Siêu Phẩm Dâm Dục 2 - Phần 43
Bảo Ngọc vẫn luôn giữ tốc độ ở mức cao trên 160km/h với hy vọng đuổi kịp hai chiếc xe ở phía trước. Chiếc điện thoại gắn trên xe đổ chuông vì Trung gọi, người mà được giao nhiệm vụ bám theo xe của Julie:
– Báo cáo anh, mục tiêu đang rẽ về hướng thành phố Waren Murit.
– Ok, cố gắng bám sát và đừng để mất dấu vết. Tôi cũng còn cách hai người khoảng 20 cây số nữa thôi.
– Vâng, em sẽ cố gắng.
Bảo Ngọc nhấn ga cho xe chạy lên 180km/h. Anh ta vừa lái vừa suy tính trong đầu. Waren là thành phố du lịch nổi tiếng cách Berlin hơn một tiếng rưỡi chạy xe ô tô. – Tại sao mụ ta lại đưa Gia Bảo đến đó? Nếu có ý định hãm hại cô bé thì tại sao phải đến một nơi xa như vậy? Chẳng nhẽ hai người có ý định đến đó du lịch thật hay sao? Hay Phan Hải đang ở đó? – Bao nhiêu câu hỏi chạy trong đầu nhưng không có lời đáp, Bảo Ngọc cho xe chạy nhanh hơn vì anh ta rất nôn nóng.
Khi con đường dẫn vào thành phố Waren chỉ còn vài kilomet, vì phải đi qua trung tâm thành phố nên lượng xe cộ đông cứng nối đuôi nhau đi qua các đèn xanh, đèn đỏ. Bảo Ngọc nghe Trung hốt hoảng nói trong điện thoại:
– Chết rồi anh ơi! Em đã để mất mục tiêu. Tại nhiều xe quá nên không vượt lên được.
Bảo Ngọc cũng thoáng giận dữ, nhưng anh cố kìm chế không trách mắng đàn em:
– Đến đoạn nào thì mất dấu vết?
– Dạ thưa anh, mất dấu vết khi đi qua trung tâm thành phố Waren.
– Cứ bám theo đường hướng đi đến cái hồ và khu rừng sinh thái. Đó là trung tâm du lịch và chắc chắn Julie đưa Gia Bảo đến đó.
– Vâng. Hy vọng sẽ nhìn thấy mục tiêu ở đó.
Hơn nửa tiếng sau đó, Bảo Ngọc dừng xe nơi mà Trung đang đứng đợi ở đó. Bước xuống xe, nhìn phong cảnh của khu du lịch rộng lớn trải rộng cả khu hồ nước đến gần chục cây số, Bảo Ngọc ngán ngẩm nói:
– Rộng lớn thế này biết tìm mụ ấy ở đâu đây?
– Em xin lỗi, tại…
Bảo Ngọc không muốn trách đàn em, biết nó đã cố gắng lắm rồi nên động viên:
– Cậu không có lỗi gì cả. Coi như là tai nạn chẳng may đi. Giờ việc chính là chúng ta phải đi tìm chiếc xe của Julie.
– Chắc anh em ta mỗi người chia nhau một ngả để tìm thôi.
– Có lẽ phải vậy thôi. – Bảo Ngọc chống hai tay ở hông và đưa mắt bao quát cả khu du lịch suy nghĩ.
Đúng lúc chưa nghĩ ra cách nào hiệu quả hơn thì ông Bắc gọi:
– Tình hình thế nào rồi? Đã tìm được mụ ta chưa?
– Dạ chưa anh ạ. Khu hồ du lịch Waren rộng lớn đến chục cây số nên chắc sẽ rất khó tìm.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu rồi ông Bắc mới lên tiếng:
– Khó cũng phải tìm ra bằng được và lôi cổ mụ ta về đây cho tôi. Phan Hải vừa nhắn tin báo địa điểm. Vậy là hai chị em chúng nó không phải ở cùng một chỗ.
– Phan Hải giữ Lê Thành ở đâu ạ? – Bảo Ngọc hỏi ngay.
– Dresden!!
– Dresden? Vậy là ngược hẳn với hướng Waren rồi. Anh đã có cách giải cứu cho Lê Thành chưa?
