Sông Quê Mùa Nước Lũ - Chương 24
Kéo chăn tôi trùm lên người nó .
Nồi bánh lớp củi đã tàn , thổi lên lớp nước trong nồi lại sôi lên ùng ục ….
Toi đi vào nghe tiếng thở cái Duyên vọng ra nhè nhẹ . bâng khuâng , tôi ngồi xuống mép giường . lành lạnh . co chân tôi luồn vào cái chăn ấm áp …..
Thật ấm , thật dịu, cái khoảng hẹp trong tấm chăn bông , ai đó từng thèm khát cái khoảnh khắc giá lạnh đêm trường , cái cảnh cứ chạy ra chạy vào bần thần lo ngĩ , cái ham muốn vừa trỗi dậy lại bị cái âu lo bị phát hiện đè xuống.
Tôi cứ đi vào đi ra . bàn chân bước xa khoảng lửa ấm áp của cái bếp , lại quay ra hơ vào cho ấm ngôi yên bồi hồi ngĩ lại cảm xúc vừa mới tới gần liều mình , tôi đưa chân nhè nhẹ lùa vào cái chăn ấm áp ấy.
Rụt rè chờ đợi , ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như thiên thần của cái duyên đang thở nhè nhẹ , khuôn ngực thiếu nữ vồng lên . ẩn bên trong ấy hình hài như củ su hào non tơ nổi phấn , đang lớn nhanh theo tuổi dậy thì , ngọt ngào chờ đợi người chủ thưởng thức ,
Nhưng lý trí của kẻ vô tình , không thắng nổi cái lo sợ luôn , thường trực trong lòng . mẹ mà biết được chuyện này chắc tôi phải bỏ đi ngay trong đêm hai chín tết .
Dựa lưng vào thành giường mắt tôi ngắm nhìn , ánh mắt đuổi theo khoảng bụng , xuôi xuống bờ hông lặn sâu dưới cái quần thun cái mu con gái nổi phồng , ấp e chờ đợi . chút hơi thở trong lồng ngực thật mạnh ra lần cuối ….
Nhẹ nhàng tôi rút chân ra khỏi khoảng chăn ấm áp , bước vội ra sân , bất chợt bên kia tiếng cánh cửa nhà trên kẹt khẽ vang lên . Mẹ tôi quấn trên đầu cái khăn len bước ra.
Nhìn lâu mẹ bảo :” Nồi bánh sôi được mấy tiếng rồi
Tôi bảo:” Được ba tiếng rồi mẹ ạ ,
Nhẩm tính mẹ bảo :” Phải gần bảy giờ sáng mai mới vớt được ..”
Lục cục hồi lâu mẹ mang vào vài thanh củi . ngồi xuống mẹ vuốt nhẹ mái đầu tôi , cởi khăn mẹ bảo :
” Con trùm lên kẻo sương đêm làm rụng hết tóc ……….”
“Choang ….”
Cái xà beng trên tay anh thợ rơi mạnh xuống đất cắt ngang mọi dòng suy nghĩ , toán thợ rùng rùng bước vào . ngập ngừng anh chủ toán thi công hỏi:” ..Ô ồ nãy giờ chú ngồi trong này à “
Quát tháo um xùm , anh thầu gào lên :
” Tiến , Thành , mày trèo lên rỡ ngói , thằng Tuấn và mấy thằng kia chuyến xuống …..à tao báo trước , vật liệu dỡ ra phải để gọn ghẽ , căn nhà này sửa chữa mang tính bảo tồn , cái gì còn sử dụng được phải giữ lại ,đứa nào làm bể , hư hao tao trừ lương ráng chịu” .
