Siêu Phẩm Dâm Dục 3 - Phần 8
Ông Tâm lái xe vừa về đến nhà thì chiếc ô tô của Thu cũng kịp thời xuất hiện từ đằng sau, như vậy là cả hai vợ chồng đều về đúng giờ như đã giao hẹn. Thấy Thu bước xuống xe trong trạng thái hơi mệt mỏi, giả vờ quan tâm, ông Tâm ôm lấy eo vợ rất tình cảm đi vào trong nhà. Vợ chồng ông Tâm lúc nào cũng vậy, cả hai rất thích thể hiện tình cảm ra bên ngoài cho mọi người nhìn thấy để họ biết rằng vợ chồng ông rất yêu nhau và rất hạnh phúc. Và đúng như vở kịch mà hai người đã diễn suốt bao năm qua, những người việt nam ở cái chợ Âu Cơ ai cũng ngưỡng mộ vợ chồng Tâm Thu, thậm chí họ còn lấy hai người để làm gương học tập cho cái chuyện tình cảm vợ chồng.
Thu đưa hai đứa con một trai, một gái về bên ông bà nội chơi hai ngày cuối tuần ngay từ đầu giờ chiều. Sau đó cô quay lại Berlin đi chợ để chuẩn bị cho bữa tối vì nhà cô hôm nay sẽ có một vị khách đặc biệt đến chơi, đó chính là Vũ Bắc. Ở nhà vẫn còn thằng con trai lớn 19 tuổi, sợ có nó làm hỏng hết kế hoạch nên Thu gõ cửa phòng con trai:
– Có chuyện gì vậy hả mẹ? Đạt, con trai cả của Thu hỏi khi thấy cô vào phòng nó.
Thu cười cười đi vào trong, cô chưa biết phải nói với thằng con chuyên ăn tàn phá hoại này như thế nào. Hai vợ chồng Thu rất thất vọng với cậu con trai cả này, vì Đạt cậy nhà có điều kiện nên đâm ra hư hỏng. Đối với Đạt, nó chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện học hành, bởi nó suy nghĩ rất đơn giản là học xong cũng chỉ để đi kiếm tiền. Nhưng gia đình nó lại giàu có, ăn mấy đời cũng không hết của cải vật chất trong nhà nên đâm ra nó thấy rằng vậy học nhiều, học cao để làm gì khi mà tiền đối với nhà nó chỉ là con muỗi. Tụ tập, chơi bời với bạn bè ở sòng bạc, bar, disco clup là những việc chính mà Đạt thường dành thời gian cho chúng. Tuy nhiên Đạt có sở thích rất tao nhã để khoe trương với bạn bè là thú sưu tập xe ô tô. Đối với Đạt, để chứng minh đẳng cấp của một tay chơi là phải sở hữu những con xe bóng bẩy đắt tiền. Tuy mới có mười chín tuổi nhưng Đạt cũng đã trải qua hai đời xe xịn, cứ dùng được mấy tháng thì lại chán rồi bán đi xin thêm tiền mua xe khác
đắt hơn, sành điệu hơn. Nó đang kết một em Mẹc thể thao đời mới nhưng vẫn chưa thuyết phục được bà già bởi em này ngốn rất nhiều tiền.
– Con này, lát nhà có khách và bố mẹ phản bàn chuyện làm ăn rất quan trọng với người ta. Thu lên tiếng lấy lí do.
– Ý mẹ là bảo con đi ra ngoài chơi để người lớn nói chuyện công việc chứ gì?
Thu mỉm cười vì con trai cô hiểu ý rất nhanh. Cô nói tiếp:
– Ừ, đúng vậy. Con ra ngoài chơi để bố mẹ tiếp khách nhé.
Đạt cũng chẳng thích thú gì cái việc vừa ngồi ăn vừa phải nghe mấy ông bà già cổ lỗ sĩ nói chuyện công việc cả. Nó mỉm cười xòe bàn tay ra trước mặt chĩa về phía mẹ. Thu đã chuẩn bị sẵn rồi nên cô rút hai tờ 200 euro mới cóng hình nõn chuối ra và dúi vào tay con trai.
– Chơi bời vừa thôi, bố nói đấy.
