Sông Quê Mùa Nước Lũ - Chương 30
Tiếng con gà mái kêu lên ” cục ta , cục tác” vang cả góc sân , nhảy lên đống củi ., tránh con gà trống . Tiếng bác lý úi xùy liên tục ngoài cửa .
Tôi mở mắt ra nhìn cái đồng hồ . chín giờ . một buổi sáng chủ nhật thanh bình yên , thong thả. tôi bước ra sân .
Bác lý bảo :” Hôm nay cháu ngủ kỹ thế .
Lẩm bẩm bác bảo :” Con gà lên ổ đẻ đi để chắu tao tối nay có thêm quả trứng ” .
Tôi chợt nhớ ra hỏi bác :” Chắu ngoại bác sao rồi , hôm qua chắc bác không ngủ được “
Bác lý cả cười :” Khổ thân thằng chồng nó theo xe đi giao hàng từ chiều qua giờ chưa về được . nó đẻ sinh đôi lạ thật đứa này nóng thì đứa kia cũng thế . chắc bác lại phải qua nhà nó bây giờ . à mà cơm bác nấu mang sang cho mẹ con nhà nó nhiều lắm , lát trưa chắu xới mà ăn , chủ nhật thế này cơm tập thể chắc đồ ăn chả có mấy “.
Tôi thật cảm động cảm giác như cứ đang ở quê nhà được mẹ chăm sóc vậy .
” Tối nay chắc bác lại phải để chắu trông nhà vậy . à mà cứ như hôm qua có cô Ngân qua ngủ cũng chả buồn chắu nhỉ “.
Tôi giật mình , ậm à , ừ liên tục.
” Chẳng hiểu vì sao . không biết bác có thấy gì không nhỉ “
Từ giếng quay vào , nhìn cái giường đêm qua . tôi chỉ nhớ ra lúc ôm chị rồi chìm vào giấc ngủ.
Bác lý đi rồi , tôi thẫn thờ nóng ruột muốn gặp chị Ngân để hỏi về những gì bác chủ nhà vừa nói ..
Mở cánh cửa sổ ra , nhìn ra bờ suối hàng cỏ lău cao vút trổ bông , trắng xóa đung đưa , ngọn cỏ lao xao phất phơ , xào xạc . cây cầu nhỏ bắc ngang qua suối in bóng lung linh dòng suối chảy qua óng cây cầu vỡ ra từng mảng . bước chân ai lội mău thật mău .
” Ồ , hình như chị Cúc “.
Chị men theo bờ cỏ , lối mòn gần đến nhà bác lý .
Xỏ nhanh quần dài tôi thu dọn nhanh căn phòng lại . nhìn ra trước sân dáng chị bước đi mềm mại .
Cùng tuổi nhưng chị Ngân đậm đà mạnh mẽ , nước da luôn tươi rói hồng hào . chị Cúc thì hình như khác hẳn , nhẹ nhàng thanh thoát , khuôn mặt hay lộ vẻ băn khuăn , nhưng nhìn từ phía său khi chị bước đi vòng hông lắc đều thật là uyển chuyển .
Chị bước vào sân tôi bước ra nhìn chị , cái nhìn như muốn hỏi . chị cười . ánh mắt thật sâu , tôi cúi xuống .
“À , chết rồi cái khóa quần chưa kéo .
Chị bảo :” Lêu lêu xấu nhá , chắc ngủ chưa giờ mới dậy “
Tôi bảo :” Chủ nhật em chẳng biết làm gì .
Chị bảo :” Đã đi thăm cảnh đẹp của núi rừng chưa . đầu suối có ngọn thác cao đẹp lắm , mùa này ít nước ở đây không nghe tiếng thác chứ mùa mua tiếng thác đêm vè vọng nghe rõ lắm “.
Tôi hỏi :” Vậy khi nào chị dẫn em đi coi nhé , à mà chị Ngân đi đâu mà chị đi một mình vậy “,
Chị bảo :”” Chả biết , sáng giờ chị chưa nhìn thấy nó . hay nó đi thăm ai cũng nên . mà sao em ở có một mình “,
Tôi bảo :” Thằng Tân về nhà xin tiền cứu trợ , bác lý sang thăm chăm chắu nóng sốt từ nãy rồi . nhà chỉ mình em ,chị vào chơi cho vui chị nhé “
Tôi rót chị cốc nước , chị cầm lấy vân vê , xoay xoay cái ly ngập ngừng chị bảo :
” Tình này , sao chưa bao giờ thấy em qua bên các chị chơi cả .
Tôi bảo :” Em rát lắm , mấy lần thằng Tân rủ nhưng em ngài ngại . thôi bữa nào chị và chị Ngân luộc bắp đi em rủ thằng Tân qua “
Nhìn chị thật lâu tôi thấy trong mắt chị có nét trầm buồn thì phải .
