Siêu Phẩm Dâm Dục - Phần 83
Phần 83
Bà Linh cho bà Thúy nhiều bộ quần áo váy của mình vì bây giờ bộ nào bà mặc cũng thấy hơi chật. Chiều nay bà Linh đưa Gia Bảo đi trung tâm để mua sắm váy rộng hơn cho mình. Chỉ có ông Hùng và bà Thúy ở nhà, 2 người ăn cơm xong ra phòng khách xem TV. Xem được một lúc thì ông Hùng kêu muốn đi tắm và bà Thúy phải giúp dìu ông vào trong nhà tắm. Mọi khi cái khoản ông Hùng tắm đều do bà Linh đảm trách, nhưng bây giờ bà không có nhà nên bà Thúy miễn cưỡng giúp ông. Bà Thúy biết thừa ông Hùng giở trò rồi. Ông biết rõ vợ mình không có nhà thì tại sao ông lại đòi tắm vào cái giờ trưa như thế này.
Bà Thúy thở dài cố chiều ông Hùng, đến cái khâu cởi quần áo bà cũng giúp ông. Ông Hùng vừa đứng, một tay chống tường, một tay lại nghịch ngợm cho vào trong váy xoa mông bà Thúy. Bà Thúy nhìn ông lườm nói :
– Để yên tôi cởi quần áo cho ông nào. Ông còn nghịch nữa là tôi mặc kệ ông một mình đấy nhé.
Ông Hùng thấy bà Thúy dọa như vậy thì ngoan ngoãn rụt tay lại để bà cởi quần áo cho ông. Ngồi xuống chiếc ghế trong bộ dạng khỏa thân, bà Thúy đã nhìn thấy cặc của ông nhưng bà cũng coi như là bình thường vì lớn rồi có còn bé bỏng gì nữa đâu mà ngại hay xấu hổ khi nhìn thấy dương vật của đàn ông. Đứng đằng sau lưng, bà Thúy ân cần chăm sóc dội nước lên người ông Hùng và kì lưng cho ông. Vừa kì bà Thúy vừa nghĩ chẳng hiểu sao mình lại làm cái công việc này của bà Linh. Nhưng sau bà lại tặc lưỡi cố làm cho xong vì cũng thương ông bị liệt chân. Khi bà Thúy kì cọ xong phần lưng, cổ và hai cánh tay, bà nói :
– Đấy tôi giúp ông xong rồi đấy. Còn chim cò ông tự rửa đi.
– Bà giúp tôi nốt đi. Tôi thích bà rửa cho tôi. – Ông Hùng ngước mắt lên nói nhẹ nhàng như cầu xin.
– Gớm! Nũng nĩu như trẻ con ý. Cái này ông phải bảo vợ ông chứ sao lại bảo tôi. Bọn trẻ chúng nó nhìn thấy chúng nó lại cười cho.
– Vợ tôi thì bà cũng biết bây giờ chỉ chăm sóc cho con trai bà thôi, chứ có để ý gì đến thằng chồng vừa già vừa bị liệt chân như tôi đâu. Tôi buồn và tủi lắm bà có biết không?
Nghe câu đầu bà Thúy phì cười, nhưng đến câu sau thì bà cũng động lòng thương. Đúng là thằng Long con trai bà đã chiếm mất vợ của ông rồi còn đâu. Nghĩ thấy ông cũng tội nên bà Thúy lẳng lặng cầm xà bông từ từ đứng trước mặt ông Hùng rồi cúi xuống trà lên khúc dương vật. Biết ông Hùng đang dán mắt vào hai bầu ngực mình đang đung đưa do phải cúi người, bà Thúy chỉ lườm ông chứ không nói gì. Khi bà Thúy cầm trọn con cặc trong tay để rửa thì nó bắt đầu nở to như bột mì, cứng cáp thì bà Thúy có vẻ thích thú sóc nhẹ lên xuống. “Sao của thằng cha này lại to thế nhỉ!” bà Thúy nghĩ thầm trong đầu khi thấy cặc của ông Hùng bây giờ đã cứng hết cỡ. Bà Thúy thầm so sánh với cặc của ông chồng quá cố, và cặc của người tình trẻ của bà ở Vn thì bà thấy cặc ông Hùng quá to, to hơn nhiều so với hai người kia.