Ồn ào tiếng thợ , tôi lảng ra sân . nhìn cái giếng nước ngày xưa thành giếng , nền sân qua bao thời gian long tróc lớp vôi loang lổ , vài cây dương xỉ bám theo bờ đất vẫn tốt tươi , luăn xuăn cọng lá mới đang nở ra ,
Thì ra hơi ấm con người , dòng nước mát trong từ hôm có tôi cùng cái duyên trở về múc nước giếng lên dội dậm , đã làm sức sống của căn nhà , khu vườn đang từ từ sống lại.
Âm thanh cái máy điện thoại trong túi quần dội lên , con gái gọi về giọng nói nó ào lên trong treo , nó hỏi han làm tôi không thở nổi , nó rất vui báo tin nó vừa check điện thoại thật lâu với mẹ . báo tin nó đã chuyển tiền .
Tôi còn chưa hiểu được vì sao bất chợt nó vui như vậy , bỗng nó hét lên : “Pa pa thật tuyệt vời” ,
Bất ngờ tôi đánh rơi cái điện thoại , nhặt lên tiếng nó alô không ngừng , nó báo tin ngày pa mẹ dọn nhà nó sẽ cùng chồng và các con trở về ,
Choáng váng không hiểu được ( cái Duyên ) còn làm thêm điều gì nữa ….
lững thững tôi đi xuống mảnh vườn ….nhìn xuống mặt ao lung vài con nhện nước đang tung tăng nhảy múa , góc kia con chim bói cá đang đứng rình mồi , kiên nhẫn chờ đợi …khoảng lặng thanh bình đang dậy trong tôi . quê hương thân yêu đang hiện ra tất cả …đêm ấy ..
….Cái khoảnh khắc bất chợt vô tình dừng lại , ánh mắt chị Linh từ từ ngước lên e thẹn , ngập ngừng , bàn tay chị đưa lên vuốt nhẹ dọc cánh tay mơn man khêu gợi như một tín hiệu bảo rằng” Tình ơi chị …đang rất muốn” ,
Nhướn cao con cu tôi đang đè trên khe lồn … chị động đậy nó đang căng cứng phồng lên mạnh mẽ , nhúc nhích cái đầu , nhịp thở trong tôi như nghẹn trong lồng ngực .
Hai đùi chị Linh bất ngờ động đậy , dạng nhẹ dần ra , cái khoảng rộng cứ lan dần đủ rộng cho cái mu buồi tôi từ từ tụt xuống , cái trượt của thân dưới con cu xuống cái khe lồn của chị thật mềm mại , ướt sũng làm tội như thêm chao đảo bồng bềnh , hực lên , nhấn ngươc cu tôi trôi nhanh vào trong lồn chị .
………………
Nắng lên trải đều trên khắp cánh đồng , từng mảng hoa mằu , cây trái xanh tươi như bức tranh đậm nhạt . cánh đồng làng lụt đã trở thành cánh đồng cao sản một năm đôi ba vụ , tôi lơ đãng ngắm nhìn , lướt qua từng mảng mằu xanh ấy .
ánh mắt chợt bừng lên khi khoảng bờ bên kia hai đứa con cái Ngọc đang mải mê đùa giỡn , nước da chúng thật trắng cứ ánh hồng lên , nhìn cái Ngọc đứng nép bên chồng nó thật buồn cười .
Thằng chồng tây cao lớn như cây cột đình râu đỏ hoe hoe , bập bõm vài câu tiếng việt đang la lối con nó khi chúng lăn lê đùa giỡn theo vạt cỏ . ống quần dính đầy cỏ may chui ra chui vào vạt cây đỗ gièo chơi trò trốn núp . chúng thật vui , thật thỏa thích cười nói trên mảnh đất quê hương , mảnh đất mà ông bà nó đã gửi xương gửi cốt .
