Siêu Phẩm Dâm Dục 2 - Phần 31
Ban ngày thì trời nắng đẹp, nhưng đến chiều chiều thì như có dấu hiệu trời sẽ nổ cơn giông. Người đàn ông ngồi trong chiếc xe ô tô biết được điều đó nhưng anh ta vẫn cứ cho xe chạy theo hướng rời xa thành phố. Cứ đến cuối tuần là anh ta lại dành một buổi chiều để đến cái nơi mà anh ta cho rằng nó yên tĩnh trong lành. Đến đó con người như được sống bình an hơn, và có lẽ đến đó như để chốn chạy cái thành phố náo nhiệt và đầy bon chen.
Người đàn ông vừa lái xe vừa mỉm cười khi nghĩ đến cô gái mà anh ta vô tình gặp ở nơi thiên đường đó. Anh ta gọi nơi đó là thiên đường. Hai người cô đơn như có duyên khi vô tình gặp nhau và rồi họ trở thành bạn lúc nào không hay. Nhớ lại cái lần đầu tiên gặp cô gái cách đây một tháng, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng băng giá vẫn phải mỉm cười khi đến sự nhí nhảnh và hồn nhiên của Gia Hân. Hôm đó anh ta đang ngồi trên một quả đồi và thả hồn theo những đám cỏ xanh mượt và những cánh đồng lúa mì vàng ươm xa xa thì bất ngờ Gia Hân xuất hiện từ đằng sau và chìa cho anh một tờ giấy trắng, trong đó là bức hình đen trắng mà cô ta đã vẽ một khuôn mặt của người đàn ông.
– Hình như em đã vẽ khuôn mặt của tôi? – Người đàn ông bất ngờ khi thấy khuôn mặt trong bức chân dung giống hệt mình.
– Nếu anh thấy giống thì đó là anh. – Cô gái mỉm cười trả lời tỉnh bơ.
– Nhưng em vẽ tôi từ khi nào vậy?
– Mới hai mươi phút trước đây thôi.
Người đàn ông có vẻ thán phục tài năng của Gia Hân khi vẽ khuôn mặt giống ý sì anh ta. Nhưng anh ta thắc mắc một điều là tại sao cô gái lại vẽ được khuôn mặt của anh trong khi cô ấy lại chỉ có thể nhìn từ đằng sau lưng.
– Em đừng xạo nhé. – Người đàn ông không tin. – Em đứng ở đằng sau mà lại vẽ được mặt của anh?
Gia Hân vô tư ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, cô trả lời như mọi khi vẫn hay trả lời với bố mẹ:
– Tại em cảm nhận được khuôn mặt anh như thế.
– Cảm nhận? – Người đàn ông há hốc mồm kinh ngạc. – Chỉ đơn giản thế thôi ư?
– Vâng, đơn giản thế thôi. hihi
– Em tên Gia Hân, còn anh tên gì? Sao lại ra đây ngồi? Vì em để ý tuần nào anh cũng ra đây vào cuối tuần.
– Tại nơi này phong cảnh đẹp và yên tĩnh nên anh thích ra đây. Còn em? Nhà em ở gần đây à?
– Không. Trường học của em ở đằng kia kìa. Ngày nào em chẳng ra đây ngồi vẽ.
– Em rất có năng khiếu vẽ đấy Gia Hân ạ. Mà hình như anh thấy em là cô gái đặc biệt.
– Em chẳng có gì là đặc biệt cả. Em không có bạn bè, em vụng về, nhút nhát, nói chung chẳng ai muốn chơi với một cô gái như em cả.
“Cô bé thật giống mình nhưng cũng thật tội nghiệp!” Người đàn ông quay sang ngắm nhìn Gia Hân một lúc, anh ta thấy cô là một cô gái mang khuôn mặt của sự thánh thiện và tinh khiết. Tự dưng anh ta muốn được kết bạn với Gia Hân, một cô gái có tính cách khác hẳn những người mà anh ta đã gặp.
– Anh cũng vậy, anh chẳng ai là bạn bè cả. Ai cũng bảo anh có khuôn mặt khó coi, lì lợm.
– Thật thế á? Sao em nhìn có thấy gì đâu? Em thấy anh hiền mà. – Gia Hân vừa nói vừa nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông.
– Lần đầu tiên có người nói anh như vậy.
– Hihi, vậy từ nay chúng ta là bạn được không? – Gia Hân chìa tay ra.
Người đàn ông nhìn cô, khuôn mặt băng giá cũng gượng cười rồi chìa bàn tay ra bắt.
– Anh vẫn chưa nói cho em biết tên anh.
– Em cứ gọi anh là anh Cu Tí cũng được.
