Siêu Phẩm Dâm Dục 2 - Phần 54
Phan Quân có tính cách dậy rất sớm cho dù là mùa đông hay mùa hè. Ông thường bỏ ra ba mươi phút mỗi sáng, hôm thì chạy bộ, hôm thì tập thể dục ở vườn. Chính vì lẽ đó, tuy đã gần năm mươi nhưng trông ông vẫn còn rất khỏe mạnh và minh mẫn vì ông sống theo cách rất khoa học. Bữa ăn sáng của ông thường là một miếng bánh ngọt rất nhỏ, một cốc cà phê đen nóng và một điếu thuốc. Chẳng mấy ai bao giờ nhìn thấy ông Quân hút thuốc, đúng là như vậy. Ông ta không hút thuốc, nhưng vào buổi sáng bên tách cà phê thơm ngút bốc khói, ông Quân thường thưởng thức thêm một chút khói ảo diệu vì theo ông, nó sẽ giúp ông sảng khoái và cực kỳ minh mẫn cho cả một ngày làm việc căng thẳng với các con số.
Trên bàn ăn lúc nào cũng có vài tờ báo mới trong ngày được đặt ở đó. Việc nhâm nhi cà phê và đọc báo mỗi sáng là một thói quen mấy chục năm nay của ông Quân. Ông ta luôn luôn cập nhật các tin tức mới nhất, bởi ông luôn cho rằng – con người ngu ngốc nhất là khi chẳng biết cái gì đang xảy ra quanh mình….
Ngày hôm nay đầu tuần là một ngày đặc biệt với Phan Quân. Trong ông là những cảm xúc vui mừng khôn xiết vì đã trở lại Loth Company, lại một lần nữa đứng bên cạnh bà chủ tịch xinh đẹp chống lại Vũ Bắc. Nhưng vẫn như mọi hôm, trước khi đi làm, ông ta vẫn dành thời gian cho việc vừa uống cà phê và vừa đọc báo. Tờ báo lá cải Blind mà ông vẫn hay thường đọc vào mỗi buổi sáng hôm nay trên trang nhất có một tin tức đặc biệt vô cùng thú vị mà Phan Quân không thể không chú ý đến. Cả tờ bìa đều đăng ảnh những người việt nam với nội dung – Bộ đội Viet nam thanh toán lẫn nhau – ! Phan Quân mỉm cười vì tác giả bài viết đã dùng hai từ – bộ đội – để nói về giới giang hồ người việt. Ngay ở những dòng đầu tiên, tin tức Phan Hải, giám đốc điều hành cũ của Loth Company đã bị đồng bọn bắn chết ở trong rừng. – Một tin quả là tuyệt vời! – Phan Quân không thể giấu nổi sự vui mừng với tin tức đó.
– Vậy là mày đã phải trả giá…
Phan Quân đọc tiếp tờ báo và sau đó là sự miêu tả tỉ mỉ về màn đọ súng của cảnh sát với tên đồng bọn của Phan Hải khi đang cố gắng trốn thoát. Cảnh sát đã thu được một vali tiền, nhưng chỉ có vài đồng là tiền thật ở phía trên, còn lại là tiền giả. Nhưng điểm mấu chốt đó là khẩu súng trên tay Dani mà cảnh sát thu được trùng khớp với hai viên đạn găm trong người Phan Hải. Đó là bằng chứng giúp cho Vũ Bắc và đồng bọn được thoát tội một cách ngoạn mục.
– Tên khốn thật xảo quyệt!.
Phan Quân gấp tờ báo lại và cầm điện thoại lên để gọi cho Thảo. “Giờ này không biết cô ta đã dậy chưa?” – Phan Quân vừa bấm số vừa lẩm bẩm trong miệng.
