Sợi Xích - Chương 12
– Còn người thân hai bên gia đình Hồng đâu?
– Bà con thì toàn bộ ngoài Bắc, nhưng ai cũng nghèo, với lại mẹ Hồng đã bị gia đình từ bỏ khi quen với cha Hồng. Hai bác hạnh phúc không được bao lâu, nhưng cha Hồng bị tai nạn qua đời khi mẹ Hồng mang bầu được 5 tháng.
– Rồi như thế nào Hồng vào trại mồ côi?
– Ôi thật tội nghiệp với một đứa bé 6 tuổi này. Hồng như một con ở sống trong nhà thua một con chó. Hồng làm cả ngày chỉ được ăn những đồ thừa trong nhà.
– Có lần ông ta xích Hồng lại đánh đập, rồi sờ mó lên người cô bé… Bà vợ thấy tội lỗi nên nhờ người quen tìm cách gởi Hồng vào trại mô côi.
– Sao chuyện này Hồng chưa bao giờ kể tôi nghe? Tôi thấy đau lòng quá Loan ơi!
– Thôi anh đừng quá xúc động, chuyện đã qua rồi, Loan biết tính Hồng, chuyện buồn nó chẳng muốn chia sẻ với ai đâu. Khi Hồng quen với anh nó từng ao ước về những đứa con với anh, và sống hạnh phúc bên anh! Chưa nói là nó còn đi lễ mỗi ngày để cầu Chúa cho anh được khỏe mạnh và gặp nhiều mai mắn… Chưa hết đâu nhé, không biết Hồng nghe lời ai? Nói rằng nếu xếp được một ngàn con cò trắng rồi viết tên người mình yêu lên đó, thả trên sông cầu nguyện thì người yêu sẽ được khỏe mạnh và may mắn, Hồng đã làm theo lời nói đó, cả mấy tháng trời Hồng quyết tâm xếp một ngàn con cò trắng để cầu nguyện cho anh. Ôi một đóa Hồng đáng thương và tốt bụng… Còn mọi người trong trại mồ côi ai cũng hỏi thăm vợ chồng anh hết, ai cũng nhớ đến Hồng! Thôi Loan về đây. Đừng để cô ấy buồn khổ nữa, mong hai người hạnh phúc.
Tôi nghe đến đó muốn ào ra ngoài ôm cô bạn gái thân thương vào lòng! Nhưng đôi chân tôi chùng bước. Vì tôi biết khi ra gặp Loan tôi sẽ không kiềm lòng khóc ào lên, mọi việc sẽ phơi bày!
Không! tôi muốn chôn kín tất cả vào lòng. Không muốn mọi người thấy được những điều tồi tệ trong cuộc đời mình. Trong mắt mọi người tôi muốn giữ lại một hình ảnh đẹp khi bước ra khỏi trại mồ côi về nhà chồng, niềm tự hào của ngày vu quy sẽ được sống mãi trong lòng họ khi nghĩ về tôi.
Tôi nép vào góc nhìn ra ngoài. Loan vừa đi vừa xoa bụng, vẻ mặt hạnh phúc như đang chờ đón đứa bé ra đời, bóng Loan khuất dần, đâu đây vẫn còn giọng nói cô ấy bên tai, còn tôi nước mắt cứ tuôn trào, như chưa bao giờ được khóc!
Mấy ngày trôi qua thấy tôi kiệt sức không ăn gì, anh ấy bắt đầu lo sợ! Bưng thau nước lấy khăn lau chùi chân, xoa vào những vết thâm bầm và mở xích cho tôi.
Anh bám víu vào tôi, mùi trên cơ thể anh ngột ngạt, với những hành động và câu nói xin được ta thứ, những kỉ vật khi mới quen nhau anh ấy đều phơi bài trước mặt tôi rồi kể lại kỉ niệm của hai đứa… Anh làm đủ thứ trò để tôi được vui. Nhưng đều vô nghĩa!
Tôi im lặng nhìn ra khung cửa với một khoảng không bất tận đang chìm xuống, còn anh cứ nhìn tôi, ôm tôi vào lòng, áp sát vào má tôi mà rơi nước mắt!
– Hồng ơi! Anh đã thức tỉnh khi nghe Loan kể về em, em là một cô gái đáng yêu. Nhưng bấy lâu nay anh gây tội lỗi, làm khổ em! Vì quá yêu em và không muốn mất em nên anh đã ích kỷ, thành một người tồi tệ.
Anh nhìn tôi với vẻ mặt đầy xót xa, đầy thương cảm, trong những lời nghẹn ngào.
– Nhưng anh không muốn nhìn em chết dần như vậy… Anh sẽ trả tự do lại cho em, em đi bất cứ nơi đâu em muốn mà em thấy vui và hạnh phúc…
Tôi vẫn không phản ứng gì trước những lời nói đầy cảm xúc của anh.
Phải chăng anh đang thương xót một thân phận như tôi? Anh nên dành sự thương xót ấy cho cuộc đời anh, giờ đây anh không còn gì trong tôi…
Vào bếp nấu một ít cháo, rồi bưng trên tay, thổi từng muỗng cháo đút vào miệng tôi :
– Em ăn một ít cho khoẻ! Anh xin em… Em còn nhớ những ngày đầu tiên của đêm tân hôn không?
