Siêu Phẩm Dâm Dục 3 - Phần 2
Hai vợ chồng đang nói chuyện thì cánh cửa phòng bất ngờ được mở ra, một người đàn ông chạc hơn năm mươi, đầu hói bước vào. Nhìn thấy hai vợ chồng đang ngồi ở trong thì người đàn ông bước vào và mỉm cười bắt tay lịch sự chào hỏi.
– Lâu quá rồi không gặp anh Phấn đấy nhỉ? Ông Chung đứng lên bắt tay và nói xã giao.
– Cũng phải hai năm rồi đấy chứ nhỉ? Ông Phấn mỉm cười nhớ lại lần gặp nhau gần nhất giữa hai người. Anh Chung và chị nhà vẫn khỏe chứ?
– Cám ơn anh Phấn quan tâm, vợ chồng em vẫn khỏe. Nhìn anh Phấn chẳng khác mấy nhỉ, trông vẫn khỏe và phong độ lắm. Bà Thủy tươi cười chen vào thay chồng vừa nói vừa khoe hàm răng trắng bóc.
Ông Phấn cười hề hề khi nghe bà Thủy khen mình vẫn còn phong độ, mắt ông không thể dời cặp vú của người phụ nữ xinh đẹp như bà Thủy. Chúng như có mãnh lực thôi miên khi hút hồn ánh mắt của ông ta vào cái khe hững hờ sâu thăm thẳm. Ông bốc phét trắng trợn như để khoe mình vẫn còn rất phong độ đàn ông:
– Không biết anh Chung thế nào chứ, tôi là vẫn trả bài đều hàng tuần cho bà xã ở nhà đấy.
Đúng là chủ đề hấp dẫn, bà Thủy cười phớ lớ nhìn ông Phấn rồi hùa theo:
– Úi giời, hàng tuần cơ à? Thật không đấy hả anh Phấn? Chẳng bù cho nhà em, cả tháng may ra mới nôp thuế được một lần.
Ông Chung từ nãy đang khó chịu vì thấy cặp mắt cú vọ của ông Phấn cứ nhìn sộc thẳng vào vú vợ mình, giờ lại nghe bà Thủy bóc mẽ mình chuyện chăn gối thì ông lên tiếng với khuôn mặt không thể nào tươi tỉnh được:
– Anh Phấn ngồi xuống đi, để bảo nhân viên mang đồ ăn ra luôn.
Ông Phấn cười hề hề xua tay, ông thể hiện mình đến đây không phải là để tìm miếng ăn, ông nói:
– Ăn uống quan trọng gì đâu anh! Được gặp gỡ nhau ngồi nói chuyện vui thế này mới là điều đáng quý.
Rồi nhân viên bước vào, lần lượt hai ba người bê đồ ăn lên đặt kín chiếc bàn tròn cho dù thực khách chỉ có đúng ba người. Muốn được mời ông Phấn đến nhà hàng này gặp gỡ không phải là chuyện dễ chút nào. Bà Thủy phải nhờ mối giúp vì những người có chức có quyền ở cơ quan Đảng ủy Ngoài nước thuộc bộ ngoại giao không mấy khi gặp gỡ linh tinh nếu như không có việc gì quan trọng. Ông Phấn là một chân có uy quyền, có tiếng nói rất trọng lượng trong việc tiến cử các cán bộ đi công tác ở nước ngoài, đặc biệt là tiến cử ai làm Đại sứ ở đâu.