– Cậu yên tâm. Tôi là Vũ Bắc mà. Kẻ nào dám chống lại Vũ Bắc đều phải nhận mọi sự trừng phạt thích đáng. Nhiệm vụ chính của cậu cứ lo tìm và lôi Julie về đây để tôi hỏi tội. Chuyện này không thể tha thứ được.
– Dạ vâng, em sẽ cố gắng ngay tối nay mang mụ ta về Berlin cho anh.
– Tốt! Tôi chờ tin của cậu.
Đang định tắt máy thì Bảo Ngọc dừng lại vì nghe ông Bắc dặn dò:
– Waren là khu du lịch nổi tiếng rất rộng lớn. Nếu không khoanh vùng tìm kiếm thì có đến mai cũng không tìm thấy mụ ta đâu.
– Vâng, em biết. Anh có cao kiến gì không để giúp tụi em tìm cho dễ dàng?
Vũ Bắc trả lời:
– Waren có cái hồ rất đẹp và thơ mộng. Với những người có tiền và thích chơi sang thì cậu nghĩ họ sẽ làm gì khi đến đó?
Bảo Ngọc không mất nhiều thời gian để trả lời câu hỏi đó, anh nói ngay:
– Du thuyền!!!
– Đúng vậy. Vũ Bắc gật đầu. Chắc chắn hai người sẽ thuê một chiếc thuyền, nhưng không phải là để du ngoạn hay ngắm cảnh.
– Vậy Julie sẽ làm gì? – Bảo Ngọc thắc mắc.
– Dọc theo hồ nước ở Waren là những cánh rừng hoang vu. Nếu như Julie có ý định hãm hại Gia Bảo thì một là sẽ cho thuyền đi thật xa và ra tay ở đó. Hai là cô ta sẽ đưa Gia Bảo vào rừng, và tôi nghĩ cách thứ hai này dễ xảy ra hơn vì trong rừng không có người.
Bảo Ngọc mừng rỡ vì như có cách để tìm ra manh mối, anh ta nói luôn khi ông Bắc vừa dừng lại:
– Tại đây, muốn đi vào rừng thì chỉ có cách đi thuyền ra là nhanh nhất. Đi bộ em nghĩ Julie chẳng dại mà tự hành xác mình. Cho nên em với thằng Trung sẽ tập trung đến các bãi cho thuê thuyền du lịch để hỏi.
– Cậu rất thông minh, đúng là như vậy. Đó là cách nhanh nhất. Nếu không tìm thấy thì hai cậu nên thuê cái thuyền đi khắp hồ, thậm trí vào cả rừng để tìm là sẽ có kết quả.
– Vâng. Thôi em với thằng Trung hành động luôn không kẻo muộn.
– Ok, có gì gọi điện thông báo cho tôi biết.
Tắt điện thoại, Bảo Ngọc và đàn em phóng xe đến gần hồ gửi ở đó rồi hai người bắt đầu đi bộ cho chuyến hành trình tìm dấu vết của Julie và Gia Bảo. Cứ tưởng dễ tìm, không ngờ gần một tiếng đi hỏi khắp nơi về hai người phụ nữ châu á xinh đẹp mà không một ai biết. Dừng lại nghỉ lấy sức, cũng hơi nản trí, đang suy nghĩ xem có cách nào nữa không thì Trung gọi:
– Anh ơi, em đã nhìn thấy xe của mụ ta đang đỗ tại một khách sạn ven hồ hướng em đang đi tìm.
– Chính xác không? – Bảo Ngọc mừng rỡ.
– Chuẩn anh ạ, đúng xe của mụ ta rồi.
– Tốt! Chờ tôi ở đó, tôi sẽ đến ngay.
Bảo Ngọc quay lại đi về hướng của thằng Trung thật nhanh, tuy mệt nhưng vì đã tìm thấy dấu vết của mục tiêu nên anh ta phấn khởi vô cùng.
– Xe của mụ ta kia anh ơi! – Trung chỉ cho Bảo Ngọc chiếc xe của Julie đang đỗ tại park bên ngoài khách sạn.
