Sông Quê Mùa Nước Lũ - Chương 12
Lấm tấm mạ non lơ thơ ánh lên như sợi râu bắp. Cơn gió từ cửa lùa vào cái mép quần dồn sâu hơn nữa lật qua lật lại, ẩn hiện thấp thoáng cái khe đỏ hồng ươn ướt, để cho cái ánh đèn ma quái cứ vô tình chiếu thẳng, làm tôi cứ run lên bần bật liếc vội ra ngoài sân, đứng lên xoay vội cái đèn vặn nhỏ lại rồi đi ra cái võng nằm yên suy nghĩ.
Tiếng dép cô Nga loẹt xoẹt đến gần, nhắm mắt tôi im lặng, tiếng cô cất lên:
– Mới đây đã ngủ cả rồi.
Vỗ mạnh làm Duyên ú ớ cô bảo: – Vào giường không muỗi cắn.
Loạng choạng nó bước vào buồng, tôi mơ màng nhắm mắt chìm đi. Tâm hồn lãng đãng chập chờn giữa mơ và thực, cái tiếng thau chậu va lanh canh ngoài sân, tiếng thở, tiếng rên của Lụa hồi tối cứ vọng lên như kéo bễ, mệt mỏi chìm đi trong vắng lặng, mơ màng.
Nhẹ nhẹ thoảng qua đôi môi như có chị Hồng đang ôm chặt, cái hôn chập chờn xa gần phảng phất, hé mắt nhìn sang bóng tối mờ mờ, dáng cô Nga đang đứng im bất động, tỉnh hẳn tôi nhè nhẹ đưa bàn tay ra, cô nắm lấy, bàn tay mát lạnh,
Cơn gió lùa qua tôi từ từ trở dậy, đứng lên bước ra im lặng tay trong tay nắm chặt, từ từ cô dựa mặt vào vai trái tôi để cho giọt nước mắt tuôn ra thầm lặng, lặng im vòng tay tôi ôm cô thật chặt.
Lát sau tiếng tôi nhỏ nhẹ: – Tình về cô nhé.
Không nói, cô gật đầu….
……………..
Tháng tư trời nắng chang chang, những thửa ruộng cầy sắp cạn, cá cua nổi lên nhiều, tôi cùng Duyên mỗi trưa đi bắt, nồi canh cua đầy váng hương thơm ngào ngạt, lạ thay khi cái mùi mỡ sào váng cua nấu lên chị Tuyết chạy ra sau nhà ói như say rượu, chị như sút hẳn, chẳng ăn được gì, mấy quả mít non đầy lớp cám phủ chị nhai ngấu nghiến. Túi nhót tôi mang về từ nhà của Tâm hôm cùng đám bạn đến nhà nó, chị ăn đến quả cuối cùng, mẹ tôi, cô Nga cứ cười như mở hội. Mẹ bảo:
– Công mẹ cắt thuốc có kết quả rồi.
Tôi như đang sống với bao tâm trạng phần chia cho chị Tuyết, nửa sẻ cho cô Nga, phần nghĩ suy cho Lụa và chị Hồng, nhưng la thay cái kết quả thi tôi vẫn là đứng nhất.
Cơn mưa rào tháng năm trút xuống buổi chiều thứ bảy, chị Hồng cùng anh Lợi về ướt như chuột lột, sáng ra mẹ khua cả nhà dậy sớm, rá cơm rượu được mẹ dở ra, mẹ mang thêm rổ mận tim tím ăn ngọt thanh, kèm thêm vị chát.
– Cả nhà ăn đi chiết sâu bọ.
Cả Duyên, cô Nga, chị Hồng, chị Tuyết và anh Lợi thật đông đủ, mãi sau này lớn lên tôi mơi hiểu ý nghiã của ngày tết đoan ngọ. Tiếng mẹ cất lên:
– Thằng Tình ra khảo mít đi chứ.
Tôi trèo lên cây mít mật già cạnh bờ giếng chọn một cành ngồi yên vắt vẻo, anh Lợi cầm cái vồ đập đất đập mạnh vào thân cây hỏi thần mít.
– Năm nay mày ra bao nhiêu quả?
– Hai mươi. Duyên cướp lời.
Tôi giả tiếng thần ồm ồm:- Một…. trăm.
Làm chị Hồng cười ngặt nghẽo, khảo xong cây chính anh Lợi bảo:
– Mày với cái Duyên khảo mấy cây nhỏ nhé.
