Siêu Phẩm Dâm Dục - Phần 113
Phần 113
Linh tuy mệt mỏi vì cùng 1 bà tây trông hai đứa trẻ cho Thành nhưng bà vẫn cảm thấy vui còn hơn là ở nhà ra ra vào vào đụng mặt với bà Thúy. Cứ buổi sáng Long đi làm là bà Linh khoảng 9h lái xe đến nhà Thành, sau đó 5h chiều thì bà lái xe về.Từ ngày trông hai đứa trẻ, bà Linh đâm ra rất yêu quý hai đứa, thậm trí hôm nào bà không đến là bà cảm thấy nhớ tụi nó. Chơi đùa với trẻ thơ và 1 bà tây già hiền lành cũng giúp Linh quên đi những cám dỗ của nhục dục. Không phải là bà Linh đã cảm thấy hết hứng, mà vẫn còn ham muốn cao lắm nhưng khi ở bên hai đứa con của Thành thì bà cảm thấy ham muốn trong người tự dưng biến mất.
Hơn hai tháng nay bà Linh và Thành hàng ngày vẫn gặp nhau đều đặn nhưng hai người tuyệt nhiên vẫn giữ khoảng cách nhất định, Thành vẫn tôn trọng và gọi bà Linh là chị như xưa. Vợ mới mất chưa được lâu nên Thành không muốn nghĩ đến việc tìm người phụ nữ cho mình trong thời gian này. Với bà Linh thì tất nhiên Thành có cảm tình rồi, nhưng để ràng buộc sống với nhau như vợ chồng thì làm sao được khi anh mới 30 còn bà Linh đã bốn mấy rồi, chưa kể bà còn đang mang bầu với đứa con của người khác. Do vậy đôi lúc tình cảm dâng trào, Thành cố kìm nén không muốn vượt quá giới hạn để rồi sau lại làm bà Linh khổ.
Nhưng sự đời đâu lại đơn giản như vậy, các cụ đã nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén và tất nhiên nó chẳng chừa một ai cả cho dù là có chênh lệch tuổi tác đi bao nhiêu chăng nữa. Cái thai trong bụng bà Linh ngày càng lớn thì tình cảm của bà dành cho Thành ngày càng cao.Đến hết tháng thứ ba chuẩn bị cho 100 ngày giỗ của Hoa thì bà Linh nhận thấy rằng mình đã thích Thành thật rồi. Hàng ngày cứ đến bữa trưa là bà mong Thành về ăn cứ như người vợ nhớ chồng.Ở bên cạnh Thành và hai đứa con của anh bà Linh như được sống với một gia đình thực sự, ở đó có sự quan tâm và yêu quý lẫn nhau chứ không phải là chỉ có tình dục như ngôi nhà của bà.
Nhiều hôm vì bắt buộc phải về nên bà Linh miễn cưỡng về chứ thực ra trong sâu thẳm tận đáy lòng, bà bây giờ thấy sợ về ngôi nhà kia, ghê tởm khi thấy Long và bà Thúy ôm ấp hôn hít, thậm trí những tiếng rên rỉ trong màn đêm nếu như bà dậy đi tiểu thì sẽ nghe thấy. Có cảm tình là một chuyện nhưng bà là phận nữ,đâu có dễ để cho bà đi tỏ tình trước.Thêm một chi tiết nữa là bà Linh cũng mặc cảm cho phận mình, bà vừa là phụ nữ góa chồng, lại lớn tuổi, lại đang mang thai với thằng con rể nên bà không dám, không dám đến với bất kì người đàn ông nào khác.
Nhìn hai đứa trẻ nhỏ thiếu mẹ đôi khi làm Thành thấy tủi thân và thương chúng nó vô cùng, đặc biệt khi trời tối chỉ có mỗi 3 bố con trong nhà. Nhưng ban ngày nhìn chúng nó cười toe toét bên bà Linh thì Thành lại cảm thấy vui, thấy ấm lòng kì lạ. Việc bà Linh đang mang bầu, với Long thì nó chẳng có hứng thú gì với thân hình của bà chửa đang phát phì, nhưng với Thành thì lại khác. Anh nhìn bà Linh không phải ở cái vấn đề lồn hay vú, mà anh nhìn tận sâu trong trái tim bà khi bà ở bên anh và các con của anh. Anh muốn hai đứa con của mình có một người mẹ yêu thương chúng bằng trái tim nhân hậu.