Đạt cười hềnh hệch cầm tờ tiền đút ngay vào túi, nó trả lời:
– Mẹ yên tâm, 400 thì cũng chơi bời được gì đâu mà phải lo. À, chuyện con nói với mẹ về cái xe thể thao, mẹ đồng ý mua cho con đi!
Nhắc đến cái xe đắt tiền đó, Thu liền đứng ngay dậy nói cộc lốc:
– Suốt ngày xe với cộ. Mua cho anh hai cái rồi đấy, vừa vừa phai phải thôi chứ!
– Nốt cái này thôi mẹ, con kết em này quá. Con hứa đấy! Đạt năn nỉ.
– Không có nốt niếc gì cả, lần trước mua con BMW kia anh cũng nói nốt, giờ lại nốt lần nữa thì tôi cũng chết. Xin bố anh ý. Mẹ không đồng ý! Thu nói xong liền đi ra khỏi phòng.
– Mẹ kiếp! Đạt lẩm bẩm. Bảo xin ông già thì có khác nào giơ sẵn cái mặt ra để cho ông chửi.
Thu ở trong phòng và cô nghe thấy tiếng ông Bắc đã đến. Thu mỉm cười đứng trang điểm nhẹ nhàng lên khuôn mặt, sức một ít nước hoa lên người rồi ngắm mình trong gương. Mỉm cười vì thấy mình vẫn còn khá ngon và quyến rũ, cô đi ngoài để cùng chồng tiếp khách.
Bữa tối mà vợ chồng Thu chuẩn bị để tiếp ông Bắc là món thịt cừu nướng. Thu đã mua nguyên nửa con được mổ sẵn rồi đem về cho ông Tâm trổ tài. Mọi đồ dùng trong bếp của nhà Thu đều khá hiện đại và đầy đủ tiện nghi, kể cả một cái bếp nướng thịt rất đắt tiền cũng được cô sắm sửa chu đáo. Trong khi ông Tâm đang lúi húi lấy thịt nướng từ trong bếp ra thì Thu và ông Bắc liếc mắt đưa tình rất nhanh. Họ dường như đã hiểu tất cả và sẵn sàng lao vào một cuộc phưu lưu tình ái. Với ông Bắc thì mấy năm trước ông đã chén được em gái của Thu rồi, giờ đến lượt cô chị cũng bằng lòng khiến ông ta cảm thấy sống ở cái cuộc đời này thật là sung sướng và có ý nghĩa. Đem lại hạnh phúc và thỏa mãn cho các chị em đã có chồng dường như là nhiệm vụ được chúa trời giao cho ông ta.
Khi ba người đã ngồi vào bàn, Thu cầm chai rượu vang hảo hạn của Ý và hỏi Vũ Bắc:
– Anh Tâm nhà em không thích uống rượu vang, anh ấy chỉ quen quốc lủi hoặc rượu ngâm thôi. Anh uống rượu hay là vang?
Vũ Bắc nhìn Thu mỉm cười, nụ cười của ông trông hơi đĩ đĩ, ông ta trả lời đầy vẻ sành điệu của người biết ăn uống:
– Thịt cừu nướng uống với vang ướp lạnh là ngon nhất. Anh uống vang cùng em.
Ông Tâm giơ chai vodka lên cười khà khà nói:
– Tôi thì chỉ quen với cái loại này, còn vang thú thực uống thấy cứ nhạt nhạt, chát chát… không thấy đã chút nào.
Vũ Bắc hiểu điều đó bởi người Việt Nam ai mà đã nghiện mấy cái món cay cay thì rượu vang đối với họ không đủ độ phê. Ông nói với ông Tâm:
– Có phải ai cũng biết thưởng thức rượu vang đâu. Tôi trước cũng không quen, nhưng uống nhiều thì lại thấy quen và cũng thấy hay hay. Thỉnh thoảng ngồi nhâm nhi thú vị phết đấy ông ạ.
