Sói Săn Mồi - Ngoại truyện 2: Anh hùng sinh ra từ loạn thế (5)
Hai tên cao thủ va chạm tạo ra tiếng nổ kinh thiên động địa, cả Ngô Quyền và Kiều Công Tiễn đều bị đánh bật lùi về sau hơn chục bước mới có thể ổn định thân thể… Huyết sắc chiến giáp vững chải, Ngô Quyền thân hình hoàn hảo không một thương tổn nhưng đối thủ của hắn lại không may mắn đến vậy, Kiều Công Tiễn gương mặt trắng bệch vì một cánh tay của hắn đã nằm trên mặt đất.
Tứ Tận Nhị Tuyệt bốn đường quyền đều trúng đích nhưng cũng chỉ đủ để Kiều Công Tiễn có thể đánh lệch lưỡi đao ra khỏi vị trí tuyệt mệnh, chỉ mất một cánh tay cũng là may mắn đối với hắn rồi khi Hỗn Thiên Tuyệt Trảm của Ngô Quyền là cực độ hung hiểm.
“Khốn kiếp vẫn là Tuyệt Sát Đao! Tại sao hết lần này đến lần khác ta phải chịu thua thiệt trước thanh ma đao này? Còn Ngô Quyền ngươi từ đâu có được thần đao?”
Thân hình run bần bật vì đau đớn và máu tươi chảy ròng ròng nơi bả vai, Kiều Công Tiễn không cam lòng gầm gừ, hắn biết nếu hôm nay không có sự trợ giúp thì tử vong sẽ chào đón mình.
“Đó chính là số mệnh, ngươi không chỉ phản bội lại chủ tử mà còn phản bội cả dân tộc, kẻ nhận giặc làm cha như ngươi sao có thể xứng đáng tồn tại trên cõi đời này đây Kiều Công Tiễn? Ngô Quyền nâng đao hiên ngang nói.
“Khặc khặc… thế gian này phải có người tốt và kẻ xấu, cứ coi như ta là kẻ xấu đi thì có làm sao, lạc thú nhân gian ta có thứ gì mà ta chưa trải qua vậy thì còn có điều gì để phải nuối tiếc? Đến đây đi Ngô Quyền, cho ta xem thử Tuyệt Sát Đao khiếp hãi quỷ thần rốt cuộc có đủ sức giết Kiều Công Tiễn ta không ?!”
Điểm huyệt phong bế vết phương, Kiều Công Tiễn gương mặt vặn vẹo gào thét, đến bước này thì hắn đã biết trên trời dưới đất đã không còn kẻ nào có thể cứu được tính mệnh mình, Ngô Quyền có thể tăng tiến tu vi nhanh đến vậy chỉ có một nguyên do là ở sau hắn có người mà còn là người không hề đơn giản, không cam lòng nhưng hắn vẫn là có kẻ có lý trí và hiện tại có cầu xin thì đối phương chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Qua bên kia thế giới nhận lỗi với Dương đại nhân đi!”
Ngô Quyền động, thân ảnh hắn lại một lần nữa biến mất trong mắt Kiều Công Tiễn và chỉ một cái nháy mắt sau thì gã đã cảm giác được Tuyệt Sát Đao đao khí quét đến mặt mình rồi, tốc độ của Ngô Quyền đã vượt qua phạm trù của từ nhanh có thể miêu tả.
“Kỳ Long Biến – Tam Long Lực!”
“Phi Long Đao Pháp đệ tam thức – Phi Long Tuyệt Trảm!”
Chân cắm xuống đại địa làm trụ, Tuyệt Sát Đao trong tay Ngô Quyền vũ loạn quét từ dưới lên trên một đường như thần long thăng thiên mang theo vĩ ngạn kình lực cùng chân khí mạnh mẽ tuyệt luân, đao kình cùng đao khí cực độ khủng bố nhưng đáng sợ hơn cả vẫn là chân khí quỷ dị sinh ra từ tâm pháp kỳ bí mà Ngô Quyền thôi động, lực lượng của hắn bằng cách nào đó tăng vọt vượt qua quá nhiều cảnh giới của bản thân.
Hãi nhiên cùng cực trước sức mạnh của Ngô Quyền , Kiều Công Tiễn cảm giác trước mặt mình không phải là một tên thất cấp đỉnh cao mà là một tên cửu cấp hàng thật giá thật như Tôn lão giả, kinh hãi là thế cơ mà hắn cũng thể suy nghĩ được nhiều nữa vì lưỡi đao kia quả thật rất rất hung hiểm.
“Cùng chết đi! HUYẾT BẠO!!!”