Đồ ăn cũng đã được bầy lên đầy đủ với các món sơn hào hải vị mà chỉ có những người có tiền mới dám đặt. Chai rượu XO 50 năm được khui ra và rót đều vào ba ly, ba người tươi cười cụng ly rồi bắt đầu ăn uống và nói chuyện. Những câu chuyện về gia đình dần được thay thế khi bà Thủy khôn khéo lái sang chuyện công việc. Bà đã quá quen với việc ngoại giao nên bà biết đâu là thời điểm thích hợp để đi vào mục đích chính. Trong suốt bữa ăn, ngồi đối diện nhau, chỉ cần nhìn thoáng qua ánh mặt cú vọ của ông Phấn thỉnh thoáng xoáy vào cái khe lõm nơi hai bầu ngực là bà Thủy cũng thừa biết ông ta đã thích và mê mẩn mình. Cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp, đôi lúc bà Thủy cố tình gắp miếng ăn lên môi, bà cắn nhẹ từ từ con tôm, mắt nhìn ông Phấn thật lẳng lơ, cái lưỡi vô tình liếm quanh bờ môi đầy gợi dục….
– Anh đi vào nhà vệ sinh chút! Ông Chung đứng lên nói.
Khi Ông Chung đi khỏi cái bàn ăn, bà Thủy nhìn ông Phấn vẫn tỏ ra tươi cười. Bà cố tình ngồi sát và ép hai bầu ngực vào mép bàn, sự vô tình nhỏ đó thôi đã làm cho hai bầu vú của bà căng phồng lên khiến ông Phấn cảm thấy nghẹt thở. Sao chúng có thể to và đẹp đến vậy! Nếu được sờ vào chúng, có phải làm bất cứ việc gì mình cũng sẽ làm… ông Phấn vừa nhìn vừa suy nghĩ trong đầu. Ngay từ khi đặt chân vào trong, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp và vô cùng quyến rũ này thì ông Phấn đã như bị bà ta bỏ bùa mê, ông mê mẩn tranh thủ từng cơ hội để được nhìn lén hai bầu vú căng mọng đó.
– Vợ chồng em nhờ anh giúp cho. Bà Thủy lên tiếng cắt dòng suy nghĩ của ông Phấn. Bà phải ra chiêu ngay lúc này vì biết ông đang say sưa ngắm nhan sắc của mình.
– Yên tâm, yên tâm… với ai chứ, với vợ chồng em thì anh sẽ giúp hết sức. Ông Phấn nói và thả nụ cười dê dê.
– Vợ chồng em gọi là có chút quà biếu anh và mong anh nhận cho.
Bà Thủy dứt lời xong thì cầm hộp quà đứng lên sang tận bên chỗ ngồi của ông Phấn trao bằng hai tay theo nghi lễ rất lịch sự và có lòng. Ông Phấn ngước đầu lên nở nụ cười thật tươi. Khi bàn tay của ông đưa lên để nhận hộp quà từ tay bà Thủy thì mùi thơm từ cơ thể của bà tỏa ra. Ông ta ngay lập tức động lòng nổi máu dê, bàn tay cố tình chạm vào tay bà Thủy và cứ giữ như vậy không muốn nhả ra.
– Sao vợ chồng ông bà lại khách sáo thế? Tôi đã bảo sẽ giúp là giúp mà… hehe..
Bà Thủy biết ông Phấn nổi máu dê, nhưng bà cam chịu để đổi lấy mục đích chính. Bà rút bàn tay ra rồi nói:
– Mong anh giúp cho chồng em, nếu mọi việc được như ý thì chúng em sẽ còn có quà nữa cho anh.
Đôi mắt ông Phấn hau háu nhìn vào cái hông của bà Thủy, ông ta nhận ra chiếc quần lót màu trắng ẩn hiện sau lớp váy bằng ren trắng mà bà đang mặc. Vừa nãy ông ta đã cố tình chạm tay để thử lòng và thấy bà Thủy không có chút phản ứng nên ông tiếp tục giở trò.
– Anh hứa sẽ giúp hết sức mà, em cứ yên tâm. Ông Phấn cũng ngay lập tức thay đổi cách xưng hồ từ ông bà xã giao sang anh em ngọt sớt. Ông ta nói sẽ giúp nhưng lại gài thêm điều ẩn ý sâu xa:
– Tuy nhiên anh cũng không thể hứa trước được là sẽ thành công hay không đâu nhé.