…
Long và Thảo đang đùa nghịch trên giường như những đứa trẻ vào buối sáng sớm đầu tuần. Hai người chưa ai muốn dậy, cứ tình tứ nằm ôm và sờ soạng cơ thể của nhau. Thảo cười ré lên khi thấy cái đầu của Long đang ở giữa hai háng mình. Anh tinh nghịch vừa đưa lưỡi liếm vào miếng thịt, vừa đưa tay nhổ nhẹ mấy cọng lông phía trên. Hai vợ chồng đang mải mê yêu nhau thì chuông điện thoại của Thảo kêu lên làm hai người phải dừng lại.
– Kệ nó đi em! – Long làu bàu và lại cúi xuống tiếp tục liếm lồn vợ.
– Anh Quân gọi! – Thảo cầm điện thoại lên nhìn thấy người gọi là Phan Quân.
– Cái ông già lẩm cẩm chết tiệt! Không biết có chuyện gì mà gọi sớm thế? – Long hơi mất hứng.
– Chắc phải có chuyện gì thì anh ấy mới gọi. – Thảo bấm máy để nghe.
– Anh xin lỗi nếu như đã làm phiền em vào buổi sáng như thế này. Nhưng có một tin quan trọng anh cần phải thông báo cho em biết. – Giọng Phan Quân phát ra từ chiếc điện thoại.
– Không sao, anh cứ nói đi. Em nghe đây! – Thảo ra dấu cho Long đừng nghịch lồn cô nữa.
– Phan Hải đã chết!
– Sao? Có chuyện đó thật ư? – Thảo bất ngờ và vô tình duỗi chân làm đập vào mặt Long.
– Đúng vậy! Hắn ta đã bị đồng bọn bắn chết vì tranh giành tiền, đó là theo cảnh sát nói vậy. Nhưng anh nghĩ là không phải thế.
Lúc này Long cũng trườn lên để nghe. Cái tin Phan Hải bị bắn chết quả thực vô cùng thú vị.
– Thế anh nghĩ là ai? – Thảo tò mò hỏi.
– Còn ai nữa ngoài Vũ Bắc. Lão ta và đồng bọn cũng đã bị bắt, nhưng cảnh sát đã thả ông ta ra vì không có chứng cứ buộc tội. Sao lão đó không chết luôn đi cho mọi người được nhờ!
– Hihi… lão ta chết thì cuộc chiến kết thúc dễ dàng quá.
– Vậy là em muốn đấu với lão Bắc thực sự?
– Vâng, một cuộc chiến thú vị cân tài cân sức. Lão ta dù sao cũng làm cho em yêu công việc, yêu Loth Comany hơn bao giờ hết.
– Thôi được rồi. Anh chuẩn bị đến công ty đây. Hôm nay là ngày anh ra mắt trở lại mà.
– Sẽ có sự đón tiếp nồng nhiệt anh ạ. Mọi thứ hôm qua em đã dặn mọi người chuẩn bị hết rồi.
– Em lại cầu kì. Thôi anh tắt máy. Hy vọng chúng ta sẽ có một ngày tốt đẹp.
– Chắc chắn là như vậy! Bye anh. Em cũng chuẩn bị đến công ty ngay đây.
Phan Quân vừa tắt máy thì Long hỏi ngay:
– Sao? Có thật là Phan Hải đã chết rồi không?
Tin tức về việc Phan Hải đã bị bắn chết làm Thảo không còn hứng thú chuyện chăn gối, cô lao ra khỏi giường thật nhanh. Bỗng dưng cô thấy phía trước còn rất nhiều việc quan trọng phải làm. Hôm nay là ngày đầu tiên Phan Quân trở lại làm việc, cô đến muộn thì ra thể thống gì nữa.
– Tin tức đó đã tràn ngập trên các tờ báo. Anh đọc đi! – Thảo chạy nhanh vào phòng tắm vì cô sợ muộn.
Long nhìn cặp mông và bộ ngực đung đưa của vợ, vẫn hơi tiếc rẻ nhưng đành tặc lưỡi xuống giường để bắt đầu một ngày làm việc mới.