Cơ may sống sót đã không còn, Kiều Công Tiễn lựa chọn kéo theo tính mạng của con rể Dương Đình Nghệ, có thể cùng chết với một kẻ đương thời nắm giữ được Tuyệt Sát Đao cũng không tệ một chút nào.
“Phốccc!!!”
“OÀNHHH!!!”
Tuyệt Sát Đao lưỡi đao vừa mới cắt đến thân thể của Kiều Công Tiễn thì thân thể vị Tiết Độ Sứ cứ vậy căng phồng rồi nổ tung như một quả boom bằng xương thịt, đám huyết vụ do bí thuật tạo ra dẫn phát hết thảy lực lượng của một tên Cường Giả bát cấp bạo phát đến bốn phương tám hướng trong đó có cả Ngô Quyền đang ở khoảng cách gần nhất.
“Hừ! Thế mà tự bạo!”
Bộc phát lực lượng chí cực chém giết đối thủ nhưng gã lại kịp tự bạo làm Ngô Quyền tức giận khôn cùng còn việc lực lượng kinh thiên từ vụ tự bạo của Kiều Công Tiễn ập đến trước mặt với Ngô Quyền dường như chả là gì.
“Ngươi sẽ không chê máu tươi của một tên phản bội chứ Tuyệt Sát Đao?” Hoành đao trước mặt, Ngô Quyền cười nhạt nói ma đao một cách kỳ dị.
“Ooongg!!!”
Không thể trả lời nhưng ma đao vẫn quỷ dị đáp lại bằng một tiếng ngân vang, thần đao trong tay Ngô Quyền đột nhiên phát ra một cỗ hấp lực nhằm đến lực lượng cũng như máu huyết của Kiều Công Tiễn mà tham lam cắn nuốt, thứ lực lượng cuồng bạo đến tột cùng do tự bạo sinh ra trước tà đao danh chấn thiên hạ cũng chỉ yếu đuối như một đứa trẻ chưa dứt sữa mẹ.
“Roẹttt… Roẹttt… Roẹttt…”
Chỉ mất vài nhịp thở là Tuyệt Sát Đao đã nuốt trọn toàn bộ huyết vụ mà Kiều Công Tiễn tạo ra và biến vị Tiết Độ Sứ hoàn toàn bốc hơi khởi nhân gian không còn sót lại một thứ gì, thấm đẫm máu huyết của một tên Cường Giả bát cấp làm màu của ma đao biến chuyển trở thành đỏ nhạt và Ngô Quyền theo đó cảm giác được một cỗ lực lượng ào ạt trào vào người mình khiến tu vi của hắn vọt tăng lên tầng thứ bát cấp một cách dễ dàng hơn bao giờ hết.
“Tà đao hấp thụ mấu tươi càng nhiều thì càng sớm kích hoạt, ngươi phải thật cẩn trọng bởi vì đi kèm với lực lượng là cắn trả càng lúc càng đáng sợ.” Một giọng nói gia nua lọt vào tai Ngô Quyền và ngay sau đó là một lão giả đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, kỳ lạ là Ngô tướng quân cũng không làm lạ như thể đã biết trước sự hiện diện của lão.
“Cảm tạ Lạc tiên sinh cảnh tỉnh, thời điểm thu lấy thanh ma đao này thì Ngô Quyền ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tử vong bất cứ lúc nào.” Nhìn ma đao trên tay, Ngô Quyền mở miệng với lão giả một cách đầy kính trọng.
“Kiều Công Tiễn chỉ là sự khởi đầu, Chí Tôn Các nhất định sẽ không buông bỏ các mỏ thủy ngọc ở vùng biển phương nam mà Nam Hán cao thủ chắc chắn rất nhanh sẽ đến đây, chỉ cần lần này Ngô Quyền ngươi thành công chặn đứng đội quân hùng mạnh này thì bản lão tự tin có thể đảm bảo người Việt sẽ lấy lại được tự do, thứ mà các ngươi đã đánh mất hơn nghìn năm qua.”
Lão giả họ Lạc vuốt râu nói một cách tưởng chừng ngông cuồng nhưng Ngô Quyền lại trịnh trọng gật đầu một cách đầy cảm kích, có thể nhiều người không tin nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào lão giả này vì nhờ có lão mà hắn mới có thể nắm trong tay vô thượng bí pháp cũng như làm chủ tuyệt thế tà binh… thực lực của lão giả cũng là một bí ẩn cơ mà Ngô Quyền biết lão rất rất mạnh và cho dù hắn có tu luyện đến mười kiếp người nữa vẫn không thể đuổi kịp.
“Thu thập tàn cuộc đi thôi, sẵn sàng cho đại chiến phía trước!” Hài lòng với Ngô Quyền, lão giả phất tay nói.
“Nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Lạc tiên sinh!”
