Sông Quê Mùa Nước Lũ - Chương 33
Ngọn thác vô tình thu vào tầm mắt . đáy thác vụng nước thật to . như chiếc dĩa của đất ngửa mặt lên trời . hững lấy hàng ngàn giọt nước từ trời rót xuống , trời đất giao hòa làm cho đáy thác sôi cuộn cả lên , sủi bọt tóe tung thét gào gầm rú . thiên nhiên như gieo vào lòng trai trẻ . gióng lên như từng nhịp trống lùng bùng . dùi trống vươn cao giáng xuống chẻ đôi tí da mảnh mai chắn lối ..
Chị Cúc thét lên :” Á ….á ….ự ự “
Hàm răng ngiến chặt . mắt chị đỏ hoe nử thân ngừoi chị cứng đờ kềm chặt ép lại kìm hãm sức mạnh.
“” Em Tình . ối ….ối ” tiếng chị cất lên :” Tình ơi đău quá ..”
Tiếng thác ào ào mất tiếng . khuôn mặt tôi ngửa hẳn vươn lên cảm nhận cái căng , cái bóp , cái mút chặt từ hai múi lồn chị ép lại bám sát mài lên cái đầu cu căng mọng cương cứng nhịp nhịp vào ra lỗ lồn mềm mại . nhịp cu đánh võng đẩy đưa xàng qua đảo lại làm hông chị cúc uấn uéo đảo theo .
Đám bổi rừng rung rung phát ra tiếng kêo lộp xồp . nước từ lồn chị tràn ra ướt đầm khe đít . trơn trượt đưa lối dẫn đường phịc ….phịp nhịp cu giã ầm ầm theo tiếng rgào ngọn thác.
Chị Cúc đu hẳn ngực lên , áp mạnh hai vú cứng lên ,cong mông hẩy lồn lên thật mạnh . cái sướng cái căng của buồi tôi đã được xả bớt đêm qua vào lồn chị Ngân . giờ đây giúp tôi kéo dài trận địt.
Chị Cúc gào lên :” Ôi ôi ….Tình ơi ….chết chị “
Tôi cúi mình ép chặt , lồn chị ngậm lút thân cu , cái hai vú cứng đờ đong đưa mời gọi . cúi mình miệng tôi cà lên ngậm chặt . mút mát vân vê . đầu lưỡi vòng qua đảo lại .
Chị lại rú lên :” Ối …ối ..ôi .
Đẫn đờ buông thõng . cái thế cúi người ép cu gồng cứng . cùng nhịp chị giãy rụa mút chặt lỗ lồn . bóp nghiến đầu cu nuốt , kéo đầu khấc con cu thật mạnh . cái bóp cuối cùng như cơn vỡ đập . lạnh toát sống lưng , rùng rùng co bóp ống buồi thác nước trên cao rót mạnh vào đáy cái dĩa chị đang ngửa ra hứng trọn.
Mưa bụi phủ dầy . bụi nước li ti . mồ hôi tôi túa ra ướt đẫm . chị mở mắt ra nhìn tôi e lệ . cánh tay chị bỗng đưa lên vuốt làn sương phủ trên tóc tôi .
Thì thầm chúm chím miệng cười bất ngờ ngẩng lên hôn vào môi tôi lần nữa . mỉm cười tôi hỏi :
“” Chị cúc . chị sướng không .
Không nói ….bất ngờ chị bảo : ” chị yêu em lắm …tình ơi …….tình ơi ..”
Hơi sương bụi nước mịt mù . bóng chị vật vờ trước mặt dẫn tôi từ từ đi ra vụng nước . sôi lên thét gào đáy thác .. khuất mờ tàng cây tôi ngửa mặt lên đỉnh thác trông cao vời vợi …….
” Cậu Tình ….cậu làm sao thế ” .Tiếng chị Hằng kéo tôi về hiện tai .
Ngoảnh lại dáng chị thật gần , bất ngờ tôi hỏi :
” Chị ơi , chị còn nhớ hôm em đi thăm thác về chị lên kiếm em đợi gần cả buổi chiều không .
” Nhớ chứ trưa hôm ấy nóng ruột vì em hẹn xuống đón chị lên mà không thấy , chị đã theo xe đi ngược lên đây nghe em đi thăm thác chị đã khóc vì giận , may mà có chị Ngân ngồi chơi nói chuyện không thì…
” Em biết rồi , ngày ấy em đã xin lỗi rồi mà chị .
” À mà hôm đi thác có gì lưu luyến mà hôm nay chị thấy em thẫn thờ như vậy “
Im lặng cúi đầu tôi bảo :” Thôi mình về thôi chị .
Chị Hằng bước theo , bất ngờ vỗ nhẹ vào vai bàn tay tuột xuống cạnh sườn cấu mạnh vào hông tôi nhoi nhói . Liếc ngang chị bảo :
” Tội em nặng lắm nghe Tình …….”
Chiếc xe lầm lũi bỏ său lưng con thác . nắng chiều đỏ quạch ửng lên ở rặng núi phía xa . cả bình nguyên bao la yên ả khi con đường vắng hẳn tiếng xe qua lại . con đường nhỏ dẫn vào khu nhà ngỉ bừng lên ánh đèn lấp loáng , chênh vênh chạy quanh những sườn đồi . rừng thông ken đặc . nhô ra mặt hồ thật rộng .
Hồ ……cái hồ ngày xưa không có . nó được hình thành khi dòng sông có con đập chắn ngang , dòng nước mát trong làm bao cánh đồng thêm nặng hạt . khu nhà nghỉ là nơi nghỉ dưỡng công đoàn , thấp thoáng trong những tàng cây lô nhô mái nhà đứng yên soi bóng .
