Siêu Phẩm Dâm Dục 3 - Phần 5
Sau khi mọi người tham quan và dự lễ cầu phật tại ngôi chùa Thiếu Lâm Tự ( tất nhiên ai cũng để lại ít tiền khấn để cầu may), thì bà con ai về nhà nấy. Có người thì ở Berlin, nhưng cũng có rất nhiều người ở xa, họ lặn lội hàng trăm cây số để đến đây tham dự lễ đón ngài Đại sứ và dự lễ cầu an tại Thiếu Lâm Tự. Một số người máu mặt có địa vị, có tiền như ông Bắc, ông Kính, Thu, và một số người nữa đã âm thầm mời hai vợ chồng ngài Đại sứ đến một nhà hàng mà họ đã chuẩn bị từ trước để dự tiệc chúc mừng. Người duy nhất và có lẽ cũng là người giàu nhất không tham dự chính là Thảo. Cô đã về ngay từ lúc buổi lễ đón chào đoàn Đại sứ kết thúc ở hội trường. Cô không hợp, nói đúng hơn là cô không ưa những kẻ buôn bán ở chợ Âu Cơ, bởi cô biết họ toàn là những kẻ lừa đảo, giàu có là nhờ làm ăn phi pháp, thậm chí là buôn cả thuốc phiện. Đối với cô, những kẻ đó cho dù được gắn mác Đại gia, có thể sở hữu nhiều bất động sản nhưng vẫn chỉ là con tép, không cùng đẳng cấp. Ngay như Vũ Bắc, kẻ được coi là một Đại gia có tiếng giàu có trong đám người kia, vậy mà muốn len một chân vào HĐQT của “Loth Company” đã phải huy động hết tiềm lực, kêu gọi nhiều đối tác hợp sức hùn vốn thế mà vẫn còn chưa đạt đủ con số tối thiểu là 20% cổ phiếu thì mới biết Thảo giàu và mạnh cỡ nào… Và trong khi so sánh các thế lực với nhau trong suốt mười mấy năm qua, ta mới nhận ra một điều Thảo thông minh và tài giỏi, một người phụ nữ đặc biệt đứng trên tất cả sự đặc biệt khác.
Vũ Bắc cảm thấy tiếc khi Thảo về sớm. Một cơ hội thuận lợi để ông ta được ở gần bên cô đã ko còn. Nhưng không vì thế mà ông ta buồn chán, bởi ông đã có một mục tiêu khác, đó chính là Thu. Cái đầu nhậy bén của ông đã nghĩ ngay ra một kế hoạch hoàn hảo ” Tại sao ta không thu phục con mồi này nhỉ? Ả ta cũng rất quyến rũ và đặc biệt ả ta có tiền, một khối lượng cũng vừa đủ để giúp ông thêm mạnh hơn trong việc xâm nhập vào miếng bánh béo bở có tên là Loth. ” Vũ Bắc cũng rất thông minh để nhận ra rằng, con đường đi của Thảo hoàn toàn khác biệt với thói quen của người Việt Nam bên này. Và cô ta đã thành công rực rỡ. Vũ Bắc thừa kinh nghiệm để nhận ra rằng, nếu ông ta cứ tiếp tục con đường cũ như bao kẻ khác thì sớm muộn ngôi nhà của ông ta sẽ là ở trong tù. Chính vì lẽ đó, mấy tháng nay Vũ Bắc đã lên kế hoạch và thực hiện việc xâm nhập vào Loth Company, sau đó sẽ là thâu tóm. Mọi thứ Loth đã có tất cả, nếu như ông ta chiếm được thì ông chỉ việc ngồi một chỗ mà ăn.
Trong suốt bữa tiệc hoành tráng và xa hoa, bà Thủy cố nhớ tên và nhớ mặt từng Đại gia một. Mặc dù đã rất mệt rồi nhưng bà vẫn cố gắng giao lưu nhiệt tình. Qua việc tiếp xúc với những kẻ có tiền, bà đã lờ mờ nhìn thấy ra con đường giúp bà vẽ ra khối tiền. Gần cuối buổi lễ, bà Thủy nói chuyện kín với Nam, người quản lý toàn quyền ở lãnh sự quán, cũng là một ekip quan trọng với vợ chồng bà sau này.
– Chị nghe nói nhiệm kỳ trước chú công tác bên Bungari phải không? Bà Thủy hỏi Nam.