Nắm chặt ma đao trên tay, Ngô Quyền cắn răng nói rồi quyết đoán xoay người bước đi, cho dù phía trước là đối thủ có cường đại đến đâu thì chân của hắn cũng sẽ không bao giờ chùn bước.
…..
“Hắn là một người nghĩa hiệp hiếm có, vì mối thù của ân nhân cũng như vì dân tộc mà hắn không do dự đánh đổi một nửa bản nguyên sinh khí nhằm đạt được sự chấp thuận của tà đao, thế gian này liệu mấy ai có thể làm được như hắn?”
Ngô Quyền vừa khuất bóng thì một thân ảnh xa lạ khác mờ ảo hiện thân bên cạnh lão giả họ Lạc, đó là một thanh niên hết sức trẻ tuổi nhưng khí tức phát ra lại lớn lao như biển rộng không có điểm cuối đủ hiểu tu vi của gã là không hề đơn giản… trên tay gã thanh niên lúc này cũng là một kiện đồ vật không hề tầm thường và cũng không kém phần kinh dị khi là một cái đầu lâu tươi rói…
…. Kiều Công Tiễn ở thế giới bên kia chắc chắn sẽ gửi lời xin lỗi vì đã hiểu nhầm đến lão giả họ Tôn, lão thật không phải bỏ rơi quân cờ của Nam Hán hoàng đế mà là lực bất tòng tâm khi tính mạng của chính bản thân lão còn không giữ được, thủ cấp của một tên cửu cấp đỉnh cao cứ vậy bị người ta vặn ra như một món đồ chơi trên tay.
“Nghìn năm trước Đông Phương gia tộc thập đại lão tổ tự bạo mong muốn xóa bỏ cỗ hóa thân này của lão phu, tuy rằng chúng không thành công nhưng vẫn kịp kìm chân ta để rồi vó ngựa phương bắc có thể dẫm đạp lên mảnh đất này cũng như Phi Long Các hao tổn nặng nề…”
“…nghìn năm qua đi hiện tại Phi Long Các ta đã hùng mạnh trở lại, Đông Phương gia tộc vẫn còn đó mấy tên lão tổ nhưng có cho chúng thêm vài lá gan cũng không dám mạo hiểm một lần nữa bởi vì thế giới này cũng không chỉ có Chí Tôn Các cùng Phi Long Các hai nhà, đã đến lúc chúng ta đòi về những thứ đã mất đi quá lâu!”
Lão giả họ Lạc nhìn đến bầu trời rộng lớn mà trầm ngâm nói, thân phận của lão cũng quá rõ ràng khi là hóa thân của Lạc Long Quân ở lại gìn giữ mảnh đất này… một phần bí ẩn vì sao hơn nghìn năm trước quân đội phương bắc có thể bước chân đến phương nam cũng được Lạc Long Quân tiết lộ, Đông Phương gia tộc vậy mà để thập đại lão tổ tự bạo nhằm đánh đổi lấy một cơ hội xóa bỏ lão khỏi thế giới này, về phần gã đàn ông bên cạnh lão lúc này ắt hẳn là Phi Long Các – Long Chủ.
“Tổ tông không nên tự trách bản thân mình, Chí Tôn Các hẳn đã chuẩn bị từ lâu nên kế hoạch từ đầu đến cuối mới kín kẽ như vậy, bản thân con cháu cũng quá vô năng không thể chống lại Đông Phương Vô Địch nên mới để Phi Long Các thua thiệt!” Long Chủ cúi đầu nói.
“Ngươi không vô năng mà Hiên Viên Kiếm thanh thần kiếm kia quá khủng bố, có thể đánh đến lưỡng bại câu thương với Đông Phương Vô Địch cũng đủ để chứng minh ta đã không nhìn nhầm ngươi, đáng tiếc là cỗ hóa thân này của ta không thể giúp ngươi khôi phục hoàn toàn ám thương nặng nề.” Lạc Long Quân hóa thân nhìn qua Long Chủ đượm buồn nói.
“Cảm tạ tổ tông đã giúp con cháu kéo dài hơi tàn hơn nghìn năm qua, bản thân ta không có gì nuối tiếc trên cõi đời này nữa mà chỉ mong lúc còn sống có thể trợ giúp tổ tông tuyển chọn ra một tên Long Chủ xứng đáng.” Long Chủ quỳ phịch xuống trước mặt Lạc Long Quân hóa thân mở miệng.
“Nhân tuyển đã có, chỉ cần lần này hắn có thể khai phát hoàn toàn uy năng của Tuyệt Sát Đao thì cái ghế Long Chủ đời tiếp theo đã có chủ, hy vọng con mắt lão phu vẫn đủ tinh tường để không nhìn nhầm người.” Lạc Long Quân nhìn lên trời cao mở miệng.
……..