Tôi hỏi :”Chị Cúc ơi người yêu chị ở đâu , có hay về thăm chị không . hình như chị … sao em thấy chị ưu tư thế “
Chị cúi đầu thật lâu , hai bàn tay úp trên khuôn mặt . lát său chị ngẩng lên . đắy mắt hình như có nước ,
Tôi bảo :” Em xin lỗi . em làm chị buồn rồi ,
Chị bảo :” Không tại chị đó mà . tại xưa nay không ai hỏi chị câu đó cả ,
Tôi lục túi quần đưa chị cái khăn mùi xoa . chị lău nhè nhẹ . nắm lại trong tay . ngước lên chị bảo :
” Hôm nào đi thăm suối nhé .
Tôi bảo :” Hay chiều đi đi , hôm nay em không có bài nào phải chuẩn bị cho ngày mai lên lớp “
Chiều nắng , con đường đất đỏ chạy vào chân núi . gió hanh se lạnh . chiếc xe đạp chạy băng băng . từng con dốc nhỏ lượn quanh theo sườn đồi , chân rừng như đang lại gần .Ngước lên ngọn núi hình như cao vút . dựng đứng mây giăng hững hờ choàng nhẹ cổ núi như dải khăn voan trên áo cô dâu .
Đến con dốc cuối cùng chị bảo tôi dừng lại , dựng xe chị bảo :
” Nào đi bộ nhé .
Tiếng thác nước như vọng lên réo rắt . tôi hỏi :” Còn xa không ,
Chị bảo :” Còn lội gần cả nửa cây số đấy .
Men theo sườn núi . từ mỏm đá cao , cái thác hiện ra trong màn hơi sương , li ti từng giọt nước bốc lên khi đáy thác ,ngọn nước đập vào mỏm đá . thật đẹp thanh bình yên ả .
Thật lâu chị bảo :” Ở đây không khí mùa nào cũng mát , hơi sương man mát làm da mặt dịu mềm , cảm giác khô hanh hình như biến mất ,
Tôi hú lên . vách đá đập lại âm âm tiếng vọng . cười vang tôi dắt chị chuồi theo con dốc . chị chạy thật nhanh theo lực kéo của tôi .
Bất giác tôi xiết chân hãm phanh soàn soạt , lực đổ người của chị từ phía său xô tới , vô tình áp cả khuôn ngực vào vai tôi . nong nóng thật mềm , chị choàng tay ôm vai tôi từ từ đổ dốc .
Tôi tư lự , nhưng hình như chị chẳng để ý gì . cứ thế bâng khuâng nói , cười chị hình như vui lắm . tiếng ngọn thác ào lên mạnh mẽ . Chị nói gì tôi nghe không rõ ” hả ..hả “. không ngừng .
Chị tưởng tôi đùa bỗng nhéo bên hông tôi thật mạnh . tôi rụt người ra , bàn tay phải đưa ra đẩy chị thật mạnh . mất đà chị nghiêng người suýt va vào vắch đá . vơ nhanh tôi vòng ngang hông chị đỡ chị lại .
Cái thế chịu tay đỡ chị cũng thật là quái ác . làm nửa người phía dưới tôi và chị áp sát vào nhău . tôi cũng bất ngờ kêu lên :
” Ôi …chị Cúc “
Cái thế đầy bất ngờ chỉ xảy ra trong tích tắc . nhưng cũng làm cho tôi bật lên cảm nhận :
” Ồ sao chỗ ấy của chị nó gồ cao như thế , hay người mình dây thì nó nổi vồng lên “,
Cả hai im lặng ngượng ngùng chị rút chân ra không chạm người vào nhău nữa . chị cũng rất cao nhưng đứng cạnh tôi cái chỏm đầu chị tôi thấy đầy bụi nước , li ti như đang đi trong mưa bụi .
Đưa nhẹ bàn tay lên , tôi vuốt những hạt bụi nước đang đậu trên mái tóc chị . chị ngẩng mặt lên cười , hàm răng trắng đều đôi môi chúm chím thật xinh , khuôn ngực vươn cao chị bảo :
” Nhìn em không ai là không thích “
Tôi hỏi chị :” Thật à “.
Chị bảo :” Thật chứ .
Tôi cười bảo :” Thế mà tụi con gái lớp em chẳng đứa nào chịu yêu em chị ạ . tại em ít nói chắc sống nội tâm .
” Tiếp xúc với em lâu mới thấy được cái đáng yêu đáng quý . chứ chị thấy thằng Tân mồm miệng liến thoắng cả ngày . thấy đàn bà con gái cứ sát sàn sạt vào làm cho người ta sợ .