Bảo Ngọc không lạ gì chiếc xe WW màu đen của Julie, đúng là xe của mụ ta rồi. Quay sang đàn em, Bảo Ngọc nói:
– Cậu đứng nấp một chỗ theo dõi và đợi ở đây. Để tôi vào hỏi nhân viên xem Julie có thuê thuyền không nhé.
– Dạ vâng.
Bảo Ngọc bước vào trong khách sạn, thấy nhân viên là một phụ nữ Đức tầm trung tuổi, anh lịch sự chào hỏi xã giao rồi đi vào việc chính.
– Tôi cần bà giúp hỏi về hai người phụ nữ Việt nam đã thuê phòng tại khách sạn này. – Bảo Ngọc nói xong lén đưa tờ 50 euro dúi vào tay bà nhân viên.
Người phụ nữ cất ngay tiền vào trong túi như sợ ai nhìn thấy. Bà ta mỉm cười và dở cuốn sổ ghi chép ra nhìn vào rồi trả lời cho Bảo Ngọc biết:
– Có phải người anh muốn hỏi có tên trong giấy tờ là Phan Thị thanh Mai?
Bảo Ngọc mừng như nhặt được vàng, anh nói ngay:
– Đúng rồi, đúng rồi. Cô ta có phải đi cùng một cô gái trẻ? Hay đi một mình?
– Đi cùng một cô gái. Họ đã thuê một cái thuyền cách đây tầm hơn một tiếng.
Bảo Ngọc thầm thán phục dự đoán của ông Bắc. Đưa cho người phụ nữ thêm tờ 50 euro, Bảo Ngọc hỏi tiếp:
– Hai người có thuê phòng ở đây không?
Bà nhân viên lúc này tự nhiên thấy sợ sợ nên nhìn Bảo Ngọc chằm chằm không dám trả lời. Bà ta trả lại tờ 50 euro cho anh vì thấy có điều gì đó không ổn. Bảo Ngọc tinh ý, lần này anh đưa tận tờ 200 euro và nói để bà ta yên tâm:
– Bà đừng lo. Người phụ nữ đó là vợ tôi. Chúng tôi đang cãi nhau và cô ấy bỏ nhà đi không về. Tôi chỉ muốn biết cô ấy đang ở đâu để tìm cách nói chuyện và thuyết phục cô ấy về nhà với tôi thôi.
Người phụ nữ tin vào câu chuyện mà Bảo Ngọc bịa ra, nhìn vào tờ 200 euro mới tinh, lòng tham nổi lên, bà ta cất ngay vào túi rồi nói hết các thông tin cho Bảo Ngọc biết:
– Cô ấy thuê thuyền nhưng không thuê phòng ở đây.
– Vậy là cô ta chỉ không nghỉ đêm ở đây? – Bảo Ngọc hỏi
– Có, nhưng không phải ở đây. Cô ta có thuê phòng nghỉ một đêm tại khách sạn của chúng tôi ở trong rừng. Khi thăm quan ở hồ xong, chiếc thuyền sẽ đưa hai người tới bìa rừng nơi chúng tôi cũng có một khách sạn nhỏ ở đó.
– Cám ơn bà nhiều lắm. Vậy tôi cũng muốn thuê một chiếc thuyền của khách sạn ngay bây giờ và có người chèo thuyền cho chúng tôi.
– Vâng. Xin anh trình hộ chiếu hoặc giấy tờ tùy thân.
…
Phan Quân vội vã phóng xe đến Loth Company để đón Thảo và Long ngay sau khi nhận được tin nhắn của Thảo.
– Cô ta đưa Gia Bảo đến thành phố Waren! – Thảo nói mà run run nơi cửa miệng vì hồi hộp và lo lắng.
– Em bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi. – Long ngồi bên cạnh nắm tay vợ trấn an.
Trước khi cho xe đi, Phan Quân quay lại hỏi:
– Em đã chuẩn bị tiền đầy đủ rồi chứ?
– Vâng, tất cả trong cái bọc này. Ta đi thôi anh!
– Cô ta có nhắn địa chỉ cụ thể không? – Ông Quân vốn tính cẩn thận nên hỏi tỉ mỉ.
