Sở thích của Đại Gia - Chương 5
Thời gian như ngừng trôi, Tâm vẫn nhắm chặt mắt, tay cô đã rời cổ Thức, co lại trước ngực, khi mà cơn khoái cảm trôi qua, Tâm thấy nghẹt thở với sức nặng cơ thể của Thức, cô đẩy nhẹ anh ra. Thức lăn ra bên cạnh nhìn vào mặt Tâm. Cô dường như rất xấu hổ với việc làm của mình, cô nhỏm lên, vơ vội chiếc quần ngoài và chiếc quần lót chạy vào toilet, cô có cảm giác mông cô ẩm ướt. Thức với nhìn theo, Tâm vẫn khoác chiếc áo dài, đôi chân trần thẳng tắp, làn da trắng muốt trần trụi của đôi chân kéo dài từ bên eo kéo xuống tận bàn chân, Thức phì cười với điệu bộ đó.
Bước vào trong toilet, Tâm kéo tà áo dài lên, một mảng loang lổ, ướt nhẹp ngay chỗ mông cô. Cô nhắm mắt, thở dài than trời. Do cô chỉ cởi phía trước mà không bỏ hẳn hai tay ra nên tà áo sau vẫn dính người cô, tất cả chất nhớt của cô lẫn của Thức đều chảy thấm xuống tà áo bị cô đè lên, tạo nên một mảng sẫm màu, Tâm nhìn xung quanh, cô chợt thấy chiếc máy sấy ngay bồn rửa mặt, cô vội vàng mở nước, vén tà áo lên giặt, sau đó dùng máy sấy tóc hơ khô.
Thức nằm ngoài thấy Tâm vào trong toilet khá lâu, nghe tiếng máy sấy tóc, anh nghĩ cô đang tắm, sợ cô ngại khi đụng mặt mình, Thức vội mặc quần áo, đặt kính của cô lên bàn, rồi nhẹ nhàng rời phòng.
Rửa ráy xong xuôi, Tâm chỉnh lại trang phục, cô hé cửa phòng nhìn quanh xem Thức đang ở đâu, căn phòng trống trơn, tĩnh lặng, cô bước ra, nhìn quanh, Thức đã rời khỏi từ khi nào, cô cắn răng thở nhẹ, nhặt túi xách, mang cặp kính cận, vội vã rời khỏi căn hộ, khi mở cửa, cô liếc thấy thẻ khóa đang nằm trong ổ điện, cô cũng chẳng nghĩ mình sẽ cầm nó.
Bấm gọi thang máy, cô chợt nhớ ra không có thẻ có thể không bấm được tầng hầm, cô vỗ trán kêu trời, nhưng cửa phòng đã đóng, chắc không vào lại được. Tâm chưa nghĩ ra cách thì tiếng thang máy báo hiệu đã đến, cửa mở, một vài nhân viên nữ mang vest công sở đang trò chuyện, thấy cô bước vào, họ ngừng nói và nhìn cô, cô cúi gằm mặt bước vào, cô tưởng tượng ra rằng họ biết được cảnh trần trụi của cô và Thức lúc nãy, cô không dám nhìn thẳng mặt họ, cô nhìn vào nút bấm, may mắn tầng G đèn sáng, cô thở dài như trút được gánh nặng.
Về đến PGD đã hơn 14h00, cô ngồi vào bàn làm việc, nghĩ lại chuyện xảy ra, cô dằn vặt bản thân tự hỏi, tại sao cô lại dễ dãi như vậy, tại sao cứ gặp Thức cô lại làm theo lời anh như cái máy, tại sao cô lại để Thức làm chuyện đó với cô một cách dễ dàng như vậy, cô cũng không thể trả lời được tại sao, cô lắc đầu xua đi những ý nghĩ về Thức và tập trung vào công việc.
Công việc cứ vậy cuốn Tâm đi, cô vẫn chạy theo doanh số, cuối ngày vẫn là nấu ăn, dọn dẹp, giặt dũ. Thi thoảng cơ thể cô vẫn đòi hỏi, cô và chồng vẫn phải đánh nhanh rút gọn, do con bé ngủ cùng cha mẹ, những lúc như vậy, cô lại nhớ đến Thức, nhưng cô không dám, quyết tâm thì đúng hơn, không liên lạc và không tạo cơ hội gặp anh.
Một hôm, đang lúi húi bên máy tính, Na gọi đến:
– Chị ơi, Quý này sao chị, chắc em chết mất, năm trước đã không đạt rồi, quý này mà không đạt nữa là tiêu em luôn
– Em mà sợ hả, thiếu gì anh đại gia bao em – Tâm trêu
– Chị đừng nói vậy, không hiểu sao số em nó xui dữ, đợt này anh nào thấy em cũng lơ hết.
Tâm thầm nghĩ, nếu cuối năm vừa rồi, cô không cho Thức, liệu anh có lơ cô không, thôi thì coi như mình trả nợ cho anh ta, cô tự an ủi khi nghĩ đến Thức
– Ah, cái anh Thức đó đến hạn rút bên chị rồi đúng không? Tiếng la to của Na làm Tâm quay về với thực tại
– Uhm, cuối tháng 3 này là hết hạn 03 tháng đây em. Mà hôm ảnh gửi, anh bảo chắc chắn rút để thanh toán tiền cho đối tác hay sao áh
– Kệ, tiền còn ở ngân hàng là còn cơ hội, để em liên hệ với lão xem sao
– Này, em định cướp KH của chị hả.
