Sứ giả thời gian - Chương 11
Lúc Tùng tỉnh dậy, xung quanh vẫn là một màn im ắng. Bây giờ đã không còn khái niệm gì về thời gian nữa, nó cảm thấy đói bụng, thế là nó lần mò kiếm chút gì đó để ăn. Cũng may bây giờ là giờ cơm nên không mấy khó khăn đã kiếm được một chút ít lót vào bụng.
Cơm no rượu say, với một người vừa nếm mùi trái cấm như nó thì tình dục chẳng khác gì thuốc phiện. Chẳng mấy chốc thằng nhỏ lại ngóc đầu lên đòi hỏi, thằng Tùng tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới của mình.
Con mồi kế tiếp của nó là mợ út-người duy nhất còn mặc quần áo. Mợ út được cưới về chỉ để làm vú em và đầy tớ miễn phí cho gia đình ông Long mà thôi, nên nhan sắc chỉ ở mức trung bình.
Nhẹ nhàng cởi từng mảnh vải, chẳng mấy chốc một thân thể còn chưa phát dục đầy đủ hiện ra trước mắt thằng Tùng. Nó đưa tay xoa nắn khắp cơ thể nhỏ bé ấy. Từng ngón tay ôm trọn vẹn bầu ngực trắng trẻo. “Nhỏ quá” thằng Tùng thầm nghĩ, so với mợ cả đã phát triển đầy đủ, hiển nhiên ngực mợ út nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bù lại hai hạt đào tiên lại hồng hào và nhỏ nhắn.
Tùng ôm lấy thân thể nhỏ bé kia, hít thật sâu hương vị trinh nguyên nhẹ nhàng mà quyến rũ. No hôn lên ngực, theo bản năng nó ngậm lấy và mút như lần đầu bú sữa mẹ. Một tay bắt đầu lần xuống cặp mông nhỏ nhắn.
Một lúc sau nó khẽ tách rộng hai chân mợ út ra, ngẩn người nhìn vào *** một đứa con gái mới lớn. *** của mợ út chỉ lưa thưa vào sợi lông mao, hai mép thịt đỏ hồng khép kín che lấp cửa vào hang động. Hai tay kéo rộng đầu gối mợ út sang hai bên, Tùng đưa dương vật đã căng cứng vào động thịt còn trinh nguyên của mợ út. Nó lấy thế rồi đẩy mạnh, dương vật chui ngập vào đến tận cán. Khoái cám truyền lại làm cho nó phải nhắm mắt hít nhẹ một hơi. Âm đạo mợ út chật hẹp, lại không được mơn trớn, nên ma sát với dương vật Tùng càng thêm mãnh liệt. Cũng may đã xuất tinh một lần nên nó không mau chóng đầu hàng đến như vậy, tiếp tục không ngừng thâm nhập vào bên trong, đôi tay không rảnh rỗi xoa bóp hai chiếc bánh bao trắng nhỏ thành muôn hình vạn trạng.
Chỉ mởi biết tới tình dục nên nó làm gì hiểu tới những tư thế mới lạ, miệt mài trên cơ thể mợ út một lúc lâu, theo tiếng gầm nhẹ, toàn bộ tinh hoa bắn xối xả vào trong chiếc *** vừa giã biệt đời trinh trắng ấy. Một dòng tinh dịch trắng đục chảy ra, mang theo một chút màu hồng nhạt, mang theo luôn cả đời một người con gái.
Thằng Tùng ôm mợ út tận hưởng một chút dư âm sau cuộc làm tình, rồi đứng dậy. Sung sướng qua đi, nó bắt đầu sợ. Nó sợ sẽ kẹt mãi ở thế giới tĩnh lặng đến chết chóc này. Nó thẫn thờ suy nghĩ một lúc lâu. Nếu cái thứ quái quỷ này không chấm dứt, nó sẽ phải làm gì? Cái tự do trong cô độc này có phải là cái nó muốn? Nhưng dù không muốn thì nó có năng lực làm gì khác sao?
Việc tất cả mọi thứ đều dừng lại ngoại trừ chính nó, cho thấy việc này và nó có liên quan, nhưng liên quan như thế nào thì nó không biết được.
Ở mãi một chỗ cũng không có ý nghĩa gì, Tùng đứng dậy và lựa đại một hướng mà đi trong vô thức.
—
Không biết đã bao lâu rồi, nó không thể dựa vào đâu để biết được. Nhưng có một điều chắc chắn là dường như thời gian đối với nó đang chảy nhanh với tốc độ kinh hồn. Nó có thể cảm nhận được cơ thể đang lớn lên nhanh chóng, ước chừng một ngày bằng một năm, việc này còn có một ý nghĩa khác, là nó nhanh chóng già đi. Cứ như vậy chẳng phải chỉ hơn 2 tháng sau là nó sẽ chết hay sao?
Sự bất lực trước cái chết làm hàng loạt ý nghĩ điên cuồng sinh ra trong đầu nó.