– Dạ vâng. Bên đấy bèo bọt lắm chị ạ. Em phải nhờ vả ông bác ruột ở nhà xin mãi mới chạy được sang đây đấy.
Bà Thủy cười, bà thừa hiểu một điều để chạy được một chân sang đây với nhiệm kỳ 3 năm thì cũng mất không phải là ít cho việc quà cáp, kể cả người đó có là bác ruột đi chăng nữa. Bà hỏi thẳng Nam:
– Chú chi hết bao nhiêu vậy?
Nam giơ cả hai bàn tay lên rồi không ngần ngại trả lời câu hỏi tế nhị của bà Thủy:
– May đó là ông bác ruột nên ông ấy chỉ lấy em có tầm này thôi chị ạ.
Nhìn hai bàn tay Nam giơ lên, mỗi bàn tay là năm ngón, tất nhiên không thể là 10k $ được rồi, bà Thủy đoán:
– 100k tờ xanh hả chú?
Nam gật đầu! Anh giải thích thêm:
– Nếu người khác thì không có cái giá đó đâu bà chị ạ. Ít nhất phải từ 120k đến 150k, tiền tươi không trả chậm hay trả sau gì hết.
Thấy Nam chi ra tầng đấy số tiền thì bà Thủy cũng không còn xót của nữa, vì bà cũng đã mất cho ông Phấn tận 120k $ để ông Chung được vào cái chức vụ Ngài Đại Sứ đặc mệnh toàn quyền. Và bây giờ bà mới hiểu, nếu như bà không đồng ý dạng háng ra để ông Phấn địt thì có lẽ số tiền kia quá nhỏ bé so với những kẻ có cùng mục đích sang đây.
Nhìn Nam trông cũng láu cá, bà Thủy không ngại ngần nói tuột thẳng ra vấn đề hai chị em sẽ chia chác ra sao. Ngó trước ngó sau thấy không có ai đứng gần, bà Thủy thầm thì rất nhỏ chỉ có Nam nghe thấy được:
– Em định thế nào? Hai chị em mình phải hợp tác chặt chẽ thì mới kiếm được. Chị muốn trong một năm phải thu hồi được số vốn đã bỏ ra để chạy sang đây. Em thấy có được không?
Nam suy tính một lúc, nhẩm nhẩm trong đầu dân số người Việt Nam bên này. Anh ta lắc lắc cái đầu:
– Hơi khó chị ạ. Năm rưỡi được không?
Bà Thủy không phải là kẻ ngu dốt, bà quá thông minh và cũng có kinh nghiệm vì ông Chung cũng đã từng làm Đại sứ bên Iran rồi. Bà biết với dân số gần hai trăm nghìn nhân khẩu, việc một năm quá đủ để thu hồi hết số tiền mà bà đã bỏ ra. Vì Nam là người quản lý nguồn thu và các bộ giấy tờ của người dân nên bà thừa hiểu một kẻ có kinh nghiệm và đầu óc như anh ta thì sẽ không bao giờ có chuyện chia chác sòng phẳng ở đây. Chính vì vậy bà phải cứng và rằn mặt anh ta ngay từ đầu:
– Nam này, chị nói cho em nghe. Một đứa trẻ cũng có thể tính ra được con số áng áng bao nhiêu trong một tháng phòng lãnh sự thu được lệ phí của dân. Em đừng tưởng chị không biết gì và có thể qua mặt được chị. Chị nói luôn cho em biết để liệu mà ăn chia để cả hai cùng vui vẻ hết nhiệm kỳ rồi về nước.
Nam tỏ ra hơi lúng túng khi bà Thủy nói tuột móng heo ra như vậy. ” Bà ta đúng là con quái vật!” Nam nghĩ thầm và trả lời, anh ta xuống nước:
– Thôi được rồi chị, em sẽ tính toán nâng phí lên một mức của tất cả các loại hồ sơ để làm sao 1 tháng vẫn trao tay cho bà chị đủ con số là 10k euro được chưa.
Bà Thủy mỉm cười, bước đầu bà đã hài lòng, nhưng có vẻ bà vẫn chưa thỏa mãn. ” Mẹ kiếp, tao phải ngửa lồn ra cho chúng nó địt mới sang được đây đấy mày có hiểu không?” Bà nghĩ thầm cay cú chuyện ông Phấn rồi nói với Nam:
– Ok, những đấy chỉ là con số chị phải nộp cho ông chồng thôi. Với mức lương bèo bọt của kẻ làm nô bộc cho dân thì chị làm sao sống nổi ở cái đất châu âu này. Nên nhớ là chị còn phải cho hai đứa con du học, một đứa sang Anh, một đứa sang Pháp.
