Siêu Phẩm Dâm Dục 2 - Phần 29
Thảo lặng im ngồi đằng sau để cho Bảo Ngọc đưa mình về nhà. Câu chuyện vừa qua nghĩ đến mà Thảo thấy chua xót. Giận mình khi quá ngu muội nên đã để cho Phan Hải lừa cả hai mẹ con. Giờ đây cô chẳng dám nhìn mặt ai nữa, xấu hổ với con gái, nhục nhã với chồng và mọi người bên ngoài. Quả đắng này thực sự là rất khó nuốt trôi đối với Thảo.
– Tôi không muốn về nhà! – Thảo nói khi Bảo Ngọc vẫn lặng yên lái xe.
– Chị nên về. – Bảo Ngọc trả lời.
– Tôi sợ. Tôi sợ mọi người khinh rẻ tôi.
Bảo Ngọc hiểu điều đó, anh ta chỉ nhún vai rồi cũng an ủi:
– Họ sẽ tha thứ cho chị thôi. Ai chẳng có lúc sai lầm. Mà chị định chạy trốn đến bao giờ?
– Tôi sẽ không bao giờ chạy trốn tội lỗi của mình. – Thảo quả quyết. Nhưng đêm nay tôi muốn được ở một mình. Mọi thứ diễn ra thật khủng khiếp.
– Được, nếu chị muốn vậy thì tôi sẽ đưa chị đến một khách sạn gần nhất. – Bảo Ngọc đồng ý và anh ta dừng xe lại để xem đi hướng nào là nhanh nhất.
– Không nên. – Thảo nhìn xuống người mình và nói tiếp:
– Nếu ai thấy được bộ dạng tôi như thế này thì mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn. Tôi hy vọng là cậu cũng có một căn hộ cho riêng mình?
– Tất nhiên là tôi có. – Bảo Ngọc trả lời. – Nhưng nó không phải là nơi để dành cho những người giàu có.
– Không sao. Lúc này tôi còn có thể đòi hỏi gì được hơn? Có chỗ trú thân là tốt lắm rồi.
Bảo Ngọc có vẻ không thoải mái khi có một người phụ nữ ngủ tại nhà mình, anh ta hơi lưỡng lự rồi quay đầu lại hỏi:
– Chị không sợ tôi?
Thảo mỉm cười trả lời:
– Sao lại sợ một người khi đã ra sức bảo vệ mình.
– Tôi làm vậy là vì mệnh lệnh. – Bảo Ngọc cố thanh minh. – Chị nên nhớ tôi là người của Vũ Bắc.
– Tôi biết. Nhưng tôi tin cậu.
– Chị có vẻ dễ tin người!
Thảo biết ý Bảo Ngọc ám chỉ đến ai, cô hơi ngại nhưng rồi lại mỉm cười nói:
– Sẽ không có lần thứ hai như vậy nữa đâu. Lần này tôi nghĩ tôi không nhìn lầm.
– Sao chị nghĩ vậy?
– Nếu cậu có ý nghĩ xấu thì cậu đã không cho xe chạy về hướng nhà tôi ngày từ đầu.
Bảo Ngọc nghe thấy vậy thì nhìn Thảo một lúc rồi anh quay người lặng lẽ cho xe chạy về hướng căn hộ nơi mình đang sống. Khi chiếc xe đến nơi, anh ta quay lại nói với Thảo khi chợt nhớ điều gì.
– Vừa nãy chồng chị có đến chỗ Phan Hải. Chắc anh ấy đang rất lo lắng, chị nên gọi điện nói cho anh ấy biết một câu.
– Ông ấy đã đến chỗ Phan Hải? – Thảo hơi bất ngờ về điều đó.
– Vâng. Nhưng ông ấy phải đưa Gia Bảo về. – Bảo Ngọc giấu chuyện mình đã đánh chồng cô ta bất tỉnh.
– Thế ông ấy có biết tôi gặp nguy hiểm với lũ khốn nạn kia không?
– Có.
– Vậy tại sao…
Thảo hơi thoáng buồn khi nghĩ đến chuyện Long đã biết mình đang nguy hiểm nhưng anh lại bỏ về. Thực sự cô không hiểu…
– Chị cứ gọi về cho ông ấy đi. Có nhiều chuyện khó giải thích bằng lời. – Bảo Ngọc đọc được suy nghĩ của Thảo, anh ta cũng không biết giải thích ra sao cho cô hiểu.
