Siêu Phẩm Dâm Dục - Phần 106
Phần 106
Linh bế bé Ku bin đứng nhìn Thành đang khóc, trông anh thật đau khổ và tội nghiệp khi các bác sĩ không thể cứu được Hoa. Đứa bé trào đời là một bé gái xinh xắn nhưng tạm thời được các bác sĩ trong bệnh viện chăm sóc vì bé không có mẹ. Trong lúc đau buồn dù có an ủi đến mấy cũng ko thể làm cho Thành đứng dậy được, một mất mát quá lớn đối với anh. Linh tạm thời đưa Kubin về nhà mình để Thành ở lại bệnh viện làm các thủ tục.Linh đã gọi điện thông báo tin buồn cho Hà biết và ngày mai Hà mới bay kịp sang đây để làm tang lễ cho cô em dâu.
Long chuẩn bị đi làm thì thấy bà Linh bế một đứa bé chuẩn bị đi đâu, thấy lạ Long hỏi :
– Đứa bé nào vậy em? Em chuẩn bị đi đâu đấy? – Long xưng hô anh em như đã là chồng bà Linh.
Bà Linh nhìn thấy bà Thúy đứng gần đấy ở trong bếp nên bà không thể xưng hô theo sở thích của Long được. Bà cầm tay đứa bé rồi nói :
– Nó là con của chú Thành. Cô Hoa mới mất chiều qua khi các bác sĩ chỉ cứu được đứa bé. Bây giờ chú Thành đang buồn và phải lo làm tang cho cô Hoa nên mẹ đưa kubin về đây trông giúp chú mấy hôm.
Nghe đến cái tên Thành là Long đã thấy không ưa rồi, huống chi bây giờ nó thấy 2 người thân thiện với nhau và ở bên nhau nên sự khó chịu lộ rõ trên khuôn mặt. Long tỏ ra ghen tuông gắt gỏng với bà linh :
– Người ta buồn là việc của người ta. Có đến nỗi phải trông con hộ và ở bên nhau suốt thế không? Các cụ đã nói lửa gần rơm thì lâu ngày cũng bén đó.
– Con đừng nói thế. Chú đang mất vợ nên tâm trạng đang buồn chán lắm.
– Hay nhỉ! Người mất chồng, người mất vợ, hai người tự an ủi và giúp đỡ nhau, có khi lại muốn đến với nhau để chia sẻ phải không?
Thấy thái độ của Long như vậy, bà Linh không thể chấp nhận được. Nếu nó mà không phải là bố đứa bé trong bụng bà thì có lẽ bà đã đuổi nó ra khỏi nhà ngay lập tức. Chẳng buồn trả lời hay đôi co với Long, bà Linh bế thằng bé lên định đi ra cửa thì Long nói tiếp :
– Đưa thằng bé trả lại cho bố nó đi rồi về nhà luôn nhé. Giúp ai thì giúp chứ riêng ông Thành là không được. Hôm nào tổ chức tang lễ thì cả nhà mình sẽ đến viếng, ok!
– Anh Long! Sao anh lại nói với mẹ như thế? Anh nên nhớ mẹ vẫn là mẹ, có thể không phải là mẹ của anh nhưng vẫn là mẹ của em đấy nhé. – Thảo đứng ở bậc cầu thang vừa đi xuống vừa nói.
– Nhưng em có biết mẹ em với ông Thành đã từng như thế nào không?
– Điều đó em không quan tâm. Mẹ có cuộc sống riêng của mẹ, anh nên học cách tôn trọng mọi người chút đi. Em cấm anh từ nay không được xúc phạm đến mẹ em đấy. Nếu mẹ với chú Thành thì làm sao? Anh có quyền gì cấm mẹ? Anh là ai vậy? Anh nghĩ anh là chồng của mẹ em chắc? Anh cho anh có cái quyền quan hệ với bất cứ ai được, trong khi anh lại ghen tuông cấm đoán người khác à?
– Em! – Long cứng lưỡi vì màn phản biện quá rắn của Thảo.
Thảo quay sang nhìn bà Linh và đứa bé, cô nói :
– Mẹ cứ đi đi mẹ. Mẹ muốn làm gì thì mẹ làm mà không cần phải hỏi ai hết. Bây giờ mẹ nên nhớ rằng mẹ là người có quyền cao nhất trong cái ngôi nhà này chứ không phải ai khác. Con làm mấy việc rồi chốc nữa con cũng sẽ đến bệnh viện với mẹ để xem có giúp được gì cho chú ấy không. Mẹ cứ bảo chú Thành tạm thời cứ để thằng bé bên nhà mình để con và mẹ trông cho mấy hôm đã, sau đó tính sau.
Bà Linh nhìn Thảo không nói gì rồi bà dắt đứa bé ra xe để cho nó đi gặp bố. Thảo đứng nhìn Long đầy khiêu khích, cô không nói gì nữa mà quay lên gác để mặc Long đứng đó với cảm giác uất ức khi bị lép vế với vợ.
– Long à! Con đừng cư xử như vậy với bà thông gia được không? Như thế là hỗn đó con ạ? – Bà Thúy lại gần nói với con trai.
– Mẹ biết cái gì mà nói. – Long cằn nhằn với bà Thúy rồi nó đi thẳng ra cửa để đi làm.
– Con không ăn sáng à? Mẹ nấu xong rồi.
