Siêu Phẩm Dâm Dục 2 - Phần 8
– Anh linh cảm có điều gì đó không ổn. Cậu ta có một sự tự tin thái quá.
Thảo mỉm cười đi lại gần về phía ông Quân đang đứng, cô trả lời nhỏ nhẹ như không có vấn đề gì:
– Rồi thời gian sẽ chứng minh cho anh thấy rằng em đã lựa chọn đúng.
Ông Quân vẫn không thể hiểu tại sao lần này Thảo lại quá mụ mị như vậy, ông hy vọng là mình sai để không có chuyện gì xảy ra. Ông tự ái nói một câu rồi đi luôn ra ngoài:
– Có vẻ mọi thứ em đã chuẩn bị và quyết định hết rồi. Anh giờ như người thừa khi em không còn nghe anh.
…
Trên đường từ công ty về, Phan Hải lái xe chạy theo hướng về nhà Gia Bảo. Nghĩ đến mọi việc đã đạt được, anh ta liền lôi điện thoại ra gọi cho một người. Khi đầu máy bên kia co người đã nghe máy thì Phan Hải liền hớn hở thông báo:
– Kế hoạch đang tiến triển một cách hoàn hảo. Sắp tới Loth sẽ có nhiều biến động nhé.
– Tốt! – Đầu máy bên kia một giọng nói hài lòng cất lên. – Cứ theo kế hoạch mà làm. Nhưng nhớ không được nôn nóng và đặc biệt là không được dính quá sâu vào chuyện tình cảm đấy nhé.
– Em biết em phải làm gì. Có gì em sẽ thông báo sau. Bye!
Phan Hải tắt máy, mỉm cười sung sướng vì đã làm cho hai mẹ con bà Thảo như một con rối trong tay mình. Nhưng nghĩ tới đoạn sắp tới phải lấy Gia Bảo làm vợ thì anh ta thoáng buồn rầu. ” Cuộc sống gia đình hoàn toàn không phải dành cho mình.. ” Về khoản này, Phan Hải thấy sợ, anh luôn luôn sợ một ngày nào đó mình sẽ bị mất sự tự do. Nhớ tới lời dặn vừa nãy là không được lún quá sâu vào chuyện tình cảm, Phan Hải liền nghĩ ngay đến bà Thảo. Vừa nghĩ bà ta, tâm trạng Phan Hải phấn trấn hẳn lên và anh cảm thấy sự thèm muốn mãnh liệt. ” Nếu như ông Quân không xuất hiện lúc đó thì sẽ thế nào nhỉ? “, Phan Hải hồi tưởng lại cái lúc hai người đã dành cho nhau nụ hôn chớp nhoáng. “Rõ ràng bà ta đã bị mất kiểm soát và cũng thèm muốn như mình “, Phan Hải mỉm cười khi nghĩ đến điều đó. Nhưng giờ đây anh ta đã có Gia Bảo và cô ấy luôn ở bên cạnh. Phan Hải suy nghĩ về điều đó và anh ta thấy mình phải thật cẩn trọng không hỏng hết việc. Không được quên nhiệm vụ chính của mình là gì nên anh ta dừng xe ở một cửa hiệu bán hoa, mua một bó to tướng cả hoa hồng đỏ lẫn hoa hồng trắng để lát tặng cho Gia Bảo.
Mặc dù đã 6h chiều nhưng thời tiết mùa hè vẫn tỏ ra khá nóng nực. Trong ngôi vườn là những tiếng nói cười hết sức sôi động. Ngôi nhà này Thảo và Long đã mua từ hơn mười năm trước, tất nhiên nó to và hoành tráng hơn nhiều so với ngôi nhà cũ mà bốn người đã từng chung sống thời còn có ông Hùng và bà Linh. Ngôi vườn được trang trí toàn những cây cảnh, những bộ bàn ghế bằng gỗ quý mà Thảo cất công nhập từ Việt Nam sang. Ngay gần đó là một bể bơi lớn để thỉnh thoảng mọi người xuống tắm cho mát. Gia Kiên và Minh Thư như hai đứa trẻ, hai người mải mê đùa nghịch dưới nước. Còn Thảo và Phan Hải đứng gần bệ nướng thịt, hai người nhâm nhi rượu vang và nói chuyện về công ty. Thảo say sưa đứng nghe cậu con rể tương lai và cũng là giám đốc điều hành của Loth vẽ ra các kế hoạch để mở rộng công ty phát triển hơn nữa. Gần đó là Long và Gia Bảo ngồi ghế cũng nói chuyện về nhiều thứ. Hôm nay Gia Bảo vô cùng hạnh phúc vì nghe tin mẹ đã cho chồng sắp cưới của mình vào hẳn vị trí giám đốc điều hành. Như vậy là chuyện cô với Phan Hải thành vợ chồng chỉ còn đếm từng ngày. Nghĩ đến mình sắp sửa lấy chồng, Gia Bảo hỏi dò bố:
– Bố này, sống gần hai mươi năm liền với một người thì như thế nào nhỉ?