Ba người cứ thế nói chuyện lai dai và bắt đầu dùng bữa tối. Thỉnh thoảng đôi mắt của Thu và đôi mắt của ông Bắc chiếu vào nhau như tia lửa điện rất nhanh mà đến ông Tâm ngồi ngay bên cạnh cũng không thể biết gì. Vũ Bắc đôi lúc cứ hay vô tình mỉm cười trơ lơ, ông Tâm lại cứ nghĩ rằng ông ta cười vì thấy vui. Ông Bắc đã quá quen cái cảnh ngồi ăn uống cùng những cặp vợ chồng quen biết, trong đó người vợ đã lén lút lên giường với ông ta rồi mà người chồng không hề hay biết. Thậm chí có lần, Vũ Bắc nhớ lại, khi đi ăn đám cưới, ông ta ngồi cùng bàn với năm người khác đều là những kẻ có tiền. Nhưng oái oăm một chỗ là cả năm bà vợ của năm ông chồng đó đều đã từng cặp bồ lén lút với ông ta mà chẳng một ai biết. Vì không biết Vũ Bắc đã ngủ với vợ mình nên ông nào cũng tỏ ra kính cẩn, sưng hô anh anh em em ngọt sớt và nói chuyện thì toàn nịnh hót và dành những lời có cánh cho kẻ đã từng xoạc nát cái lồn vợ mình. Và giờ đây, đến lượt ông Tâm chuẩn bị được hân hạnh nằm trong bộ sưu tập của Vũ Bắc dành cho những kẻ bị ông ta cắm sừng.
Đến giữa bữa ăn, Vũ Bắc từ từ lái sang đề tài công việc. Vì biết trong gia đình, Thu là người có tiếng nói quyết định mọi việc nên ông Bắc không ngần ngại gạt ông Tâm sang một bên, ông ta nhìn cô nói:
– Anh với anh Trần Kính và một người nữa đang có một kế hoạch, không biết em có hào hứng tham gia ko?
Cứ cái gì kiếm ra được tiền là Thu tham gia hết. Từ xưa cô đã biết ông Bắc và ông Kính là hai kẻ kiếm tiền rất giỏi nên khi nghe ông ta nói vậy thì cô biết chắc đó phải là một kèo rất thơm. Thu hỏi ngay:
– Anh nói rõ kế hoạch đó ra đi! Nếu em thấy được thì em sẽ tham gia.
Vũ Bắc bỏ đôi rĩa xuống bàn, ông ta chậm rãi cầm ly rượu vang lên nhấm nháp một cách từ tốn. Ông ta luôn vậy, trong các cuộc ngoại giao bàn về làm ăn, ông luôn bình tĩnh để cho đối tác phải nôn nóng vì tò mò. Một lúc sau, đặt ly rượu vang xuống bàn, đôi mắt Vũ Bắc vẫn không thèm để ý gì đến ông Tâm, ông ta nhìn Thu và bắt đầu trình bầy phi vụ làm ăn:
– Khu chợ Âu Cơ vẫn còn một mảnh đất trống rất rộng và anh với anh Kính đã thống nhất rằng sẽ mở rộng thêm cho to ra.
– Ý anh là muốn em đầu tư vào chợ? Thu hỏi.
– Một phần như vậy thôi.
– Anh nói rõ hơn đi?
– Thế này nhé! Mở rộng chợ không phải là việc khó và chi phí cho việc đó nằm trong tầm tay của mọi người. Nhưng cái anh với anh Kính hướng đến và tâm huyết nhất đó là muốn kéo thật đông khách vào chợ Âu Cơ, muốn Âu Cơ sẽ là khu chợ đổ hàng sầm uất nhất nước Đức này.
– Em chưa hiểu lắm? Thu liếm môi vì thấy lờ mờ đây là vụ đầu tư rất lớn.
Vũ Bắc vẫn chậm rãi trình bầy kế hoạch cho Thu hiểu:
– Đây là việc kín, chỉ có mấy người trong cổ phần chợ Âu Cơ biết thôi. Anh nói cho em biết thì em với Tâm nên giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không được để lộ thông tin ra ngoài cho bất cứ ai được biết. Như em biết đấy, ở Berlin từ bao năm nay luôn tồn tại hai chợ đổ hàng của người Việt nam chúng ta, đó là Âu Cơ và Thiên Long. Điểm dở nhất là cả hai khu chợ này lại nằm cạnh nhau khi chỉ cách nhau có vài km.
