Siêu Phẩm Dâm Dục 3 - Phần 1
Ông Lâm Trí Chung đứng im một cách ngoan ngoãn để cho vợ là bà Thủy cẩn thận thắt chiếc carvat quanh cổ mình. Cảm thấy hơi khó chịu vì bà Thủy thắt chặt quá, ông Chung nhăn nhó kêu:
– Sao thắt chặt thế! Nới lỏng ra chút đi em.
– Chịu khó tí, chặt như này mới đẹp. Bà Thủy luôn như vậy, bà quen chỉ đạo mọi người trong gia đình, kể cả là ông chồng.
Ông Chung chưa bao giờ dám cãi lại vợ dù chỉ một câu, và lần này cũng vậy. Cảm thấy như cực hình nhưng ông vẫn cố chịu đựng giống như bao lần khác. Sau khi mọi thứ đã xong, ông Chung như vẫn nghi ngờ nên hỏi lại vợ:
– Em có chắc là sẽ thành công không đấy? Anh nghĩ miếng ngon như thế không đến lượt mình đâu. Bao nhiêu hồ sơ đã được gửi ứng tuyển và nhìn vào danh sách toàn những ông tai to lắm tiền. Anh chỉ lo vợ chồng mình đổ bao nhiêu tiền của vào đấy rồi lại mất không.
Bà Thủy thừa biết ông chồng luôn nhát chết không bao giờ tự tin vào một việc gì. Cứ hễ lần nào đầu tư tiền vào một phi vụ nào đó thì ông luôn lăn tăn và lo lắng. Cơ ngơi ngày này mà hai vợ chồng bà có được cũng là nhờ vào cái trí thông minh và sự nhạy bén của bà. Còn nếu cứ để cho ông chồng quyết định mọi việc thì chắc ngày nay đến cái nhà cũng chẳng mua nổi chứ đừng nói xe này xe nọ và cho con cái du học. Ông Chung thuộc thế hệ đã từng du học ở Nga chuyên ngành về quản lý vĩ mô. Nhờ có tấm bằng giá trị mà khi về nước ông được giữ nhiều chức vụ quan trọng. Nhưng bản tính của ông lại hơi bôn sê vích, chỉ biết cắm đầu vào những cuốn sách nên đà thăng tiến sự nghiệp của ông lại hơi chậm so với những người cùng trang lứa. Từ ngày lấy bà Thủy làm vợ, một người phụ nữ thông minh, xinh đẹp và vô cùng sắc sảo thì sự nghiệp của ông bắt đầu nhúc
nhích đi lên được một chút. Tất cả những việc quan trọng, hay đường đi các bước ông Chung đều được vợ tư vấn và bầy sẵn kế hoạch cho ông phải làm như thế nào. Không bù cho vợ quan hệ rộng, ngoại giao tốt, ông Chung lại là người ít nói, ngoại giao kém và thường nói lắp bắp mỗi khi đứng lên phát biểu trước hội nghị hay là trước đám đông. Mọi người trong cơ quan thường trêu đùa khi gọi ông là ” Chung khờ” chứ không phải là ” Chung Thủy”.
Mấy năm trước đây do hiểu biết kém, bà Thủy đã đi sai một nước cờ mà theo đó bà đã chi rất nhiều tiền nhưng lại không thể thu hồi vốn như ban đầu. Cứ nghĩ làm Đại Sứ tại một đất nước chuyên xất khẩu dầu mỏ như Iran thì sẽ kiếm chác được nhiều, nhưng bà đã lầm, một thất bại khủng khiếp. Chính vì lẽ đó, lần này bà quyết tâm lấy lại danh dự, lấy lại những đồng tiền đã mất khi tìm mọi cách để chạy cho chồng làm ông Đại Sứ tại một đất nước có thể hái ra tiền dễ như là hái hoa trong vườn.