Loth Company sáng ra đã nhốn nháo đông người bởi sự có mặt của các phóng viên nhà báo. Khi Phan Quân và Thảo bước xuống xe, đám nhà báo lập tức vây quanh mong được phỏng vấn. Những câu hỏi tới tấp đến với hai người.
– Ông Quân, ông có cảm nghĩ gì khi quay lại Loth Company?
– Ông Quân, phải chẳng ông quay lại vì Loth sắp rơi vào tay người khác?
Phan Quân ko muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào, ông cố gắng đi thật nhanh vào trong tòa nhà với bộ comple đen sang trọng. Nhưng khi nghe câu hỏi cuối hơi khó chịu, ông dừng lại nhìn xem ai đã hỏi câu hỏi đó và trả lời:
– Câu hỏi ngu ngốc nhất mà tôi từng được nghe!
Khi Phan Quân đã đi vào trong và được sự đón tiếp nồng hộng bằng những bó hoa từ tay các nhân viên nữ xinh đẹp, còn Thảo thì vẫn bị những đám phóng viên vây quanh.
– Thưa bà, việc ông Quân trở lại Loth Company có ý nghĩa quan trọng như thế nào?
– Loth vẫn luôn luôn là ngôi nhà của mọi người. – Thảo trả lời. – Phan Quân trở lại sẽ làm Loth Company đã mạnh càng mạnh thêm thôi. Vì mục tiêu của chúng tôi là đưa Loth trở thành công ty số một của Đức.
– Thưa bà Thảo, bà nghĩ sao về cái chết của Phan Hải, giám đốc điều hành cũ của Loth Company?
Thảo suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười trả lời:
– Anh ta không còn là người của Loth Company từ lâu rồi. Vì vậy chúng tôi chỉ tỏ lòng thương cảm với cái chết của anh ta, còn lại những vấn đề khác, chúng tôi không quan tâm. Cái chết của Phan Hải không ảnh hưởng gì đến uy tín của Loth Company.
– Thưa bà, có một số tin đồn rằng Phan Hải là người trong giới xã hội đen. Cái chết của anh ta cũng sặc mùi Mafia. Vậy bà nghĩ sao khi chính bà là người đã đưa anh ta lên chức giám đốc điều hành, mặc dù lúc đó ai ai cũng phản đối?
Giờ đến lượt Thảo khó chịu khi dính phải câu hỏi hơi nhậy cảm. Lúc đó vì mù quáng, vì mê mẩn anh ta nên cô đã làm tất cả để Phan Hải thấy vui lòng. Nhưng đó là bí mật ít người biết, không thể để lộ ra bên ngoài. Giờ đây Thảo cũng thầm cám ơn Vũ Bắc đã chơi rất đẹp khi ông ta đã ra lệnh cho tất cả đám tay chân không được đưa chuyện cô đã lên giường với người yêu của con gái. Nếu thông tin đó được lan ra ngoài, cổ phiếu của Loth sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
– Thế giới luôn tồn tại sự giả dối, thật khó để ta phân biệt được rõ trắng đen. Ai cũng có lúc mắc phải những sai lầm. – Thảo trả lời rất khôn khéo và đi nhanh vào bên trong.
Với sự xuất hiện của Phan Quân, không khí bên trong tổng hành dinh của Loth cũng vui vẻ như tết. Mọi người ai cũng thấy vui mừng vì ông trở lại. Sau khi hoàn tất thủ tục chào mừng một sự kiện mới, mọi người lại về vị trí làm việc như bao ngày khác. Trong phòng của Thảo, khoảng năm người đang ngồi họp để nghe báo cáo tình hình công ty.
– Có lẽ chúng ta nên thuê một chuyên gia về tài chính để tư vấn. – Ông Huy, một thành viên trong BQT phát biểu.
Ngồi ở tít phía cuối bàn, Hương cười:
– Cũng thế cả thôi ông Huy ạ. – Cô khẳng định.
Thảo đưa đôi mắt sáng ngời nhìn mọi người trấn an:
– Chúng ta vẫn kiểm soát hơn tám mươi phần trăm cổ phiếu, mọi người nên nhớ điều đó.