Nam nghe toát mồ hôi những không dám cãi hay chen ngang câu nào. Anh ta vẫn phải cố gắng nghe, mà nghe không bỏ sót một chữ số nào khi bà Thủy nói ra:
– Vậy cho nên, mỗi tháng ngoài cái khoản cố định đó ra thì chú xem thế nào đưa thêm cho chị 2k euro để chị còn lo cho bọn trẻ học hành nhé. Học bên châu âu thì em cũng biết là tốn như thế nào rồi phải không?
– Chị định giết em đấy à? Nam nhăn nhó.
– Chị cho em sống khỏe đấy chứ! Em cứ về nhà tính lại đi xem chị nói đúng không nhé. Đảm bảo trừ cho ekip rồi thì mỗi tháng em đút túi cũng không dưới 10k đâu. Chị có tính chơi đẹp, ăn chia là phải sòng phẳng. Cùng hội cùng thuyền mà!
– Nhưng chị nên nhớ một điều rằng, mỗi năm đều có đoàn kiểm tra sang đây đấy. Chị có muốn về nước trước nhiệm kỳ không?
Bà Thủy cười ré lên một lúc khi nghe Nam nói vậy. Bà vuốt ve má Nam rồi ghé miệng vào tai anh ta thầm thì:
– Bọn họ cũng chỉ chờ cơ hội được sang đây để kiếm chác chút ít để về mua sữa cho con mà thôi, em khỏi lo đi. Chẳng thằng nào chê tiền cả đâu, hãy nhét những tờ ánh bạc vào miệng chúng thì mọi thứ ok hết.
Nam bắt đầu sợ người đàn bà này! Đúng là “Con đàn bà tham lam!”
Trong suốt buổi tối, Thu để ý thấy ánh mắt của ông Bắc luôn hướng về cô có ẩn ý nhất định. “Lão ta định âm mưu gì nữa đây?” Thu nghĩ thầm. Nhưng việc được Vũ Bắc để ý tới lại làm Thu thích thú vô cùng. Ở cái đất nhỏ bé này, có bà nào mà chưa từng lên giường với lão ta đâu. Ngay như tại đây, trong bữa tiệc nhỏ để tiếp đón vợ chồng ngài Đại sứ, Thu nhìn quanh và đếm ra có khoảng 7 hay 8 chị em thôi, ngoại trừ bà phu nhân của ngài Đại sứ mới sang thì hầu như tất cả các bà ở đây đều ít nhiều đã dạng háng ra cho ông Bắc địt. Không thể phủ nhận một điều rằng, Vũ Bắc là một kẻ lắm tiền, lại sở hữu vẻ đẹp lịch lãm của một quý ông thượng lưu, do vậy một khi lão ta đã để mắt đến ai thì người đó khó lòng cưỡng lại được. Thu bất giác bật cười một mình khi nghĩ đến một điều, cô không hiểu sao, với những tố chất và điều kiện như vậy mà Vũ Bắc không bao giờ cặp kè với những em chân dài trẻ trung. Ông ta chỉ thích những bà sồn sồn đã có chồng, kể cả đó là vợ của bạn ông ta đi chăng nữa. Một khi đã thích, ông ta chưa bao giờ tha một ai cả. “Có lẽ lão Bắc thích chiếm hữu những gì thuộc về người khác… ” ” Mà kể ra lão ta cũng thuộc dạng ăn tạp thật đấy!” Thu mỉm cười tự đánh giá về con người của Vũ Bắc.
Mấy năm trước, mặc dù có chồng và tận ba đứa con bên cạnh nhưng Thu vẫn phải lòng và si mê Vũ Bắc một cách kinh khủng. Ngày đó suýt nữa hai người đã có thể cặp với nhau nếu như không xảy ra kẻ phá đám chen ngang. Mà kẻ chen ngang vào không ai khác lại chính là Thư, em gái ruột của cô. Thư đã có chồng và một cô con gái ở nhà và được Thu đón sang đây theo dạng đoàn tụ. Thật không ngờ là Thư cũng si mê Vũ Bắc và điều không ngờ hơn đó là ông ta âm thầm tán tỉnh cả hai chị em cô cùng lúc. Nếu như không vô tình có người lén bẩm báo thì chắc thời điểm đó, hai chị em cô đều bị lão Bắc thịt dễ dàng.