– Cu Tí? – Gia Hân đưa tay lên miệng để cố ngăn không cười ra.
– Sao? Cái tên đó mắc cười lắm à? – Cu Tí khó chịu vì Gia Hân đang cười cái tên của mình.
– Không, tại vì em chưa thấy ai có cái tên mà nghe ngộ nghĩnh như là của anh.
– Nhưng anh thích cái tên đó. Tên đó hồi bé bố mẹ anh hay gọi.
Gia Hân chợt hiểu ra lý do, cô không cười nữa mà cô nhìn thấy sâu thẳm bên trong con người anh có một nỗi buồn man mác.
– Thế giờ mọi người không gọi anh là Cu Tí nữa à?
– Cái tên Cu Tí lâu rồi như đã chìm vào lãng quên. Người đàn ông buồn rười rượi nhìn về phía trước bầu trời và nhớ lại những kỷ niệm thời ấu thơ.
– Vậy giờ em cứ gọi anh là anh Cu Tí nha!
Cu Tí rồ ga cho xe chạy nhanh hơn vì thấy bầu trời bắt đầu đen kịt. Anh vẫn linh tính rằng Gia Hân vẫn đang đợi mình ở đó. Khi đến nơi thì trời đổ cơn mưa, xe không thể đi vào được bên trong nên anh đành chạy bộ lên quả đồi. Mưa càng ngày càng nặng hạt, người anh chàng Cu Tí ướt sũng nhưng anh ta suýt khóc khi nhìn thấy bóng dáng một cô gái nhỏ bé đang ngồi chờ ai đó giữa cơn mưa.
– Sao mưa mà em vẫn ngồi đây? – Cu Tí bực nói to vì lo lắng cho Gia Hân.
– Thế sao mưa mà anh vẫn đến? – Gia Hân quay mặt lại bướng bỉnh cãi.
Hai Người ướt như chuột lột nhìn nhau cười vì cả hai đều biết người kia vẫn sẽ đến cho dù trời có mưa. Cu Tí dắt tay Gia Hân đi xuống dưới đồi và hai người ngồi trong xe ô tô trú mưa.
– Tặng em này! – Cu Tí đưa cho Gia Hân khúc gỗ có tạc hình một cô gái mà anh đã làm cả đêm hôm qua.
– Oa.. đẹp quá. Anh tự khắc đấy à?
– Ừ, anh làm đấy. Em thích không?
– Có, em thích lắm.
Gia Hân thích thú ngắm nhìn mãi món quà mà Cu Tí tặng cho cô. Hai người cứ thế ngồi trong xe ngắm mưa rơi mà mưa mãi chẳng tạnh, có vẻ như ông trời muốn cho hai trái tim được ở bên nhau mãi mãi
Trời mưa tầm tã không thấy có dấu hiệu là sẽ tạnh, thậm chí mưa còn to hơn khỉ nổi sấm chớp báo hiệu cho một trận giông bão. Mưa to và hơi lạnh có lẽ giúp cho mọi người chìm vào giấc ngủ nhanh hơn, đặc biệt là Long và Thảo. Bữa cơm tối thật kinh khủng, lâu lắm rồi mới xảy ra như vậy. Không ai nói với ai câu nào, không khí bữa cơm diễn ra một cách căng thẳng và ngột ngạt.
Nửa đêm khi tất cả mọi người vẫn đang còn ngủ say thì bỗng có một bóng người đi thật khẽ bước lên từng bậc cầu thang. Đôi chân trần nhẹ nhàng men theo bức tường tiến về căn phòng của vợ chồng Long. Người trong bóng đêm đó chính là Gia Bảo. Cô chỉ mặc chiếc quần lót và cái áo phông mỏng ngắn đến rốn từ từ mở cánh cửa phòng ra. Đôi mắt cô hướng ngay về chiếc giường và an tâm khi thấy bố mẹ đang ngủ say. Như một tên trộm chuyên nghiệp chuyên đi làm việc vào ban đêm, Gia Bảo nhẹ nhàng tiến lại gần và ngồi xuống cạnh giường nhìn Long.
Long nằm ngoài và điều đó thật dễ dàng để Gia Bảo thực hiên một âm mưu mà cô quyết tâm thực hiện bằng được để trả thù mẹ. Đầu tiên là tấm chăn mỏng, sau đó là chiếc quần boxer mà Long mặc trên người đã được Gia Bảo kéo nhẹ nhàng xuống đến bẹn. Thấy hai người vẫn ngáy đều đều, Gia Bảo bình tĩnh cầm lấy dương vật của bố vuốt ve sóc thật nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên Gia Bảo được chạm tay vào dương vật của Long, cảm giác kích thích hơn gấp trăm lần so với cầm dương vật của em trai. Khi cái miệng mềm mại của cô đã từ từ nuốt trọn khúc thịt vào trong thì bất ngờ Long tỉnh giấc. Long dụi mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi thấy có người đang hì hục mút con cặc của mình.
