Siêu Phẩm Dâm Dục 2 - Phần 35
Gia Bảo giật giật cái mông vì cửa lồn bị địt tung tóe. Dư âm của khoái cảm vẫn còn lắng đọng. Một lúc sau cô quay người lại và cầm lấy dương vật của Long đút vào mồm để liếm. Cô liếm như là muốn lau sạch mọi chất nhầy đang dính trên thân cặc. Hai bố con đều thỏa mãn ngồi trần truồng ôm nhau.
– Đừng để cho ai, đặc biệt là mẹ con biết điều này nhé. – Long dặn dò.
Gia Bảo biết Long sợ điều đó, cô ậm ừ mặc cả:
– Nhưng với một điều kiện! Từ này bố phải là của con, không được né tránh nữa đâu nhé.
Lúc này Long cũng đã tỉnh táo chở lại, anh bắt đầu suy nghĩ về tương lai phía trước sẽ như thế nào. Anh sợ Thảo biết được mình đã địt con gái của hai người, anh rất lo sợ điều đó. Nhưng vấn đề chuyện đã xảy ra rồi và không thể dừng lại được khi Gia Bảo vẫn muốn hai bố con tiếp tục cuộc tình lén lút này. Long cảm thấy mình không còn sự lựa chọn nào khác….
Mai chủ nhật hy vọng mọi thứ cũng êm ái và tốt đẹp như thế này.
Vũ Bắc mê mẩn rúc đầu vào bộ ngực của cô thư ký trẻ măng mà ông ta mới nhận vào làm được gần một tháng. Ông hít hà hương thơm của hai bầu vú non mơn mởn đang tỏa ra. Vẻ đẹp của những người phụ nữ chưa bao giờ làm ông hết đam mê. Bầu ngực của cô gái trẻ căng tràn nhựa sống khiến ông Bắc cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi ở cái tuổi ngũ tuần mà ông vẫn còn có cơ hội được hưởng. Đang chuẩn bị vào một cuộc truy hoan tranh thủ vì giờ này đang là giờ nghỉ trưa thì bỗng có tiếng gõ cửa làm cả hai phải dừng lại. Cô thư ký trẻ theo phản xạ tự nhiên đứng dậy khỏi đùi ông chủ và vội vã cài lại cúc áo. Ông Bắc bực mình ra mặt vì ngày hôm qua ông cũng bị Julie phá đám, giờ lại lặp lại như cũ khi cứ đang cao trào thì có người xuất hiện.
– Vào đê! – Giọng ông Bắc không thể không khó chịu. Nhìn thấy người bước vào là Hương, ông Bắc thoáng ngạc nhiên không hiểu vì sao cô ta lại đến văn phòng ông vào cái giờ này. Hương nhìn thấy vẻ e thẹn của cô thư ký, cô ta liền hiểu ra vấn đề hai người đang làm gì.
– Chào em! Cơn gió nào lại thổi em đến với anh vào cái giờ nghỉ trưa này vậy? Em làm anh hơi bất ngờ đấy em yêu ạ.
– Vy Vy! (tên cô thư ký) Em có thể ra ngoài một lát để bọn anh bàn công chuyện được không?
– Dạ vâng. – Vy Vy tỏ ra ngoan ngoãn, đúng kiểu như một cô gái mới lớn mới bước vào nghề. Hương nhìn theo Vy Vy bước ra khỏi văn phòng, nhìn thấy sự trẻ trung của cô thư ký mới thì cô ta lo sợ có ngày mình sẽ bị đào thải.
– Hình như em là kẻ phá đám! – Có một chút hờn ghen trong giọng nói của Hương.
– Anh rất vui được nhìn thấy em, em yêu ạ. Nào lại đây với anh! – Ông Bắc mỉm cười dâm dê dơ hai tay ra chờ đợi. Hương đi lại gần, nhưng cô không ngồi lên đùi ông Bắc như cô thư ký ban nãy, mà cô ngồi hẳn lên bàn với sự ghen tuông và ngạo nghễ.
– Em hy vọng là anh sẽ không phung phí sức lực của mình. Anh nhớ là anh còn phải tập trung sức mà chiến đấu với Loth Company. – Hương cằn nhằn tức giận.
– Và cả với vị chủ tịch xinh đẹp nữa chứ.
Hình ảnh cuộc gặp gỡ với Thảo hôm qua vẫn chưa mất đi trong đầu ông Bắc, chính vì vậy mà ông ta cảm thấy mất bình tĩnh nên đã thốt ra câu đó.
Hương thốt lên:
– Tốt hơn cả là anh chỉ nên tìm hiểu thêm về công ty thôi, bởi cuộc sống riêng của bà ta đang ổn.
– Bao giờ người ta chả nói vậy. Người ngoài làm sao nhìn được vào bên trong.
– Anh sao vậy, lại muốn ngủ cả với bà ấy hả? – Hương ghen thật sự.
Ông Bắc thở dài:
– Hương, em lại nổi máu điên của người không biết nhận thức rồi đấy.
– Tại sao anh lại có thể cư xử như vậy anh Bắc? – Hương lại sôi máu lên.
– Anh muốn tất cả. – Ông Bắc nói thật lòng cho cô ta biết điều đó.
– Còn em… em chẳng muốn gì hơn. – Hương như sắp bật khóc.
– Em cảm thấy mình là đứa đểu giả, là tên gián điệp, chỗ nào cũng chõ mũi vào.
Ông Bắc mở to cặp mắt nhìn cô. Ông đứng lên cố gắng ôm lấy cô để dỗ dành.
– Nhưng mọi việc của em đều tuyệt cả đấy chứ, tình yêu của anh. Thiếu em thì anh có thể làm gì được nào? – Chọn lúc thuận tiện ông Bắc ôm lấy cô. Hương bất giác trở nên dịu đi.
– Anh Bắc! Em sẽ ra sao nếu như mọi người biết chuyện?
– Tất nhiên là sẽ rất kinh khủng nếu chuyện đó xảy ra. Sẽ là một cơn ác mộng. – Ông Bắc thẳng tính, ông không thích lừa dối đàn bà. Ông ta luôn muốn họ đến với mình bằng sự tự nguyện và muốn để họ tỉnh táo nhìn vào sự việc, dũng cảm đương đầu với số phận, chứ không tự an ủi bản thân bằng những ảo tưởng.
– Ồ không.
Hương nói nhỏ:
– Cơn ác mộng đó đã xảy ra từ khi em yêu anh.
– Hương, em có thể ra đi, và chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Em muốn điều đó chứ gì?
– Không bao giờ em muốn như vậy
– Nếu thế thì đừng làm cho chúng mình mất vui. – Ông Bắc hôn vào cổ Hương, dùng lưỡi cù cù vào tai cô:
– Bao lâu thì em phải về bên Loth?
– Khoảng một giờ nữa.
– Vậy đừng để mất thì giờ nữa, vì em mà anh mất giờ nghỉ trưa quý giá, mất sự phục vụ tận tình của Vy Vy. Phép lịch sự tối thiểu là em phải đền bù thiệt hại cho anh.
Ông Bắc nói xong không chờ Hương phản ứng, hai tay ông đưa lên tự cởi hết hàng cúc áo của Hương ra. Thấy hai bầu ngực phập phồng bên trong chiếc áo lót, bàn tay tham làm của ông Bắc liền luồn vào bên trong. Sự mềm mại và mát rượi của đôi tuyết lê khi chạm tay vào khiến ông Bắc ngửa cổ lên trần nhà rên rỉ sảng khoái. Ôi đàn bà…