Tôi ngộ được ra :” À tâm lý đàn bà con gái thật nhiều cái lạ .
Cú ngã nghiêng làm làm căng quai dép . làm chân chị bỏ trần. Tôi cúi xuống nhặt chiếc dép lên . hỡi ơi cái quai bung ra khỏi đế ,
Chị cười nói :” Tình ơi làm sao bây giờ ai lại đi chân không đău lắm “.
Tôi nhìn vào gờ đá . bao quanh cái đáy thác vách đá thật cao lọt thỏm cái không gian thật đẹp . khoảng sáng không nhiều vì trời mùa đông không nắng , vượt lên vách đá lô nhô từng bụi chuối rừng vẫn trổ hoa đỏ rực .
Cây sung rừng buông tán lòa xòa . cây vả rừng xù sì đung đưa chùm quả . sát trong vắch đá hai cây gỗ lớn nằm đấy bao giờ . chắc mùa lũ chúng bị nước đẩy về đây , kẹt lại xếp hàng cạnh nhău nằm song song như ai xếp lại .
Tôi bật thốt lên :” Chị Cúc lên kia ngồi đi em sửa dép cho chị “
Đá , củi cành cây lổng chổng . chị lón nhón bước đi :
” Thôi Tình ơi đău chân lắm .
Tôi cười ngồi xuống vỗ vỗ vào lưng mình như muốn bảo . chị hiểu ý từ từ ngồi vào lưng tôi . nhẹ nhàng tôi đứng dậy . cảm giác cõng cái Duyên lúc nhỏ hiện về.
Bàn tay phải vẫn cầm đôi dép phía său vô tình khi đỡ mông chị chạm ngay vào chỗ ấy . lóng ngóng bước đi tôi dựa chị vào thân cây gỗ . nhún mình tôi nhảy nhẹ lên . chị bắc chân lên nhưng không trèo lên được .
Cúi mình chìa tay chị đu vào cổ tôi trườn lên thật mạnh . ngửa hẳn người ra tôi ngả mình lên cây gỗ . bàn tay vẫn không rời tay chị .
Cái thế kéo co làm chị mất đà đổ ngiêng nửa người chị đè từ hông tôi trở xuống . Cả hai bật cười nhưng lạ không bỏ tay ra . Tôi nhìn thật lâu vào mắt chị . bàn tay chịu dần co lên kéo tay chị như muốn nói :” Chị chồm lên nữa nhé “
Rụt rè , nhưng hình như gối chị từ từ chuyển động , nó nhích nhẹ lên . nghiêng người chị từ từ hạ hông mình xuống .
Chị bảo :” Sao cõng chị mệt rổi hả .
Không nói tôi từ từ mở mắt mỉm cười . bàn tay cứ nhè nhẹ thả trôi vuốt ve lên cái cổ tay mềm mại của chị .
Chị bảo :” Nhột quá ” nhưng không rụt cổ tay lại ..
Cả không gian nơi đáy thác thật là tĩnh lặng . hai thân cây gỗ nằm ẩn sát bờ đã vô tình tạo cho tôi và chị một khung cảnh thật là kỳ thú . tối sáng lung linh , màn mưa từ ngọn thác trắng nhờ huyền ảo . cái nơi buồn trầm thâm sơn cùng cốc , tĩnh lặng mông lung .
Nhìn dáng chị nằm nghiêng lằn hông trăng trắng hững hờ kín . hở . tôi nhắm mắt lại thở đều như muốn thoát .
Cảm giác hôm qua với chị Ngân lặng lẽ hiện về .
” Hay là …..chị Ngân nhờ chị Cúc thử mình . hay là chị Cúc cũng ước ao như vậy “.
Bao câu hỏi cứ dội lên :” Thôi dừng lại . không mình lại gây chuyện nữa “..
Tôi nhích nhẹ người ra . nhưng …..không .
Chị Cúc cũng từ từ nhích tới , hai cái thân cây gỗ gép lại bề ngang chỉ hơn một mét , cái khe ở giữa hai thân cây lõm xuống làm mông tôi tụt nhẹ . ngửa cổ hẳn ra tôi nhắm nghiền mắt lại .
Bất ngờ môi tôi có cái gì động đậy quệt ngang . mềm mềm cảm giác . Hé nhẹ môi ra tôi không dừng lại được bàn tay vòng lên ghị nhẹ lưng chị .
Tôi đánh lưỡi sang , cả không gian bừng bừng sức nóng , ép nhanh chị sát bên mình . lật người , tôi uốn mình nghiêng theo người chị . chông chênh chị nằm dọc thân cây dưới cái khe gần nửa vai lõm xuống , đôi vú chị như đang chúc xuống , hàng nút kéo căng khe hở hé ra .