Mọi chuyện bắt đầu rắc rối khi Thành đưa cả nhà, trong đó có cả bà Linh đi mua đồ để ngày mai thắp hương làm giỗ 100 ngày cho Hoa. Bà Linh chỉ làm giỗ 49 ngày cho ông Hùng chứ bà không làm 100 ngày như theo phong tục của quê Thành.Khi mua đồ xong ra đến bãi đậu xe thì mọi người bất ngờ thấy Long đang đứng đợi ở đó từ bao giờ.
Long như phát điên lên khi biết mấy tháng nay bà Linh ngày nào cũng đến nhà Thành để trông hai đứa trẻ. Nó ko thể chấp nhận chuyện đó được vì bà Linh đang mang bầu đứa con của nó. Cứ nghĩ đến việc con mình gọi Thành là bố mà Long như muốn sôi máu, nó lập tức theo dõi ngay và đứng đợi hai người ở bãi đỗ xe.
– Long…Sao con lại ở đây? – Bà Linh lúng túng hỏi. Bà quá bất ngờ với sự xuất hiện của nó.
– Sao? Anh ở đây không được à? Anh mới là người muốn hỏi em đi đâu với người đàn ông này vậy? Anh đã bảo là anh cấm cơ mà.
Thành đứng yên nghe hai người nói chuyện, anh không hiểu sao thằng Long lại xưng hộ với mẹ vợ của nó là anh em được cơ chứ. Cảm thấy hơi ngạc nhiên về điều đó nên Thành vẫn giữ thái độ im lặng để tiếp tục nghe xem sự thể như thế nào.
Bà Linh tỏ ra hơi sợ khi thấy Long xưng hô như vậy vì đang có Thành ở đây,bà chưa biết nói gì thì thằng Long nói tiếp, mà không phải là nói, ra lệnh cho bà thì đúng hơn :
– Anh đã nói bao nhiều lần với em rồi hả! Anh cấm em không được đến nhà ông Thành này cơ mà. Sao mấy tháng nay e vẫn tiếp tục gặp hắn vậy.
– Con không có quyền gì cấm mẹ đi với ai! – Lần đầu tiên bà Linh phản pháo lại với Long.
– Không có quyền! Em nói hay nhỉ! – Long nhếch mép cười đểu, nó tiếp tục nói :
– Thế chẳng nhẽ tình cảm giữa anh và em trước đây đã bay sạch rồi hả? Em trả lời đi! Hay em đã yêu thằng khốn kia rồi?
– Đúng đấy! Tôi đã yêu Thành rồi. Có sao không? Còn tôi với anh thì chẳng còn gì nữa, nói thật tôi chẳng còn chút tình cảm nào với anh cả. Mà đúng hơn là giờ đây tôi chỉ thấy sợ khi nhìn thấy anh.
Bị bà Linh nói ra những câu thật phũ phàng, Long cay hết sống mũi, nhưng cũng nhói lòng vì bản thân nó tự phụ từ trước đến nay chỉ có nó mới đá đít người khác chứ chưa bao giờ để cho phụ nữ đá đít mình. Nó định chờ đợi để bà đẻ xong thì sẽ quay lại quan tâm chăm sóc hai mẹ con, thế mà giờ đây lại nghe bà đã không còn chút tình cảm nào với nó thì thật đau lòng. Nhìn cái bụng chửa to tướng của bà Linh, Long nói :
– Ok! Nếu em không còn yêu anh nữa thì cũng không sao. Nhưng còn đứa con của anh trong bụng em, nó là con anh nên em vẫn phải về với anh. Anh không cho phép bất cứ ai làm bố nó ngoài anh ra.