Thấy ông Hùng nhắm mắt thở hắt ra, bà biết ông đang sướng nên đâm ra bà tiếp tục sóc cho ông. Ông Hùng rên ư ử trong cổ họng, tay ông lại bắt đầu nghịch ngợm xoa mông bà Thúy. Thấy bà để yên cho mình bóp, ông Hùng lại liều cho tay vào trong cổ áo của bà để bóp vú. Bà Thúy nhìn ông Hùng, bà sóc nhanh hơn theo cao trào, bà cũng thở mạnh, bà cũng sướng khi tay ông mân mê vú mình. Chưa bao giờ bà Thúy được cầm con cặc nào vừa dài, vừa to như thế này. Trông giây phút hứng tình, bà vừa sóc vừa tưởng tượng ra cảnh con cặc này đâm vào cái lồn của mình và chỉ trong chưa đầy 5 phút, cặc ông Hùng bất ngờ bắn ầm ầm tinh trùng lên mặt bà kèm theo tiếng rên đầy khoái cảm của ông.
Mặc quần áo xong cho ông Hùng thì bà Thúy đỡ ông ngồi lên xe rồi đẩy ra ngoài. Đúng lúc đó bà Linh cùng Gia Bảo đi về, bà Thúy theo phản xạ mặt tự dưng đỏ như gấc như kiểu có tật giật mình. Bà Linh nhìn thấy, hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bà ý tứ đánh trống lảng sang chuyện khác để bà thông gia đỡ ngại.
Khi dìu ông Hùng lên giường để ngủ trưa, bà Thúy đóng cửa lại đi ra ngoài và gặp bà Linh đang cất thức ăn vừa mua vào trong tủ lạnh. Bà Thúy bẽn lẽn xấu hổ ấp úng :
– Tôi xin lỗi. Vừa nãy ông Hùng cứ nằng nặc đòi đi tắm. Tôi đã bảo chờ bà về rồi nhưng ông không chịu.
Bà Linh cười khi thấy bà thông gia đang xấu hổ vì đã tắm cho chồng của mình. Bà Linh nói :
– Chị đừng ngại cái vấn đề đấy. Tôi không để ý đâu, mặt khác còn phải cám ơn chị ấy chứ. Từ ngày có chị, chị đã làm cho ông nhà tôi vui vẻ trở lại, đấy mới là điều đáng mừng. Chứ trước đây, ông chẳng nói với ai câu nào, cứ ru rú một mình trong phòng làm tôi cũng lo.
– Bà nói vậy thì tôi cũng bớt ngại. Nhưng có điều tôi muốn nói cái này cho bà biết.
– Chị cứ nói đi đừng ngại tôi. Tôi không phải là người hẹp hòi hay để bụng đâu.
– Vâng. Tôi thì thấy ông cũng đáng thương, thấy ông tội tội thế nào ý nên tôi giúp nhiệt tình không có vấn đề gì cả. Nhưng có điều ông nhà thỉnh thoảng cứ… cứ…
– Cứ cái gì hả chị?
– Ông ấy cứ.. cứ… – bà Thúy nói đến đây đỏ mặt ấp úng không nói ra được.
Thằng Long cũng đã nói cho bà biết là nhìn thấy ông Hùng xoa mông bà Thúy, lại cái vẻ ấp úng của bà thông gia nên bà Linh đã hiểu bà Thúy muốn nói gì. Bà Linh cười trêu bà Thúy :
– Có phải ông ấy thỉnh thoảng cứ thả dê chị đúng không?
– Uh, tôi ngại lắm. Nếu phản đối quá thì sợ ông lại buồn, lại trầm cảm lại.
– Tôi hiểu rồi. Thôi để tôi sẽ nói qua cho ông ấy biết và chị cứ khéo từ chối thì sẽ không sao đâu.
Hai bà thông gia nói chuyện về ông Hùng xong thì chuyển qua nói chuyện về cái thai, hai người vừa dọn dẹp bếp vừa tâm sự rất chi là vui vẻ, họ tâm sự cả những vấn đề thầm kín của chị em. Linh bẽn lẽn nói cho bà thúy biết :
– Đợt này mang bầu không hiểu sao tôi lại thấy hứng cái chuyện kia hơn chị ạ.
– Ngày xưa tôi cũng thế đấy. Lúc mang bầu làm chuyện ấy thấy thích hơn.
Hai bà cùng phá lên cười vì tâm đầu ý hợp, sau đó bà Linh kết thúc câu chuyện :
– Thôi chị trông Gia Bảo cho tôi nhé. Tôi thấy mệt đi nằm nghỉ một tí đã.
– Uh, bà cứ đi nghỉ đi. Mọi thứ có tôi lo rồi. Mang bầu thì hay mệt mỏi và đau lưng lắm.