Long lên tiếng thay vợ:
– Không anh ạ. Cô ta chỉ nhắn cứ bảo đến Waren rồi đợi ở đó. Khoảng 6h cô ta sẽ nhắn tiếp cho địa chỉ cụ thể.
– Ả ta rất khôn khéo! – Phan Quân nói cộc lốc rồi cho xe nổ máy phóng đi.
Trong khi đó tại công ty của Vũ Bắc. Một đám đàn em đứng cạnh xe ô tô cúi người chào khi ông ta có mặt. Vũ Bắc nhìn đám đệ tử rồi ra lệnh:
– Tất cả chia làm ba nhóm đi ba xe nối đuôi nhau hướng Dresden thẳng tiến. Nhớ kỹ lời tôi dặn. Chưa có tín hiệu của tôi thì không ai được hành động tùy tiện. Ai trái lệnh hoặc làm hỏng việc, sẽ bị chết! Nghe rõ chưa!!
– Rõ, thưa sếp!
– Tốt! Lên xe. Tôi sẽ có thưởng hậu hĩnh nếu ai lập được công lớn.
…
Đại tá Wacker, một cảnh sát chuyên lĩnh vực chống các băng đảng tội phạm nước ngoài, một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị đang lắng nghe báo cáo từ thuộc cấp tại một phòng họp kín:
– Báo cáo sếp, cảnh sát tỉnh Lepzik vừa gửi điện nói rằng ổ cần sa của người việt trồng đã bị chúng ta phá vỡ. Tiếc rằng chỉ bắt được ba người công nhân trong đó.
Wacker nhăn mặt, vậy là thất bại. Ông ta nói:
– Chắc chắn đã có kẻ báo trước cho chúng. Đây là chuyên án mật, sao lại để lọt thông tin ra ngoài như vậy?
– Vâng, có lẽ thế.
– Có lẽ cái gì? Cậu trả lời thế à? Wacker nổi giận đứng lên hét với viên trung úy. Sao cậu không nói luôn là bọn chúng có tay sai ở trong hàng ngũ chúng ta?
Viên trung úy cúi đầu im lặng nghe Wacker xỉ vả. Lão ta tiếp tục ra lệnh:
– Hãy theo dõi và thông báo cho bên cảnh sát kinh tế hãy điều tra các nguồn mà tên Trần Kính sẽ rửa tiền. Tóm được tên Trần Kính thì ta sẽ tóm được cả Vũ Bắc. Đây là một ê kíp rất chặt chẽ và quy mô. Đầu ra của bọn chúng là các băng đảng người Nga, vậy hãy tập trung thêm lực lượng thì mới phá được những ổ mafia này.
– Tuân lệnh sếp! Tôi sẽ cố gắng phối hợp với công an các tỉnh.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa, một viện thuộc cấp hớt hải bước vào báo cáo:
– Thưa ngài Đại tá, phía mật vụ Việt Nam vừa điện khẩn có tin mới.
– Nói luôn đi còn chờ gì nữa! – Wacker hét lên, lão luôn như vậy vì không bao giờ chịu nổi sự chờ đợi cho dù chỉ một giây.
– Dạ thưa ngài, họ thông báo cho chúng ta biết Phan Hải đang bắt con trai của Vũ Bắc làm con tin để đòi một khoản tiền. Chắc chắn sẽ có một cuộc thanh toán đẫm máu vào chiều tối nay khi hai bên trao đổi tiền và người.
– Họ có nói địa điểm nơi trao đổi không? – Wacker sốt sắng khi nghe đến phi vụ mà có cái tên mà ông ta đang rất quan tâm là “Vũ Bắc”.
– Dạ có. Nơi diễn ra trao đổi là ở Dresden. Tại một ngôi nhà hoang ở trong rừng.
Wacker gấp cuốn sổ ghi chép lại, ông ta như sợ mình sẽ không kịp nếu như còn ngồi ở đây. Lão ra lệnh thật nhanh:
– Tập trung lực lượng đến đó ngay. Hãy gọi cho bên phía đồng nghiệp ở Dresden yêu cầu hỗ trợ.
– Dạ vâng thưa sếp!