Long nói xong liền cầm tay bà Linh lôi sồng sộc như kiểu cướp tình, bà Linh cố vùng vằng thoát khỏi bàn tay nó nhưng không được.Bà Linh vừa khóc,vừa đau người vì đang mang bụng bầu, bà cố dừng nhưng vẫn bị sức trẻ kéo đi. Bỗng một bàn tay kéo bà lại và nói :
– Chị Linh không muốn về thì cậu hãy buông tay chị ấy ra. Với lại cậu đang là con rể thì không nên hành xử lỗ mãng như vậy. – Thành đứng nói giõng dạc cho Long nghe.
Đã a kay Thành từ lâu rồi, chưa có dịp xử nên lần này tiện thể Long muốn giải quyết dứt điểm luôn.Nó buông tay bà Linh ra rồi nói :
– Đúng! Bà ấy là mẹ vợ của tao đấy. Nhưng nếu bà ấy chưa nói cho mày biết gì thì tao cũng nói luôn cho mày biết. Tao và bà ấy đã yêu nhau và cái thai bà ấy đang mang là kết tinh của mối tình giữa hai người đó. Mày nghe rõ rồi chứ!
– Tôi không quan tâm điều đó. Tôi chỉ quan tâm là chị Linh không muốn về với cậu thế thôi. Nên cậu đừng dở trò cưỡng ép chị ấy như vậy. – Mặt Thành tỏ ra lạnh tanh.
– Cưỡng ép!Đấy là việc của gia đình nhà tao,mày biến đi! Đừng có bao giờ nhúng mũi vào không thì lãnh hậu quả đấy. Vợ mày vừa mới chết xong chưa đủ đau khổ hay sao mà còn muốn nữa hả? Cái loại vợ vừa chết vài tháng đã đi với đứa khác rồi không biết liêm sỉ là gì hay sao mà còn dám vác mặt dậy đời người khác vậy!
– Bụp!
Long vừa nói hết câu thì bị Thành dáng cho một cú đấm trúng mặt ngã lăn ra.Linh đứng cạnh sợ quá ôm mặt khóc kêu Thành dừng lại, nhưng Thành đang điên tiết vì bị sỉ nhục nên đứng nói :
– Tao từ nãy đã nhịn lắm rồi vì mày chỉ động đến tao. Ok động đến tao thì được, nhưng đừng có động đến vợ tao hiểu chưa thằng khốn! Cô ấy vừa mới mất xong, cô ấy có thù oán gì với mày mà mày lại nói!
Long cảm thấy hoa hết mặt mũi vì bị cú đấm rất mạnh của Thành. Tai chẳng nghe thấy Thành đứng nói gì nữa mà chỉ thấy máu mồm, máu mũi đang chảy ra. Long cay lên ngồi dậy rồi lao ngay ôm lấy bụng Thành để ăn thua đủ với anh. Long vốn là sinh viên,sau về cty cũng chỉ làm những vấn đề liên quan đến giấy tờ nên nó làm sao khỏe bằng Thành với người 10 năm lăn lộn làm thuê đủ nghề để kiếm sống bên trời âu này. Chẳng những chẳng làm gì được Thành mà còn bị anh ôm cổ ghì chặt. Cái siết tay của Thành quá mạnh làm Long như muốn tắc thở, nó không biết chống cự kiểu gì để thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Thành. Trong lúc sắp chết thì người ta hay nhìn ra đường sống, Long há mồm cắn mạnh vào bàn tay Thành.
– Á…..
Thành bị Long cắn mạnh liền kêu lên, nhưng anh vẫn nhất quyết ghì cổ nó.Nhưng càng ghì mạnh thì cái răng của Long càng cắn sâu vào tận xương. Thành đau quá liền lới lỏng tay ra. Nhưng Long đang sôi máu hận thù, nó vẫn không chịu nhả, vẫn nghiến răng cắn thật mạnh, bao nhiêu tức giận nó dồn hết vào cái mồm để cắn.
Thành kêu lên một tiếng vì quá đau,trong lúc thập tử nhất sinh,theo phản xạ Thành hơi giẫy tay nhưng mồm Long vẫn dính chặt vào tay như chó dính phải bả. Và một tíc tắc của kẻ bất đường cùng, Thành vung mạnh cái đầu gối lên trũng mõm của Long. Tung cước quá hiểm, mồm Long bật ra đi kèm theo cả mảng da tay của Thành, nó nằm lăn dưới đất vì cảm thấy đau đớn.