Bên kia tiếng ( cái Duyên ) đang nhắc nhở mấy người thợ gắn nốt mấy tấm mộ chí . Tôi bước đến gần khu mộ mới xây thật đẹp trên gò dất cao , đầu tựa vào chân núi Ngọc , nhìn thẳng xuống tận thác Rồng , khu mộ thành hàng thành lối theo thứ bậc gia tiên , nhìn thấy hai khoang còn trống tôi hỏi nhỏ Duyên sao lại có hai khoang này
Cái Duyên cười cười bảo có thể dành cho chúng mình đấy anh ạ
Anh chàng luật sư từ trên xe bước xuống , lội xuống đến nơi nói nhỏ :
“Thưa ông bà , khách khứa đã về sắp đủ cả rồi . ông bà về để đón tiếp “”
Cái sân thật rộng kê bàn ghế, che rạp phủ kín hôm nay như chật chội , tôi im lặng ngắm nhìn , bác Khánh lưng còng chân yếu ngồi trên lưng đứa chắu , đưa từng nén nhang cho những người vào thắp lễ ,
Chị Tuyết cùng đại gia đình . chị Hồng cùng các con các chắu , chị Linh , cái Lụa cái Duyên cứ lướt qua trầm lặng , lẩm bẩm thì thầm khấn vái không ai nghe được .
Tiếng sắp mâm , từng nhóm vui vẻ ăn uống , nói cười rộn rã . ở một góc xa nhìn ngắm từng khuôn mặt , từng nụ cười , tôi không biết nên vui nên buồn vì bao cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng .
đúng , sai , khôn , dại qua những chặng đường . giọt nước mắt cứ lấp ló nơi đáy mắt muốn chực trào ra . bao câu hỏi cứ dâng lên rồi lại chìm tắt vì chẳng có câu trả lời nào cụ thể ….
Nhưng có một điều rõ ràng nhất đang hiển hiện . cái dòng họ sắp đến hồi tuyệt tự vì bác cả chẳng sinh được đứa con nào . cha tôi có anh Lợi và tôi nhưng anh Lợi lại là như vậy . tất cả như đổ hết vào tôi , để đến hôm nay đúng sai , sai đúng vẫn là câu hỏi không bao giờ có lời đáp ….
Nhưng tất cả đã trở về âm thầm không ai xác nhận , nhưng trong tim mỗi người niềm vui đang toát ra lặng thầm trên mỗi khuôn mặt thân yêu . cho nhiều thế hệ mới ra đời .
tất cả đều chảy về mấy chữ ( lá rụng về cội ) nhờ bàn tay và tấm lòng vị tha của cái Duyên bé bỏng
………………………………………….. ……..
“Bà ơi ông tỉnh lại rồi “.
Lờ mờ tôi mở mắt căn phòng trắng toát dần dần hiện ra . ông bác sỹ ra hiệu cho mọi người đứng quanh yên lặng , tiếng ông thì thào như tiếng gió :
” Ong ấy là một người kỳ diệu nằm hôn mê từng ấy ngày trời giờ đột nhiên bừng tỉnh ….”
Từ từ chợt như nhớ lại , câu chuyện trôi qua trong đầu .có khi chỉ là một giấc mơ , mà tôi thấy được kể lại cùng các bạn.
…………….
Tháng tám . nắng chiều vàng xuộm , gió nam thổi rặt dìu , mùa thả diều đã tới . tôi chờ đợi tiếng sáo diều trong cái im lặng đến thắt cả lòng . nhưng cái làng bên kia sông không còn tiếng sáo vang lên cái thu chơi tao nhã , nhàn tản ngày xưa giờ đi đâu mất . hình như thời gian và kỷ niệm không còn , thì ra người ta bảo không bao giờ tắm hai lần trên một dòng sông thật đúng .
Mùa tựu trường đang tới , său những ngày đong đủ êm đềm thanh thản , chát ,meo qua lại cái Ngọc cùng chồng nó đã bồn chồn cho ngày trở lại . buổi tối ánh trăng quê sáng vằng vặc , nó lặng lặng mang cái gối ra sân , thả xuống cái chiếu dựa vào cạnh thềm rỉ rả hỏi tôi thật nhiều chuyện .
