Siêu Phẩm Dâm Dục 2 - Phần 36
– Em đã biết được ai là kẻ làm nội gián trong Loth rồi anh ạ. – Thảo ngồi bàn làm việc và cô đang nói chuyện điện thoại với Phan Quân.
– Thật là tuyệt vời. Điều đó rất là quan trọng – Phan Quân nói.
– Em định xử lý người đó thế nào? Chắc là hắn ta đã bị đuổi việc rồi phải không? – Phan Quân hỏi tiếp.
– Không anh ạ. Làm như vậy chỉ gây cho lão Bắc thận trọng hơn mà thôi.
– Em nói vậy thì chắc em đã có cách giải quyết rồi phải không?
Thảo tủm tỉm cười ranh mãnh trả lời:
– Tất nhiên là có cách chứ. Tại sao chúng ta không dùng kế gậy ông đập lưng ông?
– Anh luôn nói với mọi người rằng em là một bà chủ thông minh.
– Hihi, cám ơn anh đã quá khen. Em sẽ cho ông Bắc biết thế nào là thua trận.
– Anh rất mong chờ ngày đó đến càng sớm càng tốt – Chậm rãi, Phan Quân nói tiếp nhưng lại hơi tỏ ra lo lắng:
– Nhưng anh theo dõi thì thấy rằng lượng cổ phiếu của Loth mà lão ta mua vào cũng khá lớn rồi đấy.
– Đúng vậy – Thảo thừa nhận điều đó:
– Nhiều kẻ hoang mang đã bị lão ta giật dây nên đã bán tống bán tháo đi.
– Điều đó thật là nguy hiểm. Chỉ cần lão ta cầm trong tay đủ 20% số cổ phiếu thì chắc chắn một chỗ trong hội đồng quản trị sẽ nghiễm nhiên thuộc về lão.
– Em sẽ cố gắng ngăn chặn không để điều đó xảy ra.
Thảo thấy khó thở khi nghĩ đến lão Bắc ngồi chễm chệ trong hội đồng quản trị.
– Em đừng chủ quan. Phải hết sức cẩn thận vì lão ta là một con cáo già.
– Và cũng rất thông minh! – Thảo thừa nhận điều đó về Lão Bắc nhưng không thể nói ra bằng lời.
…
Cùng thời gian đó, Julie mang thức ăn đến cho Phan Hải vì em trai cô ta vẫn chưa đi lại bình thường được. Một tay cầm thức ăn, một tay cầm chìa khóa tự mở cửa bước vào. Đặt hộp cơm tàu xuống cái kệ để giầy dép, Julie đóng nhẹ cửa lại rồi cô cởi giầy và cởi chiếc áo khoác mỏng ra treo lên móc quần áo. Bỗng tiếng rên rất khẽ vang ra từ căn phòng của Phan Hải khiến Julie phải im lặng chú ý. Bước nhẹ đến căn phòng ngủ, Julie khẽ hé cánh cửa và nhìn vào trong. Một người đàn bà béo ục ịch trạc tuổi hơn năm mươi đang ngồi trên người Phan Hải nhún mông điên cuồng. Nhìn hai quả ngực to như hai quả bòng của bà ta đang đung đưa mà Julie suýt chút nữa thì mắc nghẹn. Julie nhận ra bà ta là ai vì chính cô là người thuê.
Bà ta là một bác sĩ có phòng khám riêng, nhưng chủ yếu khách hàng là những người Việt Nam. Hai hôm nay, ngày nào bà bác sĩ cũng đều đặn ghé qua một hôm để chữa trị vết thương cho em trai cô. Điều Julie ngạc nhiên là bà ta quá béo và quá già, vậy mà thằng em trai cô, tuy chân tay không cử động được nhưng vẫn nổi máu dê và không ngần ngại đưa mụ ta lên giường để hoan lạc. Tiếng phành phạch chợt dừng lại vì Phan Hải đã bắn tung tóe tinh trùng vào lồn bà bác sĩ. Julie nghe rõ thằng em trai trời đánh của mình giễu cợt mụ bác sĩ:
– Anh hy vọng số tinh trùng ít ỏi đó đủ để em cho anh một đứa con.
– Có để chết em à. Năm mấy rồi còn đẻ đái cái gì. Tối nay em sẽ lừa thằng chồng già của em để qua đây ngủ với anh được không?
– Vẫn chưa đủ hả em? Hơn nửa tiếng rồi đấy.
Phan Hải vừa nói vừa nhào nặn hai quả bưởi.
– Đủ làm sao được. Yêu cục cưng này lắm ý. Ăn cái gì mà sao nó dài đến thế. Chọc cả vào tử cung của người ta đây này.
– Èm èm! – Julie đứng ở cửa báo hiệu cho hai người biết là có mặt mình ở đây. Bà bác sĩ thấy Julie đứng đó, bà ta vội vàng nhảy xuống giường vơ lấy đống quần áo để mặc lên người.