Thảo lấy điện thoại ra, cô định bấm số gọi về cho Long, nhưng nghĩ thế nào cô chỉ nhắn tin để cho dễ nói:
– Em ổn. Em xin lỗi anh và các con. Đêm nay em muốn được ở một mình để suy nghĩ lại tất cả những việc mình đã làm. Mai chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau.
– Tùy em. – Tin nhắn mà Long nhắn lại.
Thảo rưng rưng nước mắt khi đọc được vỏn vẹn hai từ vô cảm của chồng. Cô lầm lũi xuống xe rồi bước theo sau Bảo Ngọc đi vào trong nhà. Thảo buồn vì nghĩ Long đang rất giận, và có lẽ đó là lý do tại sao anh không vào cứu cô. Khi đi vào trong ngôi nhà, Thảo hơi chùn chân vì thấy căn hộ quá tồi tàn và bừa bộn. ” Mình sẽ qua đêm ở đây thật sao?” Thảo đứng lăn tăn vì cô không quen ngủ một nơi như thế này.
– Vào nhà đi chị. Tôi đã nói trước rồi mà. Chắc chị thấy bừa bộn lắm đúng không? – Gia Bảo vừa hỏi vừa bật đèn lên cho sáng.
“Cả bẩn và hôi nữa…” Thảo nghĩ thầm đánh giá nhưng không dám nói ra. Cô bước vào và nhìn thấy có đúng một chiếc giường thì liền hỏi:
– Có một chiếc giường thôi phải không?
Bảo Ngọc biết suy nghĩ của Thảo, anh ta ngồi xuống ghế rồi trả lời:
– Chị cứ nằm giường ngủ đi, tôi còn có một số việc phải làm. Chị đừng ngại gì cả.
…
Long nằm nhưng không ngủ được vì vẫn còn đau ở sau gáy và lo lắng cho vợ. Lóc cóc ngồi dậy, khoác tấm áo choàng ngủ lên người, anh đi ra khỏi phòng. Mở nhẹ cánh cửa phòng Gia Kiên, thấy thằng con trai ngủ say, anh an tâm đóng cửa lại rồi đi xuống dưới nhà. Chuyện vừa xảy ra anh đã linh tính được từ trước, giờ anh chỉ sợ cái gia đình nhỏ của mình sẽ chia rẽ giống như mười sáu năm về trước cũng chỉ bởi hai chữ “dục tính”. Nghĩ đến điều đó, anh đi đến phòng Gia Bảo để hy vọng mình sẽ hàn gắn được tình cảm của hai mẹ con.
Cánh cửa đóng kín mít, tất cả mọi vật đều im lặng, Long nhẹ mở cửa ra và thấy Gia Bảo nằm quay mặt vào trong tường như đang ngủ rồi. Long nhẹ nhàng như tên trộm đi vào trong. Nhìn thấy con gái mặc độc chiếc váy ngủ mỏng ngắn cũn cỡn, lại nằm nghiêng nên chiếc váy đã ngắn lại còn co lên cao làm lộ cả khoảng mông và Long đoán con bé không mặc quần lót. Gạt bỏ ý nghĩ đen tối ra khỏi đầu, Long sợ con gái bị lạnh, anh đắp tấm chăn mỏng lên người cho cô. Long đứng lặng yên ngắm nhìn Gia Bảo ngủ, anh thấy thương con bé vô cùng. Chỉ vì người lớn sai mà tụi trẻ phải chịu đau khổ. ” Nó làm sao chịu nổi cơn sốc này đây! Ham muốn nhục dục thật là đáng sợ!” Long lắc đầu khi nghĩ Thảo đã bị nhục dục tri phối để rồi đây, đứa con gái đang tuổi mới lớn phải chịu sự tổn thương nặng nề về tinh thần. Long quay người bước ra ngoài để lại không gian yên tĩnh cho thiên thần bé nhỏ của anh được ngủ ngon.
– Bố!
Long nghe thấy tiếng gọi, anh quay người thì đã thấy Gia Bảo nằm quay mặt về phía anh.
