Sông Quê Mùa Nước Lũ - Chương 40
Loáng thoáng trong đêm tiếng rao khoan nhặt như đang vọng lại “Bánh đê… bánh nóng đê… ê.” Chợt nhớ từ chiều đến giờ chỉ có tô phở nóng, khép nhanh cánh cửa phía ngoài ban công tôi lao nhanh ra con phố vắng.
Bánh tẻ nóng hổi mới hấp trong nồi, mùi hành mỡ quyện vào lỗ mũi, sáu cái, hai hào vừa đi vừa bóc, nhai nuốt thật nhanh. Xa dần tiếng rao bánh trong đêm, cô ấy đang khuất dần theo con phố vắng. Tiếng chị Hằng gọi vang lên phía trong nhà tắm.
– Tình ơi, nước đã sôi chưa, cho chị thêm ít nữa để chị ngâm chân cái.
Chị bước trở ra cầm theo cái thau ra ngoài, tôi đổ nước vào, bỏ thêm nắm muối pha thêm nước lạnh. Chị ngồi lên cái ghế đẩu thả nhẹ bàn chân, vuốt lên làn nước ấm, bàn tay vò nhẹ cổ chân trắng hồng mềm mại.
Tôi ngồi nhai miếng bánh, chị Hằng như chẳng để ý gì vừa bóp cổ chân vừa hỏi:
– Em làm thế nào mua bánh nhanh thế?
Chị ngước mặt lên cười bảo tiếp:
– Khôn ghê, chỉ biết ăn bánh một mình thôi hả?
Tôi bóc nhanh cái bánh còn nóng hổi bước ra đưa cho chị, chị ngước mặt lên hé miệng cắn từng miếng nhỏ, ánh mắt dịu hiền tỏ vẻ biết ơn. Nhìn chị thoáng qua bầu ngực trắng hồng hé qua cổ áo. Xuôi theo bắp chân ửng hồng trong làn nước ấm, phớt nhẹ hàng lông măng vuốt lên, xuôi xuống theo bàn tay chị. Cảm giác như nóng bừng lên dấu đi ánh mắt. Tôi mang ấm nước vào trong nhà tắm, hơi nóng tỏa ra nghi ngút như đang bốc lên cảm giác của người đàn ông khỏe mạnh. Lững thững bước ra, nhìn sang chị Hằng đã sắp chăn màn ngay ngắn, tôi hỏi:
– Chị bỏ chăn chiếu cho em chưa, hồi nãy em đã lên tầng trên đó không có gì nằm cả!
Chị Hằng nghĩ ngợi, lát sau chị bảo:
– Em định lên tầng một ngủ à, thôi hay trải chiếu xuống nhà ngủ cả dưới này không chị sợ không ngủ được!
Chị sắp đồ ra phì phạch sắp nhanh chỗ ngủ, chị ngồi trên giường hai chân bỏ thõng. Tôi ngồi dựa ở cạnh giường cả hai im lặng đuổi theo suy nghĩ mông lung.
– Chị hết mỏi cổ chân chưa?
– Chưa hết!
– Chị chìa chân ra em bóp cho mau khỏi.
Bàn chân chị đung đưa ngay ở cạnh sườn, nghiêng nhẹ bàn tay, chạm nhẹ, lần lần bàn tay tôi vuốt lên cổ chân của chị. Lên xuống nóng dần bàn tay trôi đi theo cảm giác run run, bừng bừng trong ngực. Tiếng tôi hỏi nhẹ:
– Chị Hằng có bao giờ chị có ý định đi tìm cha mẹ ruột chưa?
– Chị không biết nữa… chị sợ cha mẹ nghĩ chị bất hiếu, vì anh Thắng từ ngày tìm được cha mẹ ruột đã làm cha mẹ phiền lòng. Việc bỏ chị Linh đi theo người đàn bà khác làm cha mẹ bao đêm mất ngủ, giờ còn chị làm niềm an ủi, chị chẳng dám đâu!
Thoảng trong tiếng chị như đang có lệ trong lòng. Tôi ngước mắt nhìn lên khuôn mặt rạng ngời của chị vẻ đẹp thuần khiết thánh thiện, trinh nguyên. Nhớ lại ngày xưa tôi đã đội vòng hoa vông vang đỏ rực lên đầu chị. Chị cười nhẹ bảo:
– Sao nhìn chị ghê thế?
