Siêu Phẩm Dâm Dục - Phần 53
Sau scandal trả thù lẫn nhau giữa hai cô gái đẹp nhất nhì thành phố, kết quả là bên thắng bên thua đều bị thiệt hại nặng nề, đặc biệt là Mai. Còn gia đình Thảo thì sao? Sau vụ đó, cả gia đình Thảo sống trong tâm trạng buồn rầu, cái u ám bao phủ cả gia đình. Bà Linh là người không hiểu chuyện gì, ban đầu chỉ thấy vợ chồng Long Thảo chiến tranh lạnh với nhau, nhưng sau cũng đến lượt ông Hùng chồng bà chán cơm, ủ rũ. Bà có hỏi nhưng chẳng ai chịu nói nên bà đành mặc kệ. Long bị ám ảnh với màn sex tập thể của vợ mà nó đâm ra chán nản, chẳng thấy hứng thú chuyện tình dục như xưa nữa. Nhiều lúc nó muốn nói cho bà Linh biết cho nhẹ người, nhưng sau nó lại thôi, đành mang cái nhục trong lòng. Bây giờ nó chỉ mong sao không bao giờ gặp ba thằng đàn ông kia,nó cứ tưởng tượng ba thằng đó cười cợt nhả mình về việc chúng nó được con vợ đĩ thõa phục vụ tận tình là Long lại thấy nhói lòng. Mấy đêm hai vợ chồng nằm quay đít vào nhau, cũng muốn quay lại ôm vợ nhưng khi nghĩ đến cái mông ngoáy ngoáy, cái lưỡi dâm đãng của Thảo thè ra mút cặc tận tình cho ba thằng đó thì Long lại thấy a cay, nó nhắm mắt cố ngủ để xua đi hình ảnh đó trong đầu.
Ông Hùng sau sự việc của Thảo gây ra cho Mai, ông cảm thấy đau lòng, day dứt nên người ông cũng mang tâm trạng của kẻ gây ra tội lỗi. Mấy hôm nay thấy bà Linh ôm riết khi ngủ thì ông cũng cố gắng lắm mới chiều bà được một cái. Tâm trạng của ông lúc này là dằn vặt nên cũng chẳng hứng thú gì cho những cuộc ái ân, kể cả là với Thảo.
Hùng con đang đứng ngoài hành lang bệnh viện nói chuyện với bác sĩ thì nó thấy hai bố con ông Hùng đang đi đến. Chẳng muốn nhìn thấy hai người này chút nào nhưng họ đã đến gần rồi nên muốn tránh cũng chẳng tránh được.Thảo đứng khép nép sau lưng ông Hùng, cô vẫn ngại và thực sự thấy hối hận do cái việc mình gây nên trong lúc nhất thời không suy nghĩ đến hậu quả.
– Hai người còn đến đây làm gì vậy? – Hùng con nói với giọng như người xa lạ.
– Mai sao rồi chú? Mấy hôm nay anh cũng chẳng ăn uống ngủ nghê được gì khi nghĩ đến cô ấy. Chuyện đáng tiếc cũng xảy ra rồi, mong chú và Mai bỏ qua cho Thảo. Nó trẻ người non dạ nên hành động bồng bột nhất thời.
– Bỏ qua? Gây ra hậu quả rồi bỏ qua dễ dàng thế sao? – Hùng con gằn giọng uất ức.
– Anh sẽ chịu làm theo chú tất cả các yêu cầu chỉ mong sao chú và Mai tha thứ cho Thảo. Cái quan trọng bây giờ chúng ta cùng làm sao để Mai bình phục.
– Bình phục? Hai người có biết hôm qua bác sĩ nói gì không?
– Bác sĩ bảo sao?
– Vết thương của cô ấy sau 3 tháng mới quan hệ bình thường được, nhưng các bác sĩ bảo tốt nhất nên để nửa năm vì sợ tâm lí cô ấy vẫn sợ khi nghĩ lại chuyện đã xảy ra. Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng nhất là đến 90% cô ấy không thể sinh con được nữa, và các bác sĩ lo rằng cô ấy sẽ bị trầm cảm, hoảng loạn tinh thần suốt đời và sẽ sống tự kỷ.
– Trời! Đến vậy sao! – Ông Hùng bàng hoàng thốt lên.
– Anh Hùng…em..xin..lỗi! – Thảo khóc thấy có lỗi, cô cúi đầu ân hận.
– Thôi em đừng khóc nữa, khóc cũng chẳng giải quyết được gì đâu.
– Anh vào nhìn cô ấy một lúc được không?
– Em không cấm, nhưng cô ấy đang hoảng nên tốt nhất hai người không nên vào.
– Anh vào một mình thôi, Thảo con đứng ngoài chờ nhé.
Ngồi xuống bên giường,thấy Mai đang ngủ với khuôn mặt nhợt nhạt,bờ môi trắng bệch, ông Hùng không cầm được lòng. Nắm lấy bàn tay Mai bóp nhẹ như muốn truyền sự sống sang cô, ông Hùng thấy đau lòng vì chính con gái mình đã gây ra cho Mai sự tình như thế này. Mai mở mắt, thấy ông Hùng đang nắm tay nhìn mình, hai hàng nước mắt cô tuôn rơi.