Đến cửa Long quay lại nói với bà Thúy, mà câu nói như là muốn nói với ai đó trong ngôi nhà này :
– Nhà này bây giờ mình con là đàn ông duy nhất và cũng là trụ cột. Vì vậy tất cả đều phải nghe con, mẹ hiểu không!
Việc ông Hùng còn sống tuy là bị liệt chân phải ngồi xe lăn nhưng vẫn còn có sự hiện diện của ông trong ngôi nhà và có sự trật tự nhất định. Ông mất đi thì cái lòng tham trong con người của Long mới được bộc lộ rõ ra, nó muốn tất cả là của nó từ những người phụ nữ trong ngôi nhà cho đến danh vọng quyền lực trong công ty. Cho nên sáng nay việc bị Thảo dội cho một gáo nước lạnh trước mặt mọi người làm Long thấy tức giận thực sự. Với suy nghĩ của Long, Thảo không phải là ông Hùng, Thảo chỉ là vợ của nó thôi nên với cương vị là người chồng, Long không thể chấp nhận cái thái độ ” bật tanh tách” của Thảo được.
Vác vẻ mặt bực bội đến công ty, mọi người nhìn Long thấy sợ không ai dám hỏi hay trêu như mọi hôm. Bình thường như ngày trước thì mấy bà sồn sồn sẽ trêu nó, nhưng bây giờ nó đã ở vị thế khác nên ko ai còn dám bỡn cợt cho dù nhìn mặt Long vẫn con non choẹt của cái tuổi mới lớn.
Huyền đóng cửa lại bước vào, thấy Long như đang có chuyện gì đó không vui nên chị đứng bên cạnh xoa đầu tủm tỉm trêu :
– Giám đốc đêm qua vợ không cho ăn hay sao mà sáng ra đã mặt xị thế này rồi?
– Bị đói từ lâu rồi có phải mỗi đêm qua đâu. Đã thế sáng nay còn bật em nữa chứ. Bực không chịu được.
Được cơ thể thơm tho đứng bên cạnh vỗ về nên cũng làm cho Long xua đi được cơn giận vợ. Long đưa tay ra ôm lấy bờ mông chị Huyền kéo sát vào người mình, nó nói tiếp :
– Nhìn thấy chị cái là hết tức liền, thế mới lạ cơ chứ…hehe…
Thấy bàn tay của Long đang chui vào trong chiếc skirt bóp mông, Huyền cười nũng nịu :
– Được mỗi thế là nhanh thôi.
– Hehe…hôm qua thấy khả năng của giám đốc thế nào hả chị? Bằng chú Dao của chị không?
– Ổn..quá ổn ấy chứ….hihi… ông Dao phải sách dép cho em về cái khoản đấy.
– Ổn chỗ nào vậy chị? – Long cười nham hiểm khi ngón tay của nó đang xẻ dọc cái khe từ lỗ đít xuống lỗ lồn của Huyền.
– Ah..đấy..ư…ổn chỗ đấy…và cái này cũng ổn nữa này…vừa to lại vừa khỏe…đâm nhát nào sướng nhát đó. – Huyền vừa tả vừa đưa tay xuống đũng quần của Long nắn nắn con cặc bên trong.
Long nghe sướng quá liền kéo đầu chị Huyền xuống để hôn, 2 cái lưỡi lập tức quyện vào nhau một cách thèm khát. Chiếc váy của Huyền đã bị Long tốc lên trên, vừa hôn nó vừa đưa tay ra miết cái đùm đùm cộm lên bên ngoài chiếc quần lót mỏng màu trắng. Huyền đứng hơi dạng chân ra để Long miết cái mu lồn, đang sướng, nước cũng đang rỉ ra bên trong thì ngoài cửa có tiếng gõ làm cả 2 vội buông nhau ra. Huyền nhanh nhảu vừa kéo váy xuống vừa đi ra trước bàn làm việc của Long như thể cô đang bàn việc với giám đốc.
– Vào đê! Long nói oai phong như 1 ông giám đốc.
Ông Dao thò đầu bước vào thấy vợ mình đang nói chuyện với Long, ông cười hề hề nói :
– Cháu thấy chị Huyền làm được việc không? Mới đầu còn bỡ ngỡ nên chắc còn nhiều yếu kém lắm.
– Không…không…rất ” ổn” chú Dao ạ.Mới làm mà đã hoàn thành được công việc cháu giao thế là giỏi lắm rồi. Chỉ cần 1 tháng thì chị Huyền sẽ nắm bắt được tất cả thôi.
Huyền đứng nghe Long nói từ “ổn” rồi nhìn mình là chị hiểu ý nó, chị không muốn đứng đây làm đề tài cho hai ông bình luận nên cáo phép ra ngoài.
– Thôi anh với Long nói chuyện nhé. Em về phòng mình đây.
– Uh, em đi đi. À này, để ăn mừng cho công việc suôn sẻ thì tối nay vợ chồng mình làm món gì mời Long đến nhà nhậu tí chứ nhỉ?
– Vâng, ý kiến của chồng rất hay. Tối nay giám đốc có bận gì không thì về nhà chị ăn cơm nhé?
– Ok đi. Cũng đang giận vợ chẳng muốn về nhà chút nào cả. Chiều làm xong thì cả ba cùng về nhà luôn.