Chị Hằng chọn ngôi nhà nhô ra mỏm núi . nhìn ra thấp thoáng mặt hồ . căn phòng rộng rãi kiểu phòng gia đình , vách ngăn kiểu bình phong cơ động . mệt mỏi său chặng đường dài .
Tôi mở cửa ra ban công gió đưa lồng lộng . mặt hồ tím thẫm , như đang chờ đợi trăng lên . vài đôi trai gái như chưa muốn rời con thiên nga đang lững lờ trên mặt nước bình yên.
Tôi cùng chị Hằng theo dốc bước xuống nhà hàng . bữa cơm đậm chất miền thôn dã , món măng rừng ngày xưa chị Ngân đã nấu nay được mang ra .
Tôi chợt ồ lên thì thầm như muốn gọi :” Chị Ngân …chị ở nơi nào “Tôi chống đũa thẫn thờ .
Chị Hằng kêu lên :” Tình , sao đang ăn ngừng lại .
Ngoài cửa ồn ào đoàn khắch tây bước tới . tiếng nói vùng miền như rót vào tai . tôi chợt ồ lên , cái nơi thâm sơn cùng cốc này cũng có đoàn người từ phương xa len lỏi . như chợt nhớ ra à …cái kiểu du lịch phợt , khám phá . đang trở thành mốt bây giờ .
Nhưng toán khắch như đang có gì trộn rộn . chủ nhà và khách loạn xạ huơ tay , lắc đầu vì bất đồng ngôn ngữ .
tôi chú ý lắng nghe . thì ra họ hỏi ,họ nói yêu cầu những cái mà chủ nhà không đáp ứng được . lùng bùng như muốn phát khùng , dét …nô . loạn xạ làm tôi như muốn bực mình .
Một bóng người lướt tới ngập ngừng :” Thưa …..ông . thưa ..”
Tôi ngẩng đầu lên ,trước mắt hiện ra bóng người thiếu phụ thướt tha trong tà áo dài thật đẹp . khuôn mặt dễ nhìn .Thì ra cô ấy là chủ nơi này . từ tốn tôi mời cô ngồi xuống .
Chị Hằng dịu dàng nói nhỏ :” Có gì không em “
Cô chủ băn khuăn : “Thưa ông . à thưa chú . chúng chắu đang gặp chuyện khó .
Tôi hỏi :” Chuyện gì , à mà tôi giúp gì được nhỉ .
” Thưa ông nhà nhgỉ đang gặp đoàn khắch du lịch nhưng bất đồng ngôn ngữ . hồi nãy khi tiếp nhận giấy tờ , chắc chú nói được tiếng của đoàn khách đó “
Tôi như chợt ồ lên .bao nhiêu năm qua . tôi đã cùng đi , cùng bước trên làng quê của họ sao mà tôi không nói được . nãy giờ nghe họ nói truyện qua lại với nhău , tôi hiểu họ muốn cái gì . ..đôi lời như muốn chê bai này nọ .
Bước tới , gật đầu chào họ tôi từ tốn hỏi thăm . đoàn khách thật vui như tìm được người bạn đồng hành . tôi bảo tôi cũng đang đi khám phá nơi này . nhưng họ đâu biết rằng cái tôi đang tìm nhưng tôi tìm chưa được . chỉ vào cái quạt xòe ra treo ở trên tường . đọc lại vần thơ vịnh về cái quạt của bà thi sĩ họ Hồ . họ bỗng ồ lên nơi này thật nhiều bí ẩn . …
Chị Hằng im lặng , ném hai cái gối xuống sàn , trở đầu hai chị em tráo chân trở ngược . cánh cửa mở ra mặt hồ gió đưa lạng lẽ . Chị cất tiếng lên :
” Tình ơi . em buồn lắm hả “
Im lặng thật lâu tôi bảo :” Em không biết buồn hay vui chị ạ “
Chị bảo :” Hôm kia chị nói truyện với cái Duyên thật nhiều .
Tôi hỏi :” Chị em chị nói cái gì .
Chị bảo :” Cái Duyên nó bảo chị phải chăm sóc em Tình ạ . Chắc em có điều khó nói …tâm trạng ưu tư .kể hết cho chị nge đi Tình ạ .
Như được khơi nguồn tôi bước chân tôi đưa chị trở lại làng quê thời thơ bé ,ánh mắt tôi như bỗng hiện ra . dáng chị thanh mảnh trong chiếc áo hoa . thấm mắu khi hòn đá văng vào trán chị , thướt tha hiền dịu đón tôi khi bước xuống nhà .
Bất giác bàn tay tôi từ từ nhè nhẹ vuốt lên . không nói chị hỏi :
” Em tìm cái gì thế hả .
Tôi bảo :” Em tìm cái sẹo ngày xưa hằn lên gờ nhỏ lẫn trong chân tóc .
Chị Hằng im lặng . thở nhẹ như đã ngủ rồi . mặt hồ mặt hồ gió đưa lăn tăn gợn sóng . dìu dặt bước chân tôi chìm vào giấc ngủ , để ngày mai tôi lại đi tìm quá khứ .
Nắng lên . chiếc xe lùi lại cánh cửa mở ra . tiếng người lái xe nhỏ nhẹ :
” Chú còn quên gì không .
Tôi bảo :” Không còn gì đâu cậu . ..
Nhưng lạ thật . cô chủ nhà nghỉ hôm qua bước đi như chạy . lại gần lắp bắp :
” Chú …chú chắu hỏi không phải . mong chú bỏ qua ..”
Cô lật đật lục tìm trong túi cái bì thư úa mằu , lật ra tấm ảnh trắng đen khổ nhỏ .Liếc qua mặt tôi tái đi như muốn kêu lên ” trời ơi sao lại thế này “
“Mà sao cô có tấm hình này vậy ” Tôi hỏi.