Tiếng tôi như chợt xa xăm:
– Chị Hằng chị biết em ước gì không. Giá như lúc này có vòng hoa vông cài thêm lá mít đội lên đầu chị thì đó là điều em hạnh phúc nhất trước khi đi xa mảnh đất này.
Chị cười rạng rỡ ánh mắt long lanh, như mơ màng chị bảo:
– Sao hoa vông mầu hồng đẹp thế, chị không hiểu sao bó hoa đám cưới không có máu đỏ hồng của cánh hoa vông?
– Vì hoa vông mỗi năm chỉ nở một lần, làm sao có đủ hoa vông để làm hoa cưới.
Không gian căn phòng cứ trôi bồng bềnh theo câu truyện kỷ niệm ngày nhỏ, bao lần chị bước về quê. Lặng lẽ trôi theo bàn tay tôi vuốt nhẹ lên bắp chân ấm nóng trắng hồng của chị. Bất giác bàn tay chị thả nhẹ xuống đầu tôi, cảm giác như chị đang gãi nhẹ. Chị bảo:
– Tóc Tình đã tốt lắm rồi.
Chị với cái khăn:
– Để đầu còn ướt đi ngủ cảm chết đấy.
Nãy giờ tôi nhích người ngồi bóp hai chân của chị, thật gần thoang thoảng tinh khôi mùi con gái. Bàn tay chị xoa khăn theo vòng đầu xuống cổ, nhồt nhột co cổ cúi nhẹ tránh bàn tay chị đang vòng quanh sau gáy. Vô tình mũi tôi chạm nhẹ vào đầu gối để trần của chị nóng sực bốc lên hương thơm trinh nữ. Bất động bâng khuâng, hình như gối chị đang ép vào nhè nhẹ. Tiết trời cuối đông se lạnh, không gian căn phòng như gợi nhớ cảnh xưa, cái đêm chị Hồng giả vờ quên cái đôi hoa tai trong nhà tắm. Ngoài kia tiếng bánh tầu kẽo kẹt nghiến trên đường sắt, hồi còi hơi nước kéo lên.
– Tầu về, đã gần một giờ đêm rồi nhỉ!
Cái cảm giác vô tình chịn mũi vào hai đầu gối chị, nó như khoảnh khắc bất ngờ, hình như cả chị và tôi không ai chuẩn bị. Tôi như chìm vào khoảng lặng xa xăm, trồi lên cảnh bến sông quê mỗi chiều tà đánh trâu ra bến tắm. Cái bến sông quê cứ vào giờ này lúc nào cũng tưng bừng náo nhiệt, từng đôi quang gánh, các chị gánh rau ra rửa ở quãng giữa bên sông, om tỏi, lũ trẻ chúng tôi thả mấy con trâu đầm mình phìa dưới té nước ào ào làm văng cả vào áo quần các chị. Ánh chiều sắp tắt chiếu lên bến sông khoảng sáng cuối cùng, quét qua khoảng đùi trắng hồng đôi chân các chị, loang loáng thật gần làn da mịn màng khi các chị gánh rau bước lên con dốc. Tôi ngước mắt nhìn khoảnh khắc bâng khuâng, đôi chân thôn nữ làng quê, thánh thiện trinh nguyên, trắng hồng gợi cảm, giờ nó thật gần, như là sợi chỉ mong manh, căng ngang cảm xúc lâng lâng đang dâng lên trong lòng giữa tôi và chị.
Bàn tay chị Hằng vẫn buông hờ sau gáy, phút giây bất động lặng yên, hình như trong phút lặng yên trên đùi gối chị có cơn rùng mình chạy qua nhè nhẹ. Lần lần tay chị lan dần ra trước mặt, nâng nhẹ cằm tôi khuôn mặt ngửa ra, ánh mắt ngước lên. Khuôn mặt chị Hằng hiện ra thẫn thờ, thảng thốt, tiếng chị cất lên nhỏ nhẹ:
– Thôi Tình…
Tôi nhoẻn miệng cười, bàn tay vẫn giữ hờ nơi bắp chân của chị, lúng búng tiếng tôi trong miệng không nói thành lời, chị Hằng nghe câu được, câu chăng hỏi lại:
– Sao Tình nói làm sao?