– Con chưa ngủ à? – Long hỏi.
– Làm sao mà ngủ được hả bố. – Gia Bảo thì thào rất nhỏ như người bị ốm. – Con đau lòng lắm bố ạ! Sao mẹ lại có thể làm như vậy với con?
Long lại gần bên giường ngồi xuống, anh vuốt tóc cô và nói cũng rất khẽ:
– Thôi cố ngủ đi con. Đừng suy nghĩ nhiều lại ốm. Mai chúng ta sẽ nói chuyện về vấn đề này sau.
– Bố đã biết chuyện này từ lâu rồi đúng không?
Long bất ngờ vì câu hỏi đó, con bé thật là thông minh. Không muốn giấu cũng chẳng nói lên lời vì xấu hổ, anh chỉ thở dài rồi gật đầu.
– Con thắc mắc là tại sao bố có thể bình tĩnh đến như vậy khi nhìn thấy mọi chuyện xảy ra. Và nếu bố đã biết, tại sao bố không ngăn cản mẹ? Chẳng nhẽ bố không ghen, không thấy tức ư? – Gia Bảo đã ngồi hẳn dậy, cô vuốt cái váy cho thẳng để che đi phần tế nhị rồi cô ngồi dựa vào thành giường. Cô đang chờ câu trả lời của người lớn.
Bị con gái tra khảo tới tấp, lại toàn câu hỏi khó nói, Long cứng miệng không biết trả lời ra sao. Là một thằng đàn ông, còn có cái gì nhục hơn khi thấy vợ ngoại tình mà vẫn phải im lặng? Không biết trả lời ra sao để Gia Bảo hiểu, Long chỉ quay sang nhìn cô nói:
– Có nhiều chuyện con không hiểu được đâu. Tất cả lỗi lầm đều do bắt nguồn từ bố mà ra.
Gia Bảo ngạc nhiên khi Long nói như vậy, cô hỏi ngay:
– Tại sao lại là do lỗi lầm của bố? Con có thấy bố làm gì sai đâu?
– Có nhiều thứ muốn nói ra nhưng không thể nói được con ạ. Con cứ biết như vậy là đủ rồi.
Gia Bảo tò mò muốn biết chuyện gì mà bố cô khó nói, cô ương ngạnh không chịu buông tha, kéo Long lên trên ngồi dựa vào thành giường bắt anh kể thì thôi.
– Có phải chuyện quá khứ? – Gia Bảo đoán như vậy. – Bố kể cho con nghe đi, con đủ lớn để có thể chia sẻ với bố mà.
Long rơi vào tình huống khó xử thực sự, anh im lặng hồi lâu rồi quàng tay khoác vai Gia Bảo ôm nhẹ để cô gục đầu trên vai mình. Anh quyết định đã đến lúc phải cho bọn trẻ biết, không thể mãi giấu bọn chúng được. Lấy một hơi thật dài, Long dũng cảm mở miệng:
– Vì ngày trước bố và bà ngoại của con đã từng.. yêu nhau rất say đắm.
Gia Bảo há hốc mồm, mắt trợn ngược nhìn bố. Thật không thể tưởng tượng nổi lại có chuyện đó. Bao năm qua, từ khi còn bé cho đến bây giờ, đối với cô thì Long luôn là ông bố đáng kính. Còn bà Linh, bà luôn là người bà phúc hậu và nhân từ. Làm sao lại có thể như thế được?
– Chắc con đang thắc mắc là mẹ có biết chuyện đó không đúng không? – Long nói tiếp. – Mẹ có biết và cũng như con bây giờ, mẹ phản ứng rất kịch liệt và đẵ căm ghét bà ngoại của con.
– Nhưng sau đó thì sao? – Gia Bảo vội cướp lời.
– Sau đó mẹ chấp nhận. – Long nhìn con gái trả lời nhỏ nhẹ như hàm ý mong cô hãy tha thứ cho mẹ.
– Tại sao? Gia Bảo muốn hỏi tận gốc vấn đề.