Xuống vườn bắc thang cho Duyên làm thần, tôi khảo nhưng chỉ vỗ được hai ba cái thì tôi không nói lên lời được, vì ngước mắt lên, cái quần của thần mít đứng trên đang lấp ló cái khe hôm nọ, người cứ lâng lâng chợt nghĩ, bé Duyên mau lớn thật…
Chiều xuống anh Lợi chị Hồng về cơ quan sớm, sáng mai chuẩn bị cho hội nghị, buộc quả mít to vào xe chị xong, tôi hỏi nhỏ:
– Chị có vui không?
Liếc mắt nhìn ngang chị nói khẽ:- Đố Tình biết gì?
Tôi lắc đầu, chị bảo:- Hè lên thăm chị nhé, sẽ biết……..
Bài thi cuối cùng đã xong, chiều về mẹ bảo:
– Ở nhà phụ chị Tuyết, mẹ đi đám giỗ cùng cha mất hai ngày.
Căn nhà vắng lặng, bần thần tôi lại ngồi bên chị, nghĩ lại những phút giây đã qua, chợt hỏi chị như thế nào? Lặng im chị khóc, tiếng chị sụt sùi trong đêm vắng như từ cõi xa xăm vọng lại. Bước qua tôi ngồi bên chị, ngả vai chị dựa đầu. thật ấm thật êm bàn tay tôi từ từ kéo lại, đổ ập chị chờm lên ôm tôi thật chặt ………..
Nhưng lạ thay bàn tay tôi chợt lỏng dần, khi dáng anh Lợi lướt qua trong đầu, không thấy tôi ôm lại như trước chị hững hờ dừng lại. Chị bảo:
– Có thể chị phải rời xa anh Lợi. Chị thấy mình đã không làm tròn bổn phận, đã phản bội anh ấy, nhưng nếu không vì Tình chắc chị đã về nhà mẹ.
Trong lòng tôi biết bao băn khuăn, với tuổi tôi lúc đó làm sao cắt nghiã được những điều phức tạp, nhưng lóe lên trong tôi là chị nghĩ đến mình, có thể những gì đã có với chị trong cái đêm giã gạo, đã là điểm tựa để cho chị sống trong nhưng cái rào cản của làng xóm, của văn hóa đã làm cho cả chị và tôi phải tránh xa cái vòng này.
Từ từ tôi dìu chị dậy, bờ vai chị nhẹ lắm chị đang ốm nghén, chị chẳng muốn ăn uống gì, bước qua cửa buồng, buông màn xong tôi bước ra phía cửa, cái gường của cha chỉ cách cửa buồng chị vài mét, ngọn đèn dầu leo lét làm cho hoàn cảnh của ba gian nhà càng thêm tĩnh mịch, giờ này trên phố anh Lợi đang làm gì?
Sao anh không về để tôi phải bân khuân với nhiều suy nghĩ. Phải chăng nếu tình yêu thiếu đi cái tình dục sẽ làm cho gia đình tan vỡ! Câu “chả biết con bắt đền mẹ” cứ lởn vởn trong đầu tôi, lúc này có phải đền tiếp hay không?
Chợt nghe đâu đây như tiếng anh Lợi.
“Tình ơi hãy mang niềm vui cho chị nhé giúp anh nhé, chị đang buồn lắm”.
Như được thôi thúc, bước chân tôi nhẹ bước qua cái cánh cửa buồng căn buồng tối thẫm, dáng chị nằm nghiêng, cái chăn đơn được chị kẹp ngang qua háng. Hơi thở tôi nằng nặng với cái hồi hộp hôm nào từ đâu ào tới, cái mê đắm của tình dục mang lại, cộng vời cái khát khao mạnh mẽ ở tuổi mười bảy đang dâng lên cuồn cuộn.
– Chị ơi! Bàn tay tôi đặt hờ trên vai chị.
Chị Tuyết thở nhẹ hình như nãy giờ chị chưa ngủ, bàn tay tôi vuốt xuôi, chồm qua phía chị lào khào:
– Chị… chị, em pha sữa chị uống nhé?
Ngoảnh qua chị lên tiếng:- Không đâu uống là chị ói đấy!
Hơi thơ chị thoang thoảng mùi khế chua chua dìu dịu, mùi bồ kết nướng thơm thơm vương trên tóc, đã làm tôi ép sát chị hơn, cái ngại ngùng bân khuân lúc nẫy bay đi đâu mất, ghị nhẹ bờ vai, môi tôi chạm vào môi chị… Mắt chị sáng lên, long lanh như mời gọi, chị với tay đẩy nhẹ hai cánh cửa sổ, ngọn gió lùa theo vào.