Một lần tình cờ được cùng chồng đi công tác gần ba tuần quanh mấy nước châu âu, đặc biệt là những nước Đông âu, bà Thủy với bộ óc nhạy bén đã nhận ra rằng chính những nơi đây mới là những mảnh đất màu mỡ mặc dù những nước đó chẳng có tí tài nguyên nào. Được mục sở thị tận mắt, được đưa đi những chốn ăn chơi, bà mới thấy đây mới chính là thiên đường để bà hướng tới. Các nguồn tài nguyên ở đây theo bà Thủy phân tích chính là cộng đồng người Việt Nam. Nơi nào càng đông cộng đồng Việt Nam sinh sống thì nơi đó sẽ hái ra tiền. Tuy nhiên những nước màu mỡ và béo bở đã có những tay to đảm nhiệm, bà biết sức mình không đủ lực chen chân vào. Nhưng vẫn còn đó những nước khác, tuy miếng ăn ít hơn, những vẫn kiếm bộn tiền còn hơn là ở Việt Nam.
Bà Thủy kiểm tra bọc tiền màu xanh in hình các ông tổng thổng Mỹ một cách cẩn thận rồi cho vào một hộp quà được bọc cẩn thận như là một hộp quà thông thường để che dấu. Cuộc gặp lát nữa đây theo bà rất là quan trọng khi nhân vật mà hai vợ chồng bà hẹn gặp có tiếng nói rất lớn ở bộ ngoại giao.
– Xong chưa em ơi! Ông Chung đứng ngoài cửa gọi khi thấy vợ trang điểm hơi lâu.
– Chờ em chút, 5 phút nữa là xong. Bà Thủy nói từ trong phòng vọng ra.
” Đúng là đàn bà… ” ông Chung đi đi lại dưới nhà lẩm bẩm vì vừa phải chờ lâu, và cũng vừa lo lắng cho cuộc hẹn sắp tới. Ông nhăn nhó cũng đúng vì bà Thủy kêu 5 phút nhưng gần 15 phút sau mới thấy tiếng đôi guốc cao gót kêu long cong đang đi xuống từ cầu thang. Nhìn vợ mình lộng lẫy và quyến rũ trong bộ váy trắng, ông Chung không những không thích mà còn tỏ thái độ khó chịu hơn. Bà Thủy vợ ông mới 42 tuổi, lại xinh đẹp, có đôi mắt luôn cười khiến ông lúc nào cũng lo sợ mình
bị bà cắm sừng lúc nào không hay. Chiếc váy ren màu trắng ngắn đến ngang đùi nếu nhìn kỹ có thể thấy được cả chiếc quần lót màu trắng bên trong. Nó mờ mờ ảo như vậy lại càng thu hút ánh mắt đàn ông gấp nghìn lần. Mông bà Thủy to, và vào cái tuổi 42 thì nó lại càng nở to thêm một cách đều đặn nên ông Chung không thể phủ nhận một điều là vợ mình có bộ mông quá ư là hấp dẫn. Phía trên, chiếc khăn mỏng bằng vải sa tanh được quàng quanh cổ càng khiến bà Thủy đẹp lộng lẫy và cao sang. Tuy có chiếc khăn phủ xuống che đi mất một phần nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hai bầu vú căng phồng lồ lộ ra bên ngoài bởi chiếc áo phông mỏng có cổ hình chữ V hơi bị cắt sâu.
– Đi gặp người đứng tuổi có chức có quyền mà bà lại ăn mặc như bọn thanh niên mới lớn thế này à? Ông Chung nhăn nhó phàn nàn.
Bà Thủy bĩu bờ môi được tô son đỏ thắm, hàng răng trắng đều tăm tắp giải thích:
– Thời kỳ nào rồi mà ông còn lạc hậu vậy? Đàn ông nào chẳng thích nhìn phụ nữ đẹp! Hay ông ghen đấy à?
– Tôi không ghen, nhưng thấy thế nào ý. Vợ chồng mình có tuổi rồi, ăn mặc kín đáo chút chứ. Ai nhìn thấy, người ta lại cười cho thối mặt.
– Ông lúc nào cũng sợ người này người nọ đánh giá. Toàn cái lũ ghen ăn tức ở khi thấy ông lấy được người vợ xinh đẹp như tôi. Mà bộ váy này kín đáo đấy chứ, hở đâu mà hở! Bà Thủy cố cãi cho bằng được.
– Lại còn không hở nữa à? Bà nhìn xem, vú vê hở hết ra thế kia mà bà kêu không hở.