Bà Thủy muốn đánh là phải nắm rõ phần thắng vì trong cái hộp quà kia là biết bao nhiêu tiền của, bà không muốn bị mất trắng. Vì trong các hợp đồng bằng miệng như thế này, tiền đi trước là tiền khôn nhưng lại cũng chứa nhiều rủi ro. Nếu như việc không thành thì phải xác định một điều bất di bất dịch là không bao giờ lấy lại được số tiền đút lót. Biết được ý ông Phấn muốn điều gì, bà Thủy cố nở nụ cười thật quyến rũ để lấy lòng, đồng thời bàn tay của bà cũng vô tình đặt lên vai ông xoa xoa.
– Anh Phấn mà nói vậy ư? Em được nghe mọi người nói rằng, nếu như có phúc được anh Phấn giúp đỡ thì bất cứ việc gì cũng thành công. Phải không ông anh yêu quý?
Thấy bà Thủy vuốt ve bả vai mình, lại có kinh nghiệm bao nhiêu năm trong các cuộc ngoại giao nhờ vả giúp đỡ nhau như vậy nên ông Phấn đã biết bà ta chấp nhận, kể cả là lên giường với ông. Một người phụ nữ làm hết mình vì công danh của chồng như bà Thủy thật đáng khâm phục! Ông Phấn biết bà ta đang nịnh mình, nhưng ông cũng không phải dạng vừa, ông phải kiểm tra xem thái độ của bà trước khi hứa điều gì đó 100% là thành công. Bàn tay trái của ông Phấn từ từ đưa lên, ông nhẹ nhàng xoa vào bờ mông tròn trịa của bà Thủy… vừa xoa ông vừa bóp nhẹ.
– Thành công hay không tất cả phụ thuộc vào em đó, em có biết không hả người đẹp? Ông Phấn nói cười hề hề rồi đưa luôn bàn tay sộc thẳng vào trong váy. Bờ mông căng tròn của bà làm ông thấy mát hết cả tay.
Bà Thủy ngúng nguẩy khi thấy bàn tay của ông Phấn luồn vào trong váy mình để nắn mông. Bà chửi thầm trong đầu ” đúng là lũ dê già, bề ngoài đạo mạo ai cũng phải tôn trọng ông ta, vậy mà không ngờ bỉ ổi và dâm dê một cách trắng trợn.. ” Nghĩ là như vậy nhưng bà Thủy không dám phản ứng. Bà biết chỉ một chút làm phật lòng ông ta thì mọi thứ sẽ hỏng hết. Bà cố nhịn nhục và cứ để ông Phấn nắn mông, thậm chí bàn tay ông ta còn đang đưa xuống dọc theo cái khe âm hộ của bà.
– Đừng làm vậy ở đây đi anh! Bà Thủy nói hết sức õng ẹo và gợi tình. Ông chồng em ra nhìn thấy bây giờ.
– Không ở đây thì ở đâu hả người đẹp? Ông Phấn đứng lên, một tay vẫn bóp mông, còn tay phải đưa lên đằng trước vuốt ve bầu vú của bà Thủy.
– Thì cứ xong việc rồi mình lên giường cho đàng hoàng chứ anh. Bà Thủy quyết định đồng ý tất cả.
Ông Phấn nghe mà sướng cười tít mắt lại. Tấm thân của bà ta làm ông cảm thấy rạo rực, muốn được địt ngay lúc này. Bản thân ông là người có quyền thế và quen cái thói muốn ăn là phải có ngay, không thể đợi được. Miệng ông Phấn gần sát bờ môi bà Thủy, ông hôn nhẹ lên đó rồi thầm thì:
– Chắc chắn là sẽ thành công, anh hứa đấy. Cái chuyện giường chiếu để hôm khác khi anh báo tin cho em biết, nhưng hôm nay em có thể ứng trước cho anh mấy phút luôn được không? Em làm anh nóng hết cả người từ nãy rồi đây này.
