậy, thật không cam tâm. Ngay khoảnh khắc ấy, ngọn lửa cầu sinh nhen nhóm trong lòng nó bùng cháy mãnh liệt. Đắm chìm trong ham muốn sống mạnh mẽ, nó nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể, thằng Tùng dần cảm thấy bản thân như miếng bọt biển khô cạn điên cuồng hút lấy nước xung quanh. Từ bàn tay nó truyền lại cảm giác dễ chịu, như người sắp chết khát uống được một ngụm nước trong lành. Tuy chưa đủ để thoát chết, nhưng cảm giác tuyệt vời làm cho tất cả lỗ chân lông nó như đang run rẩy.
“Hả?” Thằng Tùng giật mình phát hiện thứ tuyệt vời mà nó “hút” vào cơ thể đã hết sạch rồi. Luyến tiếc mở mắt ra, một cái xác bà già chết khô đập vào mắt khiến nó hét lên kinh hãi.
“Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao bà già này xuất hiện ở đây? Còn cô gái kia đâu? Không đúng! Là cô gái kia đã biến thành bà già.”
Nhìn lại cơ thể, nó giật mình phát hiện các nếp nhăn trên da đã gần như biến mất, đôi mắt cũng tinh tường trở lại, sức khỏe cũng tốt hơn, chẳng khác nào người đàn ông chỉ mới bước qua tuổi trung niên.
Một suy nghĩ kinh khủng hiện ra trong đầu nó. Chẳng lẽ trong lúc vô ý nó đã hút sạch tuổi xuân của mợ út hay sao?
Để kiểm chứng, nó bước lại gần một tên cướp, khẽ chạm vào hắn, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi. Nó lại cảm thấy mình như miếng bọt biển đang điên cuồng hút nước. Cảm giác tuyệt vời lại đến với nó, còn tên cướp già đi một cách nhanh chóng, trong khi Tùng mỗi lúc lại trẻ hơn. Phát hiện này làm nó kích động không thôi. Ít nhất nó không phải chết vì già nữa.
Tùng nhanh chóng chuyển qua những tên cướp tiếp theo, hút lấy thời gian sống của chúng.
“Hừm, còn thiếu một chút nữa”