– Gia Bảo! – Long khẽ gọi thầm vì sợ Thảo tỉnh giấc.
Gia Bảo vờ như không nghe thấy tiếng bố gọi, cô vẫn miệt mài mút vì con cặc của Long đã cứng đơ và điều đó làm cô thấy kích thích.
– Con đang làm gì vậy hả Gia Bảo? – Long thì thầm nói. Tuy đang rất sướng nhưng anh vẫn sợ.
Gia Bảo ngước lên nhìn, miệng vẫn ngậm dương vật của Long, không trả lời rồi cúi xuống tiếp tục mút.
Còn Long trong cơn sướng lẫn sợ đan xem nhau, anh cũng không biết làm thế nào, muốn đẩy Gia Bảo ra nhưng tay anh lại không cử động được, cứ để yên cho Gia Bảo mút. Gia Bảo thấy Long ngồi im thì ra sức mút, mục đích của cô là muốn trả thù mẹ nên cô càng lúc mút càng mạnh.
Mười mấy năm nay Long đã cố thay đổi, bỏ lại hết chuyện tội lỗi ngày xưa. Trong cơn sướng nhưng chuyện khi xưa chợt thoáng qua trong đầu, tuy chỉ là thoáng qua nhưng làm anh bừng tỉnh. Long đưa tay định đẩy đầu Gia Bảo ra nhưng khi vừa chạm vào đầu Gia Bảo thì Thảo bất chợt cựa mình. Đó là mục đích của Gia Bảo nên cô vẫn cứ tiếp tục mút cặc Long. Còn Long thì thót tim lại, bàn tay vô thức giữ chặt lấy đầu Gia Bảo để không phát ra tiếng động nữa thay vì đẩy cô ra.
Tuy mục đích là muốn cho mẹ thấy, nhưng ngay lúc này Gia Bảo cũng hồi hộp không kém, tim cô cũng tăng nhịp đập lên chờ đợi. Ngước lên nhìn Long, bốn ánh mắt nhìn nhau, cùng nín thở. Nhìn vào đôi mắt của bố, Gia Bảo biết là ông cũng đang thèm muốn như mình. Một giây, hai giậy, ba giây…nửa phút trôi qua, Thảo trở lại giấc ngủ với hơi thở đều.
Thảo ngủ tiếp nhưng cả 2 cha con đều không cảm thấy nhẹ nhõm mà trong đầu cả hai đều có một cảm giác gì đó khó tả. Vì trong giây phút căng thẳng vừa rồi, tuy Long đã làm chủ được ý thức nhưng con cặc lại làm ngược lại, Long ngồi im nhưng con cặc giật giật liên hồi trong miệng Gia Bảo.
Còn Gia Bảo, ngậm cặc Long trong miệng như vậy khiến cô phân tâm, dường như quên mất mục đích trả thù. Con cặc của bố đang giật giật trong miệng đem đến cho cô cảm giác kích thích cực độ, cảm giác kích thích chưa từng có dù cô đã làm tình từ rất lâu, làm với nhiều người mà ngay cả em trai cô cũng chưa bao giờ mang đến cảm giác như thế này.
– Ưm.. Gia Bảo.. con… – Long rên rỉ trong cổ họng vì cơn cực khoái đang chạy trong người.
Gia Bảo ngước mắt lên nhìn khuôn mặt phê pha như tên nghiện ma túy, cô biết là cô đang mang đến cho bố một cảm giác sung sướng khác hẳn những người đàn bà mà ông đã trải qua. Lúc này đối với Gia Bảo, cô chỉ cần Long được sướng, được thỏa mãn là cô cũng thấy vui lắm rồi. Và chỉ mấy phút sau, Gia Bảo thấy bàn tay của Long giữ chặt đầu mình, miệng ông mím lại như cố nín thở để không phát ra tiếng rên.
– Phụt! Phụt! Phụt!
Gia Bảo cảm nhận được những dòng tinh khí nóng hổi đang được bắn thẳng vào miệng mình. Cô để nguyên và hứng trọn báu vật đó. Nhấc đầu lên, Gia Bảo quệt tay lên miệng vì tinh trùng của Long đang chảy ra quanh khóe miệng cô.
– Chúc bố ngủ ngon! – Gia Bảo mỉm cười thỏa mãn vì mục đích đã gần như là đạt được. Không gì là không thể xảy ra vì con người mãi vẫn chỉ là con người mà thôi. Gia Bảo đi ra đến cửa, trước khi đóng lại thì cô cố tình nở nụ cười với Long.