Một lần hay hai lần không có vấn đề gì quá to tát với bà Thủy, có điều ở đây còn có ông Chung thì sao hành sự được. Bà đưa tay xuống kiểm tra hạ bộ của ông Phấn, thấy cái cục cứng ngắc trồi lên thì bà cười ỏn ẻn thích thú:
– Hôm nay làm sao mà làm được, chứ anh giúp em thì em có tiếc gì anh đâu. Để hôm khác đi cưng!
– Sao lại không được hả em? Quan trọng là em có nhiệt huyết không thôi.
– Làm thế nào? Ông chung mà biết thì ông ấy giết em mất. Bà Thủy hỏi
– Hehe.. lát anh đi vào nhà vệ sinh, anh sẽ đợi em ở đó hiểu không thiên thần của anh.
Bà Thủy chưa trả lời, bà thấy hơi mạo hiểm nên phải suy nghĩ. Bỗng có tiếng bước chân nên cả hai vội buông nhau ra. Bà Thủy đi nhanh về chiếc ghế của mình ngồi xuống trước khi chỉnh lại cái quần lót cho thẳng vì vừa nãy bị ông Phấn kéo sang một bên để sờ hẳn vào bên trong cái lồn.
Ông Chung đi vệ sinh xong về bàn ngồi và ông nhìn thấy khuôn mặt của vợ có chút lúng túng. Nếu là người đàn ông khác thì có lẽ họ sẽ nhận ra ngay vẻ lúng túng đó của bà Thủy, nhưng ông Chung thì thuộc dạng khù khờ, chậm nắm bắt tâm lý con người nên ông cứ nghĩ rằng chắc vợ ông ngại ngùng như vậy là do vừa thực hiện công việc tặng quà cho ông Phấn. Một ông Đại sứ tương lai là con người như vậy đó.
Bà Thủy quay sang mỉm cười với chồng muốn nói rằng mọi việc coi như đã xong, bà đã hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ đảm đang, tháo vát. Ông Phấn nhìn bà Thủy rồi lại nhìn sang ông Chung mỉm cười lên tiếng để phá tan bầu không khí im lặng.
– Bà nhà vừa nói chuyện với tôi rồi, và tôi nhận lời sẽ giúp ông trở thành ngài Đại sứ của nước Đức. 99% sẽ là như vậy và ông chuẩn bị tinh thần cho chuyến công tác mới đi nhé.
Ông Chung không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh chóng và dễ dàng như vậy. Bởi ông đâu có ngờ tất cả là nhờ vào tài năng của vợ ông khi bà Thủy đã ngoan ngoãn để ông Phấn bóp mông với sờ vú khi ông đi vào nhà vệ sinh. Ông Chung chỉ nghĩ thầm trong đầu ” Đồng tiền thật là đáng sợ, nó làm thay đổi mọi thứ và biến những thứ không thể thành có thể.. ”
– Thôi mọi việc cứ thống nhất thế nhé ông Chung. Ông Phấn nói rồi đứng lên xoa tay vào bụng. Ăn mấy cái đồ hải sản này bỗng dưng tôi đau bụng quá, tôi đi vệ sinh một lát.
Trước khi rời khỏi bàn, ông Phấn nháy mắt thật nhanh cho bà Thủy thấy rồi ông mới quay người bước đi về phía nhà vệ sinh. Ông Chung quay người lại hỏi nhỏ với vợ:
– Ông ta nhận lời rồi chứ? Nhưng có chắc chắn không hả em? Cẩn thận kẻo mất cả chì lẫn chài đấy!
Bà Thủy cầm tay chồng bóp nhẹ rồi kiêu hãnh trả lời:
– Anh thấy vợ anh đã làm cái gì mà thất bại bao giờ chưa? Lần này bỏ một đống tiền ra thì phải chắc thắng thì em mới bỏ chứ. Có điên mà đưa bừa bãi cho kẻ không làm được việc. Anh yên tâm, ông Phấn này nghe nói làm việc uy tín lắm. Chưa có vụ nào mà ông ấy thất bại cả. Tiếng nói của ông ấy rất có trọng lượng trong bộ ngoại giao.