Long mỉm cười với câu hỏi ngây thơ đó, anh biết cô con gái rượu của mình đang tò mò về việc lập gia đình.
– Điều đó có mặt tốt và mặt hạn chế của nó. Không có cái gì là hoàn hảo con gái ạ. – Long trả lời dè dặt.
– Thế bố và mẹ thấy như thế nào? Có bao giờ hai người tỏ ra là chán nhau chưa? – Gia Bảo hỏi điều đó là bởi cô đã thấy mẹ ngoại tình với người đàn ông khác.
Cũng muốn nói cho con gái mình biết chuyện quá khứ của hai người nhưng lại thấy chưa phải là lúc nên Long chỉ trả lời câu hỏi của Gia Bảo với cái bề nổi bên ngoài mà ai cũng có thể thấy được:
– Nhiều gian nan và thử thách lắm con gái ạ. Nhưng dù sao sống với mẹ con bố cũng thấy vui và không buồn chán. Muốn hạnh phúc thì mỗi người phải nghĩ cho nhau, đừng bao giờ tỏ ra ích kỷ.
– Ích kỷ? Bố nói rõ cho con nghe xem nào?
Long cười khà khà vì thấy Gia Bảo đang hơi đi quá sâu, anh trả lời khéo:
– Con gái. Khi nào con lấy chồng, có va vấp thực tế thì con sẽ hiểu.
Nhìn mẹ trông vô cùng vui vẻ, cười luôn miệng khi đứng nói chuyện cùng bạn trai, Gia Bảo cũng vui không kém vì mấy hôm trước cô cứ nghĩ mẹ không thích anh ta.
– Mọi chuyện trong gia đình mình có vẻ đang tiến triển tốt bố nhỉ. – Gia Bảo quay sang Long nói. – Con rất mừng là mẹ hợp và thích anh Hải. Thế mà mấy hôm trước con cứ lo mẹ không còn thích anh ấy.
– Con cứ lo hoài sức. – Long lạnh nhạt nói.
Từ hôm Phan Hải bắt đầu vào làm cho Loth, Long thấy Thảo tỏ ra tươi tỉnh hẳn và vui vẻ một cách lạ thường. Anh biết lý do không phải nơi anh, và chắc chắn cũng không phải từ nơi Gia Bảo. Nhưng Long cũng không thể phát hiện điều gì khả nghi ở cậu con rể tương lai của mình, không thể nói rằng thái độ của Hải vượt quá sự lịch thiệp bình thường.
…
Sau khi nói chuyện với nhau về công việc, Phan Hải bắt đầu chuyển sang đề tài khác mà theo anh nó sẽ thú vị hơn.
– Cháu chưa thấy một người phụ nữ nào ở cái tuổi gần bốn mươi mà vẫn giữ được vóc dáng đẹp như cô. Phải nói là thật hoàn hảo. Chắc cô cũng phải hay chơi thể thao đúng không?
Thảo cười tươi, cô biết thừa anh ta đang nịnh mình, nhưng cô cũng không phủ nhận là mình thuộc dạng người đàn bà đẹp.
– Thể thao cô cũng thích nhưng hầu như không có thời gian để chơi.
– Thời gian là do mình sắp xếp cô ạ. – Phan Hải nói. – Ngồi nhiều bàn giấy cũng không tốt cho sức khỏe đâu cô. Như cháu đây, dù bận đến mấy nhưng cháu vẫn thỉnh thoảng dành thời gian đi đánh quần vợt.
” Thảo nào người trông chắc và đẹp thế… ” Thảo thầm nhận xét về anh ta.
– Quần vợt cô cũng thích chơi lắm, nhưng lâu lắm rồi cô không chơi.
Phan Hải như vớ được điều gì đó, anh ta nắm lấy ngay cơ hội có một không hai để rủ rê:
– Ồ thật là thú vị. Không ngờ là cô cũng thích quần vợt đấy. Quan trong là có thích hay không thôi. Còn nếu lâu không chơi thì cháu sẽ dậy cô. Nếu cô đồng ý thì cháu sẽ làm huấn luyện viên riêng cho cô.