Tôi kề lại chị nghe cảm giác ngày xưa nhìn thấy đôi chân chị thôn nữ gánh rau nơi bến tắm. Chị Hằng chợt bảo:
– Thế giờ chân chị làm sao?
– Nó cũng đẹp như đôi chân ngáy xưa, nhưng mùi thơm lạ lắm!
– Có thật không Tình?
– Thật đấy, chị không tin à, vài ba bữa nữa em đi xa rồi, ai mà dối chị làm chi.
– Thế có nuốn mang cái mùi này đi xa làm kỷ niệm không, chị cho vào lọ mang theo làm kỷ niệm.
– Thôi em chả mang vào lọ chỉ xin ngửi lại lần nữa thôi mà.
Cả hai chị em cảm giác dâng trào, gần gũi truyên trò trước phút giây sắp sửa đi xa, không biết bao giờ có ngày gặp lại, nụ cười chị thật hồn nhiên thánh thiện. Bàn tay chị vẫn giữ trên đầu bất ngờ chị vít phía sau nhè nhẹ. “Cắc…” cái âm thanh vang lên, không gian căn buồng như tối lại, chỉ còn ánh sáng bóng điện phía ngoài nhà hắt vào. Chị Hằng chợt bảo:
– Chỉ được hửi thôi chị không cho nhìn, không lại nhớ hoài qua đó không học được.
Thấp dần, mũi tôi chạm vào hai đùi gối chị, ấm nóng dịu êm. Hình như cả hai đùi chị cũng đang chuyển động, nó như hé mở, rộng ra làm hai má tôi cọ nhẹ vào phía trong làn da đầu gối. Tôi xoay nhè nhẹ cái đầu bất chợt đôi môi lướt qua làn da mềm mại. Hai đùi chị Hằng chuyển động, bàn tay tôi xoa nhẹ phía dưới bắp chân, trượt lên, mơn man đậu trên hai bắp đùi tròn lẳng, lên dần… gần lắm. Chị Hằng gồng cứng hai đùi. Hình như chị thả bàn tay không cho mấy con rắn trườn lên cao nữa. Lặng im mấy con rắn không bò lên nữa, cơn nhột lướt qua, chị thả lỏng người làn da trên đùi chị Hằng mềm trở lại. Nhưng như vô thức, mấy con rắn lại như cử động, lại bò, thoảng trong không gian.
– Thôi Tình… chị nhột lắm!
Vươn dài, cổ tôi hình như chuyển động, bóng tối mờ mờ như phụ họa hai người gò má chạy theo thật gần, hình như mấy sợi tóc ở trên đỉnh đầu đã chạm sát, ngo ngoe. Ngay cái ngã ba tối thẫm, nóng ấm, reo vang, sôi sục mời chào cảm giác đàn ông chinh phục. Chị như chặn lại, Tình cứ trườn lên.
– Thôi Tình, ngày mai chị lại đi rồi vả lại mình là chị em chị sợ có điều gì xảy ra thì ngồi lên bè chuối trôi sông thôi Tình ạ!
– Em… em chỉ muốn tìm lại cảm giác thân thương, ngày xưa khi em hình như lên năm hay lên sáu đêm đêm mẹ vẫn ấp má em vào ngực mẹ. Hình như chỉ có khi nào được ôm như vậy em mới ngủ không giật mình, bao nhiêu năm qua cảm giác đó không còn, có thể nó sẽ theo em mỗi khi cô đơn ở miền đất mới.
– Tình ạ… chị hiểu em mà, nhưng… chị cũng có tâm trạng giống em, lúc này thấy em vừa gần, vừa xa, vừa quen vừa lạ, chị học ngành y cái ngành nói sâu nhất về cơ thể con người nhưng tất cả chỉ là những kiến thức khô khan, có ai dạy về cảm giác dục tình lên sách vở!
Cả hai cứ thầm thì qua lại, bàn tay chị đặt nhẹ ở bờ vai tôi, ngón tay bóp nhẹ, cảm giác nương theo những gì cử động mà tôi đang gieo lên làn da trên đùi chị.
– Chị…
– Gì hả Tình?
– Không…