– Ý anh muốn hợp nhất hai khu chợ thành một? ông Tâm từ nãy chỉ ngồi nghe và giờ ông lên tiếng vì cũng hiểu đôi chút của kế hoạch mà Vũ Bắc đang nói.
Vũ Bắc nhìn sang ông Tâm trả lời:
– Nếu được vậy thì tốt quá nhưng bên Thiên Long đâu có chịu bỏ miếng ăn của mình. Thiên Long từ trước đến nay quy mô của bên đó tuy nhỏ hơn Âu Cơ nhưng lại xuất hiện trước. Do vậy bên Thiên Long vẫn tồn tại, thậm chí lượng khách ra vào bên đó cũng đông không kém gì chợ Âu Cơ bên ta.
– Nếu vậy phải làm thế nào khi bên Thiên Long không chịu hợp tác? Thu hỏi
– Họ không muốn hai chợ hợp thành một nhưng cái họ vẫn muốn là tiền nên chúng ta vẫn còn có cách để thuyết phục.
– Ý anh là mua luôn cả chợ Thiên Long? Ông Tâm hỏi
Vũ Bắc nhấm nháp ly rượu vang, đầu óc ông ta cũng đang căng thẳng vì đây là phi vụ rất chi là mạo hiểm. Ông ta trả lời:
– Thiên Long đang làm ăn được thì đời nào “Tuấn Chó” chịu nhả ra. Với lại để mua được toàn bộ Thiên Long cũng đâu có dễ khi mà số tiền bỏ ra rất khủng khiếp. Mà nếu mua được thì chẳng nhẽ đập đi à? Như vậy còn gọi gì là sát nhập nữa. ( Tuấn chó là cổ đông chính và cũng là đại diện cho chủ chợ bên Thiên Long).
– Vậy các anh định làm như thế nào? Thu bắt đầu tỏ ra tò mò với kế hoạch của Vũ Bắc.
– Chúng ta không mua được chợ nhưng chúng ta sẽ mua được khách ở bên đó. Vũ Bắc trả lời ngắn gọn.
– Em không hiểu? Thu ngơ ngác chưa hiểu ý đồ của Vũ Bắc.
Vũ Bắc dướn người về phía trước, như sợ người ngoài nghe thấy nên ông ta nói rất nhỏ nhưng vô cùng sắc bén:
– Anh và anh Kính đã đàm phán với hai cổ đông lớn ở bên Thiên Long rồi, và họ đã đồng ý bán khách cho bên Âu Cơ. Ban đầu bọn anh sẽ bỏ tiền ra mua khoảng 150 đến 200 chủ đổ hàng bên đó, có nghĩa là sẽ kéo họ về bên Âu Cơ. Chắc hai người vẫn chưa hiểu đúng không? Để anh giải thích cho nhé:
– Mình sẽ mua khách bên đó để cho họ bỏ Thiên Long về với Âu Cơ. Những chủ đổ hàng bên đó đa phần là những người làm ăn lâu năm và họ có vô vàn những khách hàng ruột quen thuộc của họ. Nếu ta mua được họ, có nghĩa là ta cũng sẽ kéo được hàng nghìn khách lẻ đến với Âu Cơ.
Thu và ông Tâm giờ đã lờ mờ hiểu ra được kế hoạch hoàn hảo của Vũ Bắc. Thu cũng bị cám dỗ của miếng bánh béo bở đó lôi cuốn nên vội hỏi ngay:
– Nếu làm được vậy thì quá tuyệt, nhưng để mua được khách bên đó thì phải bỏ ra bao nhiêu hả anh?
– 6 triệu đô la !! Vũ Bắc trả lời luôn. Đó là con số mà bên đó đưa ra cho vụ mua bán này.
– Cái gì? 6 triệu đô cơ á? Ông Tâm há hốc mồm kinh ngạc.