– Xin lỗi cô! Tôi… tôi…
– Chị không cần phải giải thích, tôi hiểu mà. Một người đàn bà đang hồi xuân, chồng lại hơn sáu mươi thì làm sao chịu được sức cám dỗ của cậu thanh niên khỏe mạnh kia phải không? – Julie nói xong lườm Phan Hải.
– Tôi… tôi…
– Đây là số tiền chị khám hai hôm cho em trai tôi, và tôi cho chị thêm vài đồng gọi là bồi dưỡng vì nhiệt tình chăm sóc. Từ mai chị không phải đến nữa vì thằng Hải chắc cũng đỡ rồi. Vừa nãy tôi thấy nó còn có sức làm ngựa cho chị cưỡi cơ mà.
– Cầm đi! – Julie dúi tiền vào tay bà bác sĩ vì thấy bà ta ngượng ngùng không dám nhận:
– Và bây giờ chị hãy biến nhanh khỏi nơi này hộ tôi.
Thấy Julie tức giận, mụ bác sĩ cầm vội số tiền rồi chuồn luôn ra khỏi nhà.
– Hình như chị đang ghen? – Phan Hải bây giờ mới lên tiếng, anh ta không nhịn được cười.
– Loại nào cũng đớp được – Julie quay lại cằn nhằn:
– Béo như con lợn mà vẫn ham hố.
– Tại mụ ta cứ mơn trớn nên em phải chiều thôi. Tính em luôn chiều phụ nữ mà hehe…
– Bao nhiêu việc đang phải lo mà em cứ quan tâm đến mấy cái chuyện đụ đéo.
– Em biết. Nhưng em có thể làm được gì với cái thân đang liệt như thế này.
Julie nghe Phan Hải nói như vậy, cô ta liền túm lấy dương vật đang mềm đi bóp nhẹ đầy hờn ghen rồi trách móc:
– Liệt mà sao vừa nãy vẫn hoạt động khỏe thế?
– Hihi… cái đấy mà liệt thì em tự tử cho rồi.
Julie không nhịn được cười, bàn tay cô ta không muốn buông cục thịt đó ra cho dù nó đã mềm. Cô quay vào vấn đề chính:
– Lão Bắc chắc chắn không có ý định phun tiền cho hai chị em ta đâu.
– Chắc chắn là vậy – Phan Hải đồng ý:
– Lão ta là con cáo già tham lam mà.
– Thế chẳng nhẽ chúng ta ra đi với đôi bàn tay trắng?
– Không, chúng ta sẽ có cách bắt lão ấy phải nhả tiền ra.
– Em nghĩ ra cách nào không? – Julie hỏi và rất quan tâm đến điều đó. Nhưng cô vẫn cảm nhận hình như con cặc trong tay mình đang nở to ra như cục bột nở.
Phan Hải gằn giọng với khao khát báo thù:
– Không những chúng ta có tiền mà còn có thể đòi món nợ với việc gây cho em ra nông nỗi này.
– Em nói rõ ra đi – Julie tò mò muốn biết ngay.
Phan Hải nhếch mép cười một lúc rồi mới trả lời:
– Không có ông bố bà mẹ nào lại bỏ rơi con mình cả.
Julie như hiểu ý đồ của em trai, cô ấp úng nghi ngờ:
– Ý em là…
– Vâng. Em sẽ thuê người bắt thằng Thành. Trước khi dụ lão Bắc đến đưa tiền giải cứu cho con trai ông ta thì em sẽ nện cho thằng chó đấy một trận nhừ tử thì thôi. Em sẽ bẻ gẫy cả hàm răng của nó – Phan Hải nhăn nhó hé miệng ra khoe hai cái răng cửa đã bị gẫy.
– Cách đấy có ổn không?
– Ngoài cách đấy ra chẳng còn cách nào khác. Chị đừng lo, em sẽ tự hành động.
Julie im lặng suy nghĩ một lúc, cô ta thấy ý kiến đó cũng có lý. Gật đầu tán thành rồi ả đứng dậy cởi chiếc áo ra trước sự ngạc nhiên của Phan Hải. Đôi bàn tay luồn vào trong váy cởi phăng chiếc quần lót ra và vứt xuống đất. Trước khi Phan Hải hiểu ra được vấn đề thì đã quá muộn, cả bộ mông của Julie đã đè xuống mặt anh ta.
– Liếm đi ku! Lồn thơm thì không thích, lại đi liếm cái lồn thối của mụ béo kia.
Phan Hải cố lách cái đầu sang một bên để trả lời:
– Nhưng có cái lồn thối kia thì mới làm cho cái lồn của chị em ra nhiều nước thế này.
Julie cười dâm đãng túm tóc em trai rồi cô ta cọ cọ thật nhanh cả cái háng vào miệng Phan Hải. Hai chị em bắt đầu tập trung vào cuộc truy hoan, tiếng rên rỉ đĩ thỏa của Julie từ từ phát ra khi cái lưỡi của Phan Hải đang ra sức liếm vào cái âm hộ ẩm ướt.