Anh đã biết mình bất lực, nhưng vì sĩ diện của một người đàn ông với gia đình và bạn bè, nên anh đã lấy em, sự ích kỷ bệnh họan của anh đã không làm cho em hạnh phúc! Ngày đầu tiên của đêm tân hôn, rất sợ em phát hiện anh là kẻ bất lực, nên né tránh bằng cách uống rượu nhiều cho say, kể chuyện rồi giả vờ ngủ.
Anh nói đến đó anh làm tôi căm giận nhiều hơn, anh đã dối tôi ngay buổi đầu tiên về đây, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh để nghe anh kể tiếp:
– Nhưng đêm thứ ba sự hấp dẫn của em lôi cuốn khi khoác chiếc áo dài trắng trên người, không kiềm chế được nên đã lên giường với em… Nhưng anh đã không làm được! Thật là một điều xấu hổ!
Thật tội nghiệp với câu nói đầy cảm xúc đó, trái tim tôi đã bị anh bóp nát với sự phản bội niềm tin sau ngày ở Khu phố Tàu. Những điều tôi trông đợi không phải là những câu nói của anh.
Bây giờ tôi đã được tự do. Sao tôi vẫn ở nơi đây? Một nơi không thể cho tôi được yêu thương trong cuộc sống! Có phải tôi vẫn mang tâm niệm chờ cậu ấy tại nơi đây?
Dấu vết của cậu đã để lại nơi đây, hơi thở, mùi trên cơ thể của cậu ấy đã xâm chiếm hồn tôi.
Rồi ngày tiếp ngày trôi qua cậu như đã mất tích, tôi đã không thể chịu nổi nên quyết định đi tìm cậu ấy. Cho dù đó là sự hy vọng mong manh!
Ngồi soi gương trang điểm một ít phấn son cho gương mặt gầy héo, xanh xao. Thấy mình già đi quá nhiều, nếu thấy tôi chắc cậu ấy không dám nhìn. Tôi bận vào người chiếc áo đầm trắng, cố che lấp sự khô cằn, khăn gói một ít quần áo lên đường!
Còn anh ấy cứ ngồi đấy mà nhồi bột bánh để làm Darling cake, tôi muốn đến ngồi bên cạnh anh để cùng nhau làm những chiếc bánh cuối cùng, nhưng tôi đã không làm được, chỉ biết dõi mắt nhìn anh một lúc rồi ra đi…
Bước ra bên đường, ánh nắng của buổi bình minh làm tôi chói chang, tôi nheo mắt nhìn về phía mặt trời như đón chào một cuộc đời mới. Thấy người mình nhẹ nhõm với sự tự do, mùi hương hoa cỏ bên đồi, đôi bướm lượn lờ bên nhau. Tôi nở nụ cười với sự hy vọng phía trước…
Tôi đếm từng bước chân, và mỗi bước chân là những lời cầu nguyện sẽ cho tôi sớm biết tin tức về cậu ấy!
Trước đây nhóc có nói nhà nhóc bên đồi trà. Tôi lên đồi trà hỏi thăm nhà nhóc…
Nhưng mọi người điều trả lời ở đây không có ai tên là Minh hết!
Thật lạ, cả ngày tôi đi qua đồi trà này đến đồi trà khác, nhưng câu trả lời đều như nhau.
Tôi như một mụ ngớ ngẩn lang thang tìm kiếm. Cậu ấy sẽ không dối tôi! Cậu đang ở gần đâu đây! Tôi thoáng ngửi được mùi hương, hơi thở của cậu ấy trong những luồng gió bên tai!
Đi đến đồi hoa, nơi mà cậu ấy hứa sẽ dắt tôi đến đây dạo chơi. Những bông hoa rực rỡ trong nắng chiều. Tôi đứng trên thảm cỏ xanh, nhắm mắt ngước mặt lên trời cầu nguyện. Ước gì trong lúc này cậu ấy đang ở cạnh bên tôi!
Những tia nắng mặt trời đang rọi vào tôi, cả người như đang được tắm với những giọt mồ hôi ướt đẫm. Tôi vẫn nhắm mắt cầu nguyện, hoà mình cùng những tia nắng…
Bỗng nhiên, có tiếng cười và giọng nói của cậu ấy vang vọng. Tôi giật mình mở mắt.
Từ xa thấp thoáng đâu đó là bóng người tôi mong đợi! Tôi mừng rỡ muốn rơi nước mắt, định chạy đến ôm chặt cậu ấy vào lòng…
Nhưng bất chợt nhìn thấy phía sau còn một cô gái đi cùng, hai người vui đùa nắm tay nhau, ôm hôn nhau trên đồi hoa…
Tôi đau đớn ôm lấy ***g ngực, choáng váng xây xẩm mặt mày, ngã lăn ra cỏ, như muốn gục chết ở nơi đây – nơi mà hình ảnh của hai người ôm hôn chập chờn trong tôi, những đám mây trên đầu toàn một màu đen sẫm, trời đất như đảo lộn!
Ôi! Thiên đàng của tôi như bị đánh mất, nỗi đau tột cùng với những bóng đêm.
Tôi thất thểu trở về nhà, dày vò những xác phượng, có lẽ những nhành hoa khô này, tàn héo giống như tôi, chỉ còn cái xác không sức sống…Tôi đã mơ mộng quá nhiều về cậu ấy! Sự lãng quên của số phận không cho tôi đượ những gì mong muốn. Tôi như một cây liễu buồn rụng lá!