Thằng Giôn chồng nó cùng hai đứa con đang tròn miệng đánh vần theo ( cái Duyên ) vài câu tiếng việt ,
Nó bảo :” Giờ nó cũng thấy yêu mảnh đất này “.
Cái Ngọc tủm tỉm cười hỏi tôi :” Cha đang nghĩ gì mà trầm tư thế” .
Tôi cười bảo nó :” Cha có nghĩ gì đâu ,
Thật lâu nó bảo Giôn chồng nó nói rằng cha thật tuyệt vời . Tôi lặng yên thả tâm hồn vào khoảng sân , vườn chuối trước mặt ngọn gió đung đưa , khoảng vườn lấp lánh như dát bạc , lật phật trong gió đêm hè .
Hồi lâu cái Ngọc rụt rè đề nghị :” Cha . său này cha chia thời gian mỗi nơi một nửa cha nhé “,
Xiết nhẹ tay nó tôi bảo :” Cha đồng ý rồi con ạ”
Său nhiều ngày dặn dò đủ thứ , vợ chồng con cái Ngọc ra đi , (cái Duyên ) phải đi giải quyết vài thủ tục , căn nhà thật yên tĩnh , vắng lặng không ngờ cái khoảng đất đuôi cờ nơi cuối xóm vẫn yên tĩnh như xua .
Hình như cái thay đổi ồn ào chỉ bừng lên nơi cái phố gữa làng luôn ồn ào chộn rộn . ba căn nhà rộng rãi ban ngày chỉ có tôi và chị Tuyết bình yên qua lại .
Vợ chồng thằng Thân suốt ngày ra xưởng , từ ngày được tăng cường vốn hoạt động thằng Thân chẳng mấy lúc ở nhà . chị Tuyết vào ra như cái bóng . chị luôn rụt rè im lặng , ánh mắt đôi lúc bừng lên rồi chợt tắt nhanh khi tôi nhìn bắt gặp .
Buổi trưa khi ngồi đối diện qua bàn nước ,rụt rè tôi hỏi:” Chị không vui à”,
Ngước mắt nhìn sang chị bảo :” Ngược lại là đằng khác , chị vui vì tất cả đã trở về tốt đẹp “.
Bất chợt chị bào:” à hôm nọ chị Hằng điện thoại về hỏi thăm em nhiều đấy , chị Hằng hẹn tới đây thu sếp được chị sẽ ghé thăm nhà …..”
Tôi cúi đầu yên lặng , chào chị lững thững về căn nhà mới , mở cửa ngọn gió thoáng qua , không gian căn nhà thật rộng , khoảng sân trước mặt nhìn ra tận bên kia vườn chuối .
cái giếng ngày xưa , cái góc sân không còn hoang tạnh nhưng sao vắng lặng lạ kì . bước vào căn nhà hôm xưa thật là đông đủ ..ánh mắt thật bình yên nghĩ ngợi xa xăm:” Chị Hằng ….có lẽ trờ về thăm thật mất “
Ngày ấy …..său cái buổi bất ngờ , nồng nàn đắm đuối . hôm său chị Linh đi làm về sớm , buổi chiều không thấy chị trở lại cơ quan . tôi rụt rè hỏi chị ..
Nhìn lâu chị bảo ;” Tình này hãy yên lặng và quên đi những gì xảy ra đêm qua nhé” .
Rồi chị bật khóc , nức nở , nghen ngào . hồi lâu chị bảo :
-” Chị và anh Thắng sẽ thôi nhau “
Tôi hỏi lý do . chị bảo :” Không ai thể ngờ người hiền như anh Thắng lại có vợ nhỏ , ờ cơ quan khác “.
Gia đình bác cả lúc này rối nhu canh hẹ . chị Linh rất buồn .
Cái buồn lây sang tất cả mọi người . chị Hằng cũng hay bất chợt đi về động viên chị Linh cho khuây khỏa ……