– Em..em..không thể có con được nữa đúng không? – Mai lắp bắp
– Em đừng lo lắng quá. Bác sĩ bảo vẫn có thể mà. Không phải hết cơ hội đâu. Bây giờ em cứ tập trung nghỉ ngơi để khỏi bệnh cái đã.
– Anh đừng nói dối, em biết là không có hy vọng mà.
– Đã bảo là vẫn có thể mà em. Quan trọng nhất là sự sống của em em biết không.
– Thôi em mệt lắm, anh đi về đi. Lúc này em không muốn gặp ai cả và từ nay anh cũng đừng bao giờ đến thăm em nữa nhé.
– Em đừng nói vậy. Anh xin em tha thứ cho hai bố con anh được không?
– Em đã bảo em mệt, anh đi ra ngoài cho em ngủ. – Mai nói xong quay mặt vào tường.
– Thôi anh cứ tạm đi ra ngoài đi để cô ấy ngủ. Lúc này tâm trạng cô ấy không muốn gặp ai cả đâu.
Ra đến bên ngoài, ông Hùng quay lại nói với Hùng con :
– Bác sĩ bảo cô ấy bao giờ được ra viện hả chú?
– Họ bảo chắc 2-3 hôm nữa thôi.
– Mọi viện phí anh có thể lo tất cả được không?
– Tùy anh… em cũng không có đủ vì cô ấy không có bảo hiểm.
– Thế để anh lo tất cả nhé. Chú đừng ngại, do gia đình anh gây nên mà.
– Vâng
– À mà hôm qua anh nghe nói bọn cớm bắt hai người trong nhóm của chú rồi đấy. Chú biết chuyện đó chưa?
– Em cũng mới biết sáng nay. Đợi cho Mai ra viện thì em cũng đang muốn đưa Mai đến thành phố khác tạm lánh đã. Vừa để cô ấy nghỉ ngơi, cũng vừa tạm gác kiếm 1 thời gian. Đợt này sắp cuối năm nên lũ chó truy quét kinh lắm.
– Uh, thế cũng tốt. Anh sẽ chuyển cho chú ít tiền để thời gian này chú lo cho Mai nhé. Bất cứ lúc nào gặp khó khăn thì cứ gọi cho anh.
– Vâng.
– Thôi hai bố con anh về. Một lần nữa mong chú đừng giận cái Thảo, nhìn nó dằn vặt anh cũng thấy thương.
– Em không nhỏ nhen thế đâu. Nhưng quan trọng là Mai có tha thứ cho cô ấy không thôi.
– Anh biết. Chú nói đỡ hộ Thảo nhé.
– Vâng, được rồi. Cứ để thời gian trôi mong cô ấy sẽ quên hết tất cả đi.
Về đến công ty, thấy Thảo vẫn ủ rũ buồn rầu, ông Hùng lại gần bóp vai an ủi :
– Thôi mọi chuyện cũng xảy ra như thế rồi con đừng dằn vặt nữa. Có dằn vặt thì cũng có giúp được gì đâu. Hai hôm nữa bố đi praha thăm thị trường bên đó một chuyến theo lời mời của anh Hưng. Con có muốn đi cùng bố không?
– Vâng, cho con đi cùng với. Ở đây con thấy như địa ngục ý. Chẳng muốn làm cái gì. Đi cho khuây khỏa cũng tốt.
– Đi nhưng phải vui vẻ lên thì mới đi. Chứ đi mà vác cái mặt u ám thì ở nhà cho xong.
– Vâng. Con hứa từ mai sẽ không buồn rầu thế này nữa. Sẽ tiếp tục sống vui vẻ.
– Chuyện vợ chồng con thế nào rồi? Thằng Long vẫn giận con à?
– Vâng. Anh ấy bây giờ chẳng thèm nói với con một câu nào. Thôi mặc kệ anh ấy đi. Con chỉ cần có bố hiểu là được rồi.
– Uh, bố không bao giờ bỏ rơi con đâu.
– Mình đi mấy ngày hả bố?
– Chiều tối thứ 6 đi và chiều chủ nhật về. Ở hai đêm bên đó.
– Hihi..Hai đêm đó…em sẽ là..vợ anh được không hả Hùng? – Thảo ngước lên nhìn ông Hùng đắm đuối và vuốt ve bàn tay ông.
– Đồ ngốc! Là vợ của anh lâu rồi còn gì nữa, có phải đợi đến hôm đó đâu. Giá như chúng ta không phải là… bố con thì hay biết mấy. – Ông Hùng chẳng hiểu sao lại nói ra được câu đấy.
– Cái đó quan trọng gì đâu. Càng thú vị hơn chứ sao. Vừa được là con, vừa được là vợ, có lẽ em là người may mắn nhất trên thế giới này. Hai đêm đó sẽ là tuần trăng mật của chúng mình nhé.
– Kiểu này chắc em định bắt anh cả đêm không ngủ đấy à?
– Mấy khi được ở bên nhau cả đêm..hihi…không cho anh ngủ phút nào luôn.