Vũ Bắc mỉm cười, bàn tay ông ta nắm chặt, miệng nói cũng đầy dứt khoát:
– 6 triệu là con số nghe có vẻ nhiều và rất lớn, nhưng thực ra lại quá bèo. Chắc hai người vẫn chưa hiểu hết giá trị của nó đâu. Bỏ ra 6 triệu mua những chủ đồ hàng có tiếng bên đó, rồi chính họ sẽ kéo khách cho chúng ta. Hai người có nghĩ đến sau đó bên Thiên Long sẽ thế nào không? Khách vắng dần khi họ đã chuyển sang Âu Cơ, rồi vài năm sau, theo quy luật cạnh tranh của thị trường, Thiên Long sẽ chết dần chết mòn và khu chợ sẽ chỉ là những gian hàng trống. Lúc đó chẳng cần bỏ ra một đồng nào thì các chủ đổ hàng khác cũng lần lượt dắt tay nhau sang bên Âu Cơ thuê chỗ để tiếp tục tồn tại. Như vậy hóa chẳng phải là bỏ ra có 6 triệu nhưng đã mua được cả Thiên Long rồi ư?
Thu tỏ ra là người thông minh, cô lập tức nói tiếp lời Vũ Bắc:
– Với chi phí thuê mặt bằng để có được một gian hàng bên Đồng Xuân thì rơi vào tầm 600-1000 USD một tháng. Vậy khi thêm được 100 quầy hay thậm chí là đến vài trăm quầy thì sau đó chúng ta sẽ thu lại được số tiền khủng khiếp. Chắc cũng chỉ mất có 3 đến 4 năm là thu lại được số vốn bỏ ra anh Bắc nhỉ?
Vũ Bắc mỉm cười với lối phân tích về lợi nhuận của Thu, ông ta đổ thêm cái lòng tham vào con người cô:
– Và sau đó là chúng ta chỉ việc ngồi đếm trên đống tiền.
Thu cười hì hì khi nghĩ đến hàng tháng các quầy đổ hàng đó đem lại cho cô khoản thu nhập từ 50 đến 70 nghìn USD một tháng. Một con số mà có thể làm cho bất cứ ai cảm thấy thèm muốn. Nhưng có điều, góp vốn là bao nhiêu?
– 6 triệu, vậy mỗi người hùn vào là bao nhiêu hả anh Bắc? Em thấy vụ này ngon đấy.
Vậy là đã thuyết phục được một người tham gia, Vũ Bắc tươi cười trả lời luôn cho Thu biết để còn chuẩn bị:
– Nếu tính cả em thì sẽ là 4 người, vậy mỗi người sẽ bỏ ra triệu rưỡi USD. Anh không muốn nhiều người tham gia vì sau đó phải chia chác. Bốn người là quá đủ, nếu em không tham gia thì sẽ có người khác sẵn sàng thế chỗ.
Thu bị ông Bắc đánh đúng vào lòng tham nên vội xua tay và đồng ý liền.
– Miếng bánh ngon vậy thì sao em bỏ được. Em chấp nhận hùn vốn cho phi vụ này. Mọi việc các anh cứ tiến hành và đàm phán với bên Thiên Long đi.
– Từ từ đã em, phải suy nghĩ thật cẩn thận đã chứ. Triệu rưỡi mỹ kim chứ có phải triệu rưỡi việt nam đồng đâu mà em đồng ý vội vàng thế được. Ông Tâm cẩn thận nhắc khéo vợ.
Thu quay sang chồng mắng:
– Anh biết cái gì mà lên tiếng? Làm ăn mà cứ nhát chết như anh thì có mà suốt ngày ăn cám. Vụ này ngon mà không quyết ngay thì có mà để thằng khác hớt tay trên.
Vũ Bắc cười cười nhìn ông Tâm, ông ta không muốn hai vợ chồng cãi nhau nên cũng ra vẻ khuyên dăn:
– Hai vợ chồng cứ suy nghĩ kỹ đi, cũng không phải vội vàng đâu. Ưu tiên là người quen biết nên anh để phần cho hai người và cho hai vợ chồng tận một tuần để suy nghĩ và đi đến thống nhất.
– Vâng, bọn em sẽ trả lời anh ngay sau mấy ngày nữa. Thu nhìn ông Bắc ra điều cảm ơn.
– Thôi dẹp chuyện công việc sang một bên đi, chúng ta uống tiếp nào! Thịt nguội hết cả rồi. Cụng ly cho sự hợp tác cái nhỉ? Vũ Bắc cầm ly lên và hô hào.