Cái hình ảnh thần tiên hôm xưa như trở lại, cái phút giây nồng cháy như đang réo gọi trong lòng tôi. Con cu phồng lên từ từ ép vào lưng chị, không cần giải thích, cảm giác như nói hộ thay lời, để cho bàn tay tôi từ luồn vào trong áo chị, cái áo thật mỏng nâng nhẹ dần lên,
Bàn tay trượt trên đám lông măng trên rốn chị, đôi vú thật to vun đầy căng cứng, cái quầng vú trắng hồng hôm trước, đã lộ ra tím thẫm nham nhám đám gai đang nổi dầy trên vú chị, bàn tay tôi trượt dần xuống bụng, chị bỗng quay nghiêng úp nhẹ vào tôi, vòng qua cái eo lưng tay tôi siết chặt. Tiếng chị thở nặng dần làn hơi như phập phù bên má, nhỏm lên môi tôi chạm nhẹ nó chợt tắt đi khi môi tôi ép lại.
Bàn tay tôi vuốt nhẹ mềm như dải lụa, lượn xuống bờ mông vuốt ngang nhè nhẹ, dải lụa len vào quần chị từ từ trôi xuống cái khe, đít chị thật mềm mại, tuy nó không được bóng bảy mát lạnh như mọi hôm, nhưng nó đang từ từ lật ngang để cho cái mu lồn vươn dậy.
Bụng chị gồng lên khi bàn tay tôi trượt xuống khe lồn, lớp lông lồn nham nhám đã in sâu trong ký ức, giờ đang hiện về mời gọi bàn tay tôi chăm sóc, tiếng chị ào lên:
– Tình ơi chị chết mất, bao đêm chị đã ước ao mong chờ nó hiện về, em ở bên kia, sao em không tới…….
Con cu tôi như đang muốn vỡ ra, cái đầu buồi dụi vào hông chị, cánh tay trái tôi chị đang gối đầu lên từ từ xiết lại, cái quần tôi đang mặc tụt nhanh, để cho cái đầu cu vươn ra chĩa tới lọt sâu vào háng chị. Bàn tay phải đang xoa nắn trên bờ mông kéo chị vào lòng, đầu cu lọt sâu đụng vào khe đít giật lên, hông chị uấn cong chờ đợi, cái lồn thấm đẫm nước ngửa lên, hé ra chờ đợi.
“Sựt…” lọt vào trôi nhẹ, ngập tràn căng cứng, ngực chị ưỡn lên vòng tay níu tôi thật chặt, thì thào chị bảo:
– Nhẹ thôi em, chị đang có chửa.
Dạng chân rộng, cái lồn vang lên phọp phẹp, bao nhiêu nhớ nhung thành từng giọt nước trào ướt đẫm dồn ra cửa động. Cứng căng bắp tay, buồi tôi vươn tới lao xâu chạm nhe vào mu lồn chị, lỗ lồn chị mút chặt, thèm khát co lại xiết cứng lấy buồi tôi,
“Ợ ư …….hự ự…” rú lên liên tục kéo dài đến khi buồi tôi phun khí, hổn hển dựt lên, háng chị ép sát vào buồi tôi, nhíp nhíp vắt ra cho hết những giọt cuối cùng.
– Chị ơi em sướng lắm.
Bàn tay tôi đang ôm trên mông chị lỏng ra, khép chân chị nói:
– Từ nay không được bỏ chị một mình. Dứ dứ ngón tay chị nói tiếp:
– Không nghe chị cho ăn đòn, cãi ngang chị mách…..
– Mách ai?
– Mách… mẹ..
Cái đêm vô tình, cái đêm suy nghĩ lo âu, cái bân khuân bay đi đâu tất cả, nửa đêm tiếng chị mơ ngủ, vỗ nhẹ bờ vai, tỉnh giấc nhớ nhung thèm khát lại về, để cho con cu tôi lai cứng lên lao vào lồn chị lần nữa. Tảng sáng tôi từ nhà tắm bước ra, nhìn sang con đường dẫn qua vườn nhà cô Nga, bụi hoa hướng dương đang nở ra đón nắng, chị
Tuyết từ bếp bước ra sân lên tiếng:- Hôm nay ở nhà đấy nhé.
Chả là mấy bữa nay đã thi xong, tôi hay đi lên huyện, chị Tuyết ra đồng. Tôi sang nhà cô Nga tới góc sân, nhìn thấy chiếc xe đạp favorít mới cứng của ai đang dựng, tiếng người là lạ, Duyên từ trong nhà chạy ra, tôi hỏi:
– Ai đến nhà đó Duyên?
– Cậu em. Nó trả lời.