Nhìn Hải nói và đôi mắt lại hay háy, Thảo hiểu ngay ngụ ý của anh ta. Bên trong người cô, hai đầu ti tự dưng cương lên sẵn sàng cho cuộc phưu lưu mạo hiểm này. Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, Thảo vẫn thấy rõ cái đùm đang nổi lên ở giữa háng. Cố gắng kìm chế sự ham muốn, cô trả lời:
– Tốt thôi. Vậy hôm nào chúng ta sẽ đi chơi vài trận nhé. Nhưng có điều là có định lấy phí của bà mẹ vợ này không đấy hả anh con rể?
Hải nhìn vào ánh mắt và nụ cười của Thảo, anh đã thấy sự đồng ý ngầm, thấy được cái đĩ đĩ trong con mắt của bà mẹ vợ đáng kính. Không ngần ngại, Hải liền vào đề luôn mà không cần úp mở:
– Có chứ. Không những phải lấy mà còn lấy rất đắt. Hải nói ra câu đó rồi cười tự mãn. Nhưng bảo đảm chất lượng cực cao. Rồi mẹ sẽ thấy.
Cái câu ” rồi mẹ sẽ thấy ” được Phan Hải ghé miệng vào sát tai thì thầm, người Thảo bỗng nóng bừng và thấy kích thích ghê ghớm với trò tán tỉnh bẩn thỉu của anh ta.
– Nào mọi người ăn tiếp thịt nướng nữa đi. – Thảo quay ra và đi về phía chồng và con gái tươi cười nói to. Cô sợ không thể kìm chế được ham muốn trong người nếu vẫn tiếp tục đứng nói chuyện về người đàn ông này. Anh ta quá hấp dẫn và cũng quá nguy hiểm.
Trời đã gần tối, không khí cũng đã mát mẻ hơn và mọi người cũng hơi ngà ngà vì men rượu vang. Tiếng nhạc nhẹ vang lên, Thảo vì ngấm men rượu nên cô thấy hứng tình một cách khủng khiếp. Còn Gia Bảo và Minh Thư thì yêu đời, hai người cứ nhí nhảnh hát theo lời bài hát. Chỉ có Long là lặng lẽ, anh vừa thấy cô đơn và vừa thấy ghen khi vợ tỏ ra thân mật với bạn trai của Gia Bảo. Một lúc sau mọi người đều im lặng. Long đứng dậy lên tiếng khi thấy đồ uống đã hết:
– Có ai muốn uống nữa không?
– Chú cứ ngồi xuống và để cháu vào nhà lấy cho ạ. Cô chú từ nay có thể coi cháu là thành viên trong nhà được không?
Long bắt đầu thấy được sự giả tạo nơi con người này, chưa kịp trả lời thì Gia Bảo đã lên tiếng cổ vũ cho chồng sắp cưới của cô:
– Bố cứ để anh Hải vào lấy cũng được. Để cho anh ấy quen với mọi thứ trong nhà đi.
Long ngồi xuống ghế. Phan Hải thì cười đắc ý. Anh quay sang hỏi mọi người:
– Cô chú uống tiếp rượu vang trắng phải không?
– Ừ, cho chú vang trắng của Úc nhé. Long trả lời.
– Anh pha cho em một cốc captain Morgan lẫn coca nhé. Minh Thư cũng đồng thanh nói.
– Ok sẽ có ngay cô em thân mến. Phan Hải trả lời và nở nụ cười thân thiện.
” Anh ta thật tuyệt vời và biết cách chiều lòng tất cả “. Gia Bảo tự hào về người yêu của cô. Đúng lúc đó Hải quay về phía cô với nụ cười thật đặc biệt.
– Em có uống không, em yêu?
– Anh pha cho em một cốc như của Minh Thư nhé. – Gia Bảo mỉm cười sung sướng.
Hải đi vào trong nhà và đi xuống dưới bếp nơi mà các loại đồ uống đã được những người giúp việc chuẩn bị sẵn trên bàn.
– Ngày hôm nay nhà mình vui quá. – Gia Bảo tươi cười nói. – Con hy vọng nhà mình lúc nào cũng được như thế này.
– Bà chị đúng là đang yêu có khác. Cái gì cũng toàn thấy mầu hồng.. hihi… – Gia Kiên châm chọc chị mình.
– Mày đừng có mà trêu chị nhé. – Gia Bảo cười vang. – Thế không đúng là hôm nay mọi người ai cũng vui à?
– Thôi hai đứa không cãi nhau nữa. – Thảo thấy khó chịu trong người, cô đứng lên và nhìn Long nói. – Chắc Hải không biết em thích uống loại vang nào. Để em vào tự lấy vậy.
Long thấy nóng người khi vợ nói vậy.