Ngày qua ngày chuyện của ông Hùng với bà Thúy có vẻ xê dịch thêm một chút. Ông Hùng thì cứ lấy cái mác là người bệnh để thỉnh thoảng cố tình ôm eo với sờ mông bà Thúy. Nói chẳng được đâm ra bà Thúy cũng chán chẳng thèm phản đối, cứ để ông sờ mông mình vì bà cũng an tâm là thấy ông chỉ dừng lại ở đó chứ không dám làm gì khác.
Rồi một hôm cái ngày định mệnh cũng đến khi Thảo và Long đi làm, còn bà Linh phải đi khám theo lịch của bác sĩ, trong nhà chỉ còn ông Hùng, bà Thúy và Gia Bảo. Gia Bảo thì chơi đồ chơi dưới thảm nhà, còn ông Hùng và bà Thúy ngồi trên ghế người xem Tv, người xem Gia Bảo chơi. Khi có bà Linh ở nhà, tuy là không sợ nhưng vẫn còn có gì đấy gọi là không tự nhiên nên ông Hùng cũng chỉ dám sờ mông bà Thúy. Bây giờ không có ai ở nhà, máu dê trong con người ông Hùng lại nổi lên, ông muốn tiến xa hơn không chỉ ở cái chỉ sờ mông.
Trong khi bà Thúy đang ngồi gọt táo, ông Hùng lại dở trò đưa tay sang xoa đùi bà. Bà Thúy mặc chiếc váy của bà Linh cho, tuy dài đến đầu gối nhưng cũng khiến cho bàn tay ông Hùng dễ dàng chạm vào làn da mát rượi. Vì đã quá quen với kiểu sờ mó của ông Hùng nên bà Thúy cảm thấy bình thường, bà vẫn chăm chú gọt táo như không có chuyện gì xảy ra. Đến khi cảm thấy bàn tay của ông đã đi đến vùng bẹ sát với chiếc quần lót thì bà Thúy mới quay sang lườm ông :
– Ông lại thế rồi đấy. Gia Bảo nó nhìn kìa! Có bỏ tay ra không?
– Nó còn bé có biết gì đâu mà bà phải sợ.
Ông Hùng không những không bỏ tay ra mà còn tiến sâu thêm, ông xoa khắp vùng bẹ dưới của bà Thúy làm bà thấy nhột phải đặt con dao xuống bàn và giữ tay ông Hùng lại.
– Ơ ông này! Ông làm gì thế? Lớn rồi còn hư như con nít.
– Người ta đã bảo là về già thì như trẻ con mà. Bây giờ trong nhà này chỉ có mỗi bà là thương tôi thật lòng thôi. Và tôi cũng chỉ thương mỗi mình bà. Bà chiều tôi đi bà Thúy.
– Tôi thương ông ở đây là thấy ông bệnh nên tôi thương. Chứ cái khoản thương kia thì phải là bà Linh chứ.
– Bà cũng biết rõ là bà Linh bây giờ đã thuộc về thằng Long rồi còn gì nữa. Chúng tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa với xã hội, với họ hàng thôi. Bà không thấy hai người đó bây giờ đêm nào cũng ngủ với nhau à, còn tôi thì ngủ một mình chứ có ngủ với bà Linh đâu. Tôi chán cuộc sống này lắm rồi. Nếu không có bà bên cạnh chắc tôi cũng chẳng muốn sống làm chi nữa. Bà cũng góa chồng mấy năm rồi, cũng cần có người đàn ông bên cạnh để yêu thương. Nếu bà không chê tôi bị liệt thì tôi nguyện làm người đàn ông của bà suốt đời. Tôi chỉ mong bà đừng bỏ tôi. Tôi chẳng còn ai yêu thương tôi như bà cả, nếu bà bỏ tôi thì tôi sống cũng chẳng thấy ý ngĩa gì nữa.
Bà Thúy nghe ông Hùng dốc hết cõi lòng ra, bà thấy ông quá đáng thương, thấy ông tội tội, bà đặt quả táo xuống bàn cúi đầu suy nghĩ không trả lời. Bà thương ông thật, nhưng việc làm vợ ông thì sao bà làm được. Bà chỉ định ở bên này vài tháng, cùng lắm là 1 năm thôi rồi bà sẽ về Vn, bà làm sao để cho thằng Dương sống một mình được. Còn ông Hùng như thế nào hay ra sao thì đúng hơn đó là việc của bà Linh, bà làm sao giúp mãi được.