Bà Linh đau khổ nhìn cả hai người đàn ông đang máu me be bét trên người. Cúi xuống xem thằng Long có làm sao không thì Thành ôm bàn tay đầy máu nói :
– Nó chỉ bị đau một lúc thôi. Thôi mình về đi chị!
Linh đi theo Thành cố ngoái cổ lại nhìn Long. Long lồm cồm bò dậy với tay cố nói mà không nói được câu nào vì mồm nó đang đau và đầy máu. Vậy là nó đã mất bà Linh thực sự rồi! Long khóc như một đứa trẻ mặc kệ mấy ông bà tây đang đứng nhìn, nó nhổ ra một bãi nước bọt toàn máu và có một chiếc răng cửa cung bay ra khỏi mồm. Chiếc răng cửa này sau đó theo Long suốt cuộc đời với biệt danh ” Long Sứt “.
Linh ngồi quấn băng bó vết thương ở tay cho Thành, bà vừa băng bó vừa rơm rớm nước mắt kể hết sự thật những chuyện đã xảy ra giữa bà và Long cho Thành nghe. Đáng ra bà Linh cũng chẳng nhất thiết phải kể, vì bà và Thành đã là gì của nhau đâu. Nhưng không hiểu sao Linh vẫn muốn kể hết cho Thành biết về quá khứ của mình, bà không muốn dấu một điều gì, chỉ mỗi chuyện giữa ông Hùng và Thảo là bà không nói ra. Ông Hùng đã mất, đã nằm dưới lòng đất thì bà cũng muốn cái bí mật đó cũng được chôn vùi cùng ông.
Thành chỉ im lặng, anh cứ để bà Linh băng bó nhưng mắt anh nhìn về nơi khác. Tuy bà Linh có là gì của anh đâu nhưng anh vẫn hơi bất ngờ và thấy nhói đau khi biết bà Linh quan hệ tình cảm với Long, và lại còn mang thai với nhau nữa. Thành nghĩ đúng là sự đời chẳng thể ngờ được, cái gì cũng có thể xảy ra,từ chuyện của mẹ con Hà loạn luân đã phải bỏ đất mà đi nơi khác mưu sinh,bây giờ lại đến chuyện của bà Linh khi loạn luân với con rể trong nhà.
Băng bó xong vết thương,thấy Thành chỉ im lặng không nói gì, bà Linh biết anh đang khinh rẻ mình lắm. Cảm thấy xấu hổ bản thân, bà đứng dậy cố gắng lấy hơi để nói với Thành :
– Vết thương được bó cẩn thận rồi đấy. Em cẩn thận đừng để nhiễm trùng. Chị đi về đây, và từ mai chắc chị không qua đây nữa đâu. Em phải dành thời gian ở bên cạnh Kubin và Hạ Vy nhé!
Bà Linh đưa tay lên lau nước mắt rồi quay người bước ra cửa. Bỗng…bỗng…một cánh tay đã giữ tay bà lại ko cho bà đi. Bà Linh quay lại thấy Thành vẫn ngồi đưa tay ra giữ lấy tay mình mà không nói câu nào.
– Thôi bỏ tay chị ra để chị về! Chị biết chị là con đàn bà không ra gì và không đáng để em thương hại đâu.
Bây giờ Thành mới đưa mắt lên nhìn bà Linh. Anh vừa giữ chặt tay bà không cho bà đi đâu hết, mắt anh nhìn sâu vào trong đôi mắt bà như để tìm kiếm sự thật về con người của bà sâu thẳm bên trong trái tim. Thành đứng lên cũng cố lấy bình tĩnh để các từ thoát ra được cửa miệng, anh đã quyết định, mà với anh nếu không quyết định nhanh thì anh sẽ mất vĩnh viễn một người phụ nữ tuyệt vời để làm vợ và làm mẹ những đứa trẻ của anh.
– Linh…em đồng ý làm…vợ anh nhé! – Thành mấp máy cái môi những từ mà anh cảm thấy quá khó để thốt ra.