– Có nghĩa là chúng ta đã chặt được tay kẻ đê tiện? Vẫn là ông Huy lên tiếng.
– Không hẳn như thế. – Hương nói nhỏ.
Thấy không khí có phần ảm đạm và đọc được sự lo lắng của mọi người, Phan Quân lên tiếng để lấy lại bầu không khí chiến thắng:
– Tôi nghĩ rằng chúng ta mới chỉ làm cho Vũ Bắc tạm ngưng cuộc tấn công thôi. – Ông ta vẫn chưa đạt được hai mươi phần trăm.
– Và như thế ông ta sẽ không có chân trong hội đồng quản trị. – Thảo cũng tự tin khẳng định.
– Trong mọi trường hợp thì trong tuần này, thậm chí là tháng này ông ta cũng không đạt được điều đó đâu. – Phan Quân cười.
– Cổ đông thật là buồn cười và lạ lùng. Có thể mình làm việc quanh năm, cố gắng hết sức vì lợi ích của họ, nhưng cứ hễ có một thằng cha nào đó kiểu Vũ Bắc xuất hiện một cái là họ sẵn sàng bán tất cả cổ phiếu cho y.
– Nhưng mặc dù vậy, lần này họ đã xử sự thật tuyệt vời. – Phan Quân trầm tư nói.
– Mà như thế thì Vũ Bắc không thể chiếm được hãng. – Phan Quân nói tiếp. Nhưng vẫn cần phải hết sức cẩn thận. Trong cuộc sống mọi điều đều có thể xảy ra. Phan Quân ngẩng đầu lo lắng nhìn Hương hỏi:
– Còn ý kiến của cô thế nào hả Hương? Tôi biết cô là một cô gái thông minh.
– Ông nói hoàn toàn đúng, ông Quân ạ.
Phan Quân mỉm cười đứng lên tuyên bố cứng rắn:
– Vậy thì chúng ta cần phải làm thế này. Hôm nay chúng ta vẫn kiểm soát tình hình. Tạm thời phần lớn cổ phiếu của – Loth Company – vẫn chưa lọt được vào tay Vũ Bắc. Ông ta không thể thay thị trường làm nghiêng cán cân về phía mình, nghĩa là chúng ta phải phản công khi ông ấy đang còn ở trong tay chúng ta.
– Phản công? – Thảo ngơ ngác chưa hiểu ý Phan Quân.
– Đúng vậy, chúng ta cần khẩn trương giáng cho Vũ Bắc một cú quyết định. Cần phải hành động bằng vũ khí của chính ông ta. – Hương thay lời Phan Quân giải thích. Cô nhìn về phía ông và thấy được sự ủng hộ từ cái gật đầu đồng ý.
– Ông Quân, ông có quá tự tin không? Ông có tin rằng ông sẽ làm được điều đó? – Một thành viên trong BQT hơi nghi ngờ về kế hoạch mà Phan Quân đã đưa ra.
– Tôi thấy những điều ông Quân vừa nói hoàn toàn đúng, thưa các vị. Tôi cam đoan ông Quân sẽ làm được. – Hương lên tiếng ủng hộ lại Phan Quân.
Thảo từ nãy không nói gì chỉ im lặng. Cô hơi bất ngờ khi thấy Phan Quân và Hương bỗng dưng trở thành một cặp bài trùng từ khi nào không hay.
– Được rồi. – Thảo lên tiếng. – Tôi giao việc này cho ông Phan Quân và cô Hương chịu trách nhiệm. Mong hai người hãy hợp tác sao cho hiệu quả.
Phan Quân và Hương cùng nhìn nhau mỉm cười như vừa thắng lợi ở một cuộc đua.
– Tất cả sẽ tốt đẹp, mọi người hãy tin như thế – Phan Quân cười – Chúng ta sẽ chụp một tổ ong bò vẽ lên đầu thằng cha đê tiện ấy.