Vì nhường em gái, với lại cũng sợ mang tiếng với bàn dân thiên hạ là hai chị em cùng lén lút giấu chồng lên giường với lão Bắc nên Thu tự động rút lui. Người bình thường có thể, nhưng với một người có tiền như cô, một người mà bà con ai cũng ngưỡng mộ thì thật ko thể nào chấp nhận được điều đó nếu như mọi chuyện bị vỡ lở. Sau đó một thời gian, Vũ Bắc đá em gái cô không thương tiếc khi lão đã ăn chán chê. Cũng dễ hiểu thôi bởi quanh lão ta còn có nhiều con mồi khác đang chờ nữa mà. Ngày đó, Thu vẫn nhớ cái cảm giác thèm muốn lão Bắc, thèm muốn được thử một lần ân ái với lão xem có sướng như các bà đồn thổi không. Nhưng có vẻ hai người không có duyên khi Julie xuất hiện và mụ ta đã trói chặt lão Bắc thành của riêng. Phải nói Julie không những xinh đẹp, quyến rũ mà cũng rất giỏi khi mà thành công chế ngự được con ngựa chiến bất kham. Chưa có ai mà khiến cho Vũ Bắc sống suốt mấy năm trời mà chỉ biết có một cái lồn, một điều không thể tin được. Tất nhiên, lão ta âm thầm lén lút với bà nào khác thì chỉ có lão ta mới biết và Thu tin rằng, điều đó là có thể. Và cho đến ngày hôm nay, cái cảm giác thèm muốn đó vẫn còn tồn tại trong người Thu. Chỉ cần lão ta đưa mắt để ý thôi là cái rạo rực trong người cô lại cháy dữ dội. Thu biết, mình đã sẵn sàng, cho dù lão ta là thằng đểu cán như thế nào đi chăng nữa.
Nhìn bà Thủy, phu nhân của ngài Đại sứ, Thu đánh giá bà ta trông cũng thật là hấp dẫn. Nhìn sang ông Đại sứ, Thu cũng nhận thấy ông này có vẻ khù khờ và rất dễ bị bà Thủy cắm sừng. ” Một gã luôn đi săn các bà vợ xinh đẹp thì làm sao có thể bỏ qua phu nhân của ngài Đại sứ cơ chứ… ” Thu cố tình bước đến bên Vũ Bắc, cô chở vờ đi qua nhưng chợt dừng lại. Tay cầm ly rượu vang, cô ghé miệng nói nhỏ với hàm ý mỉa mai:
– Bà phu nhân Đại sứ đẹp quá phải không anh?
Vũ Bắc tay cũng cầm ly rượu, ông ta không hề tỏ ra tức giận, nở nụ cười quyến rũ và trả lời thật khôn khéo:
– Đúng là bà ấy rất đẹp, nhưng con tim anh đã thuộc về người khác mất rồi.
Thu đỏ mặt khi nghe lão ta tán tỉnh một cách trắng trợn, người cô căng ra ưng chịu. Ông ta tiếp tục chiến thuật đánh giáp lá cà với cô khi nói nhỏ bên tai chỉ mình cô nghe thấy:
– Tối nay em đẹp lắm em có biết không? Em đã làm tất cả các chị em ở đây bị lu mờ hết.
Thu nghe rõ từng câu một bên tai, nó ngọt ngào không khác gì mật ong. Biết những lời nói đó là xảo trá nhưng cô vẫn thích. Nó làm cho con tim cô rộn ràng, phía dưới háng nước cũng bắt đầu rỉ ra. Rất may đúng lúc đó, ông Tâm, chồng cô xuất hiện.
– Chúc mừng anh Bắc nhé! Ông Tâm chúc mừng khi ông Bắc trúng cử chức danh chủ tịch hội doanh nghiệp.
– Có gì đâu mà chúc mừng hả anh. Toàn hữu danh hết ấy mà. Vũ Bắc mỉm cười lịch sự với ông Tâm.
– Lâu rồi anh em mình không nhậu, vậy mời anh hôm nào qua nhà tôi dùng bữa nhé. Anh em lai dai tí!
– Đúng rồi đấy anh Bắc, vợ chồng em mời anh hôm nào qua nhà em ăn cơm. Chúng em cũng có nhiều chuyện muốn bàn với anh. Thu bỗng dưng hào hứng xen vào và cô thấy ông chồng mình thật là tuyệt vời khi đưa ra ý tưởng mời ông Bắc đến nhà chơi.