Bà Thủy cười nắc nẻ vì bà biết ông chồng đang ghen. Không những bà cố tình cho hai bầu ngực hở một chút mà bà còn vừa mất thời gian quét cả lớp phấn lên đó để cho chúng được sáng và thơm tho. Đứng trước mặt chồng, bà tủm tỉm ôm lấy ông rồi giải thích cho ông hiểu:
– Giờ phụ nữ mặc hở ngục chút xíu đang là mốt đấy, có mất mát gì đâu mà không cho chị em khoe cơ chứ. Nhiều đứa ngực lép còn phải mong ước có bộ ngực to như em mà không được kia kìa.
Ông Chung cũng biết mình thuộc người cổ hủ, cũng cố cảm thông cho vợ được mặc đẹp chút mỗi khi đi ra ngoài. Nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt đàn ông cứ dán vào mông với ngực vợ mình thì ông luôn luôn khó chịu. Ông Chung vẫn trình bầy lý do:
– Nhưng mà em mặc như thế này anh có cảm tưởng như mình đang mang vợ đi chiêu đãi mắt cho ông ta ý.
Bà Thủy véo nhẹ cái má đang phụng phịu như trẻ con của ông Chung, bà cười nói:
– Ông cứ nghĩ linh tinh, vợ ông có phải cave đâu mà lên giường với người ta. Chỉ là cho lão ta ngắm nghía chút có sao đâu. Chẳng những không mất tí da nào mà lại còn được việc. Vì việc lớn nên ông nhẫn nhịn chút đi…. có phải tôi lên giường với người ta đâu mà ông khó chịu. Thế nhé cưng! Đêm nay về tôi chiều nếu như mọi việc suôn sẻ.
– Gớm bà dạo này học theo fb ăn nói như mấy đứa con nít. Thôi đi không kẻo muộn.
– Hihi… Bà thủy lon ton ẻo lả nũng nịu chạy theo nắm lấy tay chồng để thể hiện tình cảm.
Khoảng nửa tiếng sau, vợ chồng ông Chung bà Thủy đã ngồi trong một căn phòng VIP kín đáo tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất cái đất Hà thành, nơi chỉ có những đại gia có tiền hoặc có chức lui tới để bàn về chính trị hay bàn về các cuộc làm ăn. Nhà hàng này được các Đại gia tin tưởng hẹn gặp nhau ở đây vì độ bảo mật thông tin cực kì uy tín khi các nhân viên không bao giờ dám ho hoe ra những gì nhìn thấy với mọi người bên ngoài.
– Sao lão Phấn lâu đến thế nhỉ? Hết chờ bà, giờ lại phải chờ lão ta! Ông Chung nhăn nhó khi ngồi cạnh vợ.
Bà Thủy cầm lấy tay chồng động viên:
– Việc quan trọng thì có phải chờ bao lâu cũng phải chờ. Gặp người quan trọng thì anh niềm nở chút đi, cứ nhăn như cái bị thế này thì hỏng hết việc.
– Thì tại anh ghét những ai sai hẹn. Cứ bắt người khác phải chờ!
– Những người biết mình quan trọng thì họ hay làm thế mà. Anh cũng nên học họ những cái nhỏ nhặt đi là vừa. Ai lại cứ có nhà nào hay tổ chức gì đó mời đến dự tiệc thì anh luôn là người đến sớm nhất, có khi còn đến sớm hơn cả người mời. Có ngày họ lại bảo mình tham ăn đấy.
– Tính anh vậy, không thích người khác phải chờ mình. Mà lát đưa quà, anh không quen việc đó cho lắm, em làm hộ anh nhé.
Bà Thủy cười vì biết tính chồng mình chẳng bao giờ quen cái việc đút lót ai bao giờ nên tất nhiên lần này cũng vậy, bà sẽ thay chồng đảm đương hết mọi thứ.
– Anh yên tâm, đã có vợ anh bên cạnh rồi mà. Nhiệm vụ của anh là niềm nở và ngoại giao tốt một chút. Cố gắng lấy lòng lão ta vào. Lời nói chẳng mất tiền mua, nên anh cứ khen ông ấy nhiệt tình cho em.
– Ừ anh biết rồi. Nhưng anh không thích mình phải luồn cúi trước người khác, do vậy khi nào anh đứng lên đi vào nhà vệ sinh thì em tranh thủ trao hộp tiền cho lão ta nhé. Chuyện đó anh không thích nhìn cho lắm.
– Được rồi nếu anh muốn như vậy.