– Thì chị vừa bảo lão sẽ rút mà, chị không giữ được thì để em nhé.
Tâm chưa kịp nói gì thì Na đã cúp máy, con bé này nói là nó làm liền chứ không nói chơi, Tâm biết tính của Na rõ, cách nói chuyện lả lơi, ăn mặc nửa kín nửa hở, khua tay múa chân đụng chạm mấy lão khách đại gia dê xồm là cô biết rồi. Anh Thức hiền hiền như vậy, có khi một buổi nó hốt được chứ chẳng chơi.
Nghĩ xong, Tâm định bấm gọi cho Thức, chợt cô khựng lại: Tại sao mình lại lo Na lấy được Thức chứ? Chẳng phải mình đang tránh anh ta hay sao.
Cô chần chừ đặt máy xuống và quay về máy tính, nhưng cô chẳng thể nào tập trung vào được công việc, cô sợ Na sẽ giành mất Thức của cô.
" Em hẹn được với anh Thức đi uống cà phê rồi, coi như chị giúp em lần này, để em thuyết phục lão xem sao nghe" Tin nhắn của Na gửi đến làm trống ngực Tâm đánh liên hồi, cô chần chừ rồi nhắn tin cho Thức một cách dứt khoát.
Không thấy Thức nhắn lại, lòng cô cảm thấy bất an, bồn chồn, chả lẽ lão ngại gặp mình, ngay cả việc đi đón con lão cũng né, giờ nhắn tin cũng không thèm trả lời, Tâm tìm số của Thức và bấm gọi.
Những tiếng chuông đổ kéo dài từ đầu dây bên kia làm Tâm hồi hộp, lo âu, suy nghĩ mình sẽ nên nói gì, thời gian trôi qua chậm chạp, đầu dây bên kia không ai nhấc máy.
Cái lão này làm gì không biết, hay là…Tâm bỗng đỏ mặt với suy nghĩ bậy bạ của mình. Cô bấm số gọi Na
– Tiếng alo của Na làm Tâm cảm thấy thoải mái, vậy là không phải Thức và Na đang ấy nhau như mình nghĩ, chợt cô bật cười với sự tưởng tượng của mình
– Gì vậy chị, gọi mà không thèm nói, tiếng Na oanh oanh trong điện thoại làm Tâm giật mình
– Thế em hẹn với anh Thức ở đâu, chị cũng muốn đến
– Em nói rồi, chị giúp em đợt này mà
– Em yên tâm, chị sẽ không nói gì, có khi chị sẽ nói thêm cho em, yên tâm chưa.
– Thật nhá, Na reo lên trong điện thoại, lão nhắn với em có gì mai gọi, lão đang bận.
Hóa ra là vậy, Tâm cứ tưởng Thức trả lời tin nhắn của Na, còn cô thì không, chắc anh đang bận họp, Chủ tịch Tập Đoàn lớn của Thụy Điển thì chắc là họp hành liên miên.
Cô yên tâm phần nào khi không nhận được tin nhắn của Thức, cô cũng quên mất rằng mình đang cố gắng tránh gặp mặt Thức để khỏi sa lầy vào mối tình vụng trộm này.
Đang thiu thiu ngủ, tiếng chồng vọng vào giường: Hình như ai nhắn tin cho em kìa? Mà khuya rồi không để người ta ngủ đi nhắn tin
Cô vén màn bước ra phòng khách, chồng cô vẫn lúi húi chơi game, chiếc điện thoại của cô nằm ngay bàn khách, sau lưng anh 02 bước chân. Cô cầm lên, hóa ra tin nhắn của Thức. "Xin lỗi em, giờ anh mới làm việc xong, sáng mai anh có hẹn với một người bạn rồi, nếu rảnh trưa mai mời em dùng cơm tại chỗ hôm trước được không?" Cô luống cuống, xóa tin nhắn của Thức, tay cô vẫn run run: Lại mấy tin nhắn quảng cáo vớ vẩn, nhắn cả giờ khuya. Cô bật điện thoại chế độ offline rồi đi vào phòng ngủ
Đưa con đến cổng trường xong, cô rút điện thoại nhắn cho thức: Sáng nay dậy mới nhận được tin nhắn của anh, sáng nay anh hẹn ai ghê vậy, lơ em luôn, hay là sở hữu em rồi nên coi thường em.
Gửi xong, nghĩ lại Tâm không ngờ mình có thể thốt ra câu đó, Tâm sợ Na câu được Thức hay sợ mất ông khách sộp. Tất cả vì công việc, Tâm an ủi bản thân rồi phóng xe về công ty.
Vừa đặt mông lên ghế, cô vội rút điện thoại ra, có tin nhắn mới: Em nghĩ anh vậy à, từ lâu rồi, anh chỉ làm tình duy nhất với em.
Không hiểu sao, khi vừa đọc được tin nhắn, Tâm cảm giác bên dưới mình co bóp nhẹ, chất nhờn tiết ra, Tâm liếc qua chỗ chị Thu, giường như không để ý đến cô, Tâm đỏ mặt khi đọc lại tin nhắn của anh, đầu cô nghĩ lại cảnh cô siết chặt lấy người Thức lúc lên đỉnh, cô nhắn lại anh và quên đi lời hứa sẽ không phản bội lại chồng lần nữa, lúc này đây cô chỉ muốn thắng Na trong việc giữ anh lại bên mình
"Trưa nay, đừng để em phải chờ lâu, lần này không được ra sớm như hai lần trước nhé"