Sứ giả thời gian - Chương 1
Mình xin nói trước, đây là thể loại tự sáng tác, làm tới đâu up tới đó. Không dám hứa sẽ đều tay, vì còn phụ thuộc vào cảm hứng. Một truyện các bạn đọc 5′ thì tác giả mất tới cả tiếng đồng hồ để ghi lại sau khi nghĩ ra nội dung…
Còn có theo đuổi đến cùng hay không, tùy duyên vậy, vì nó phụ thuộc nhiều yếu tố. Chỉ biết là hiện tại đang hứng. Mong các bác ủng hộ.
.
.
.
Vũ trụ thần kỳ vô cùng, những gì mà chúng ta tự cho là biết chỉ mà hạt các trong sa mạc. Vạn vật đều trải qua bốn quá trình Thành-Trụ-Hoại-Không. Không có gì là trường tồn mãi mãi. Thật lâu trước kia, có một chủng loài sinh vật được cho là bất tử, là đại diện cho quy luật vận chuyển của vũ trụ này. Nhưng rồi vì nhiều nguyên nhân bí ẩn giống loài này dần biến mất, lâu đến nỗi người ta nghĩ rằng nó đã tuyệt chủng. Tuy nhiên vũ trụ có nguyên tắc của chính nó, những sứ giả khác sắp sửa ra đời…
Tại một hành tinh có sự sống mà rất lâu sau này những sinh vật trên đó gọi là Địa cầu
_ Tùng ơi! Dậy đi con, mặt trời qua đỉnh đầu rồi nè. Con với chả cái, 18 tuổi rồi mà chẳng nên thân. Cậu cả con ông trưởng làng bằng tuổi mày mà đã đỗ Tú Tài, còn thằng Dần con bác Sáu cũng lấy vợ đẻ 2 đứa con rồi. Tùng ơi là Tùng, bao giờ mày mới chịu lớn cho mẹ được nhờ đây hả Tùng?
Thằng Tùng uể oải ngồi dậy. Chờ tới lúc nó bước ra khỏi nhà thì cũng đã trưa trờ trưa trật rồi. Những người nông dân trên đất Đại Việt này có thói quen ra đồng từ rất sớm, nhất là trong thời buổi loạn lạc ai cũng ráng cầy cấy tích trữ lấy thức ăn. Chỉ có thằng Tùng là ngoại lệ, từ nhỏ đã vô ưu vô lo, ba mất sớm, mẹ quá cưng chiều nó nên từ nhỏ đã chẳng phải làm việc gì nặng nhọc cả. Nên có thể nói cuộc đời nó rất bằng phẳng, nó chỉ biết đây là nhà nó, kia là ruộng nó, còn thế giới này rộng lớn cỡ nào thì nó không quan tâm.
Cho đến một ngày
Chính xác hơn là tối ngày hôm nay.
Màn đêm vừa buông xuống, ngọn đèn dầu le lói được thắp lên trên bàn ăn với những món đạm bạc nhà nông. Mẹ nó nhìn nó thật lâu rồi nói rằng
_ Tùng à, mày cũng lớn rồi, con người ta bằng tuổi này đã có sự nghiệp, gia thất, mày nên kiếm việc gì đó để lập thân. Mẹ rồi cũng già, có nuôi mày mãi được đâu.
_ Lo gì mẹ ơi! Giờ mẹ lo, sau này có vợ để vợ lo, về già có con thì con lo. Ối dào!
_ Mày nói nghe hay! Cái thằng như mày con nào thèm cưới, với lại…
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang vì tiếng ồn ào bên ngoài. Mẹ con thằng Tùng mở cửa ra ngoài coi thì thấy một mảnh sáng trưng, lửa cháy ngập trời, tiếng gào khóc văng vẳng cả một vùng, còn có tiếng quát tháo, tiếng ngựa hí vang trời.
_ Cướp, cướp tới làng mình rồi Tùng ơi, trốn nhanh lên, tụi nó giết mẹ con mình hết.
Thằng Tùng cũng hoảng, nó ba chân bốn cẳng tìm chỗ trốn. Tiếng vó ngựa đã gần lắm rồi.
Hai mẹ con vừa chạy ra đồng, định mượn nhờ cây cối để ẩn núp.
Nhưng…
Đã muộn.
Trước mặt mẹ con thằng Tùng là bốn tên cướp cưỡi ngựa mặt mày bặm trợn, trên tay mỗi thằng cầm một đây đuốc cháy hừng hực, bên hông giắt cây đao sáng choang.
Thằng Tùng sợ tới nỗi chân run lẩy bẩy, không chống nổi sức nặng của cơ thể, “bịch” một tiếng, nó té lăn quay ra đất. Còn mẹ nó thì lạy bọn cướp như tế sao:
_ Lạy các ông tha cho tụi con, nhà con nghèo chẳng còn đồng nào, gạo chỉ còn vài đấu, xin các ông thương tình…
Một thằng trợn mắt quát:
_ Tụi bây vô lục coi cái ổ chuột này có gì xài được không
Ba thằng nhanh chóng xuống ngựa, xộc vào nhà. Chẳng mấy chốc sau đã chui ra
_Đại ca, *** có con mẹ gì hết
Một thằng phụ họa
_ Hay là tụi nó giấu trong người. ĐM tụi bây, lột hết đồ ra cho tao khám