Không còn cách nào khác, Long từ từ kể lại cho Gia Bảo nghe câu chuyện của mười sáu năm về trước. Ông Hùng vì mải mê gái trẻ bên ngoài mà bỏ mặc người vợ xinh đẹp, lại đang hừng hực khao khát nhục dục cô đơn quanh quẩn ở nhà một mình. Đó chính là lý do vì sao Thảo đã thông cảm và chấp nhận cho chồng mình giúp mẹ giải tỏa cơn khát.
– Thế tại sao bố lại để cho bà ngoại đến với ông Thành? – Gia Bảo tiếp tục lại đặt một câu hỏi khó.
Long nhìn ra xa phía bức tường trước mặt, dường như anh đang thấy hối tiếc điều gì đó.
– Tất cả là tại bố. – Long tiếp tục kể. – Do bố đã mải vui chơi bên ngoài với những cô gái khác và có những việc làm có lỗi với cả bà ngoại và mẹ của con, để rồi bà ngoại con đã động lòng trước tình cảm chân thành và sự quan tâm của người đàn ông khác.
Gia Bảo úp mặt vào ngực Long, cô đang suy nghĩ vài điều thầm kín trong lòng “Vậy là nhà mình ai cũng đã từng loạn luân”. Cô với Gia Kiên cũng đã quan hệ tình dục. Gia Bảo nhận thấy rằng hai chữ loạn luân không hề đáng sợ như mọi người đồn thổi, thậm chí còn mang lại cảm giác rất kích thích, rất khó tả thành lời. Rồi cô bắt đầu chợt nhận ra cái mùi đàn ông của Long phả vào mũi mình, cô nép chặt vào người Long nhiều hơn để cảm nhận được rõ hơn cái mùi của giống đực. Hơi thở của cô bắt đầu nặng hơn khi nghĩ đến…. Long nhận ra điều khác lạ của con gái…
– Bố! Con muốn được một lần như bà ngoại.
Long há hốc mồm bất ngờ.
– Bố! Cái.. của bố đang cứng lên này.
Long cảm nhận được con cặc của mình đang được bàn tay Gia Bảo nắn nhè nhẹ và vuốt ve.
– Con đang cái gì vậy hả Gia Bảo? – Long hơi to tiếng.
Gia Bảo dường như không hề để ý đến lời Long nói. Cô đang mải mê vừa vuốt ve báu vật vừa chằm chằm cúi xuống nhìn nó đang cộm dần lên ở bên ngoài chiếc quần ngủ.
– Con biết thời gian vừa qua bố rất là thiếu thốn. Mẹ thật tàn nhẫn khi chỉ lo nghĩ vui chơi bên ngoài với những người đàn ông khác. Con đã rất thương bố và nhiều đêm con đã mơ được một lần làm chuyện đó với bố.
– Gia Bảo! – Long quát mặc dù anh cũng đang bị kích thích thực sự. – Con đừng nghĩ bậy. Bố đã từng sai lầm và đã phải trả giá rồi con có biết không?
– Bố yên tâm. – Gia Bảo vẫn cố gắng nhẹ nhàng, tay cô vẫn bám chặt vào cái cục thịt bên trong quần của Long.
– Con sẽ không như bà ngoại đâu. Con sẽ mãi mãi ở bên bố.
Thực sự là rất khó khăn. Nhục dục đang cuồn cuộn trào dâng khi bị bàn tay của con gái cứ vuốt ve đúng chỗ đũng quần. Đôi lúc Long muốn vứt bỏ tất cả để đè Gia Bảo xuống giường, nhưng anh cố kìm chế dục tính trong người.
– Con đang hành động rất điên rồ đó con có hiểu không? – Long gạt tay Gia Bảo ra khỏi chỗ tế nhị.
– Con còn có tương lai của con. Bố làm sao sống mãi với con được. – Long quát và hờ hững đẩy con gái mình ra để đứng dậy. Anh đã chiến thắng được bản thân.
– Bố! – Gia Bảo cố với tay giữ Long lại nhưng không được. Cô bật khóc.
Long không còn cách nào khác, anh phải tàn nhẫn để xua đuổi ý nghĩ điên rồ của con gái ra khỏi đầu. Bố mẹ đã sai lầm và anh không muốn bọn trẻ tiếp bước cái sai lầm của bố mẹ chúng.
– Còn đừng như vậy! Con nên nhớ một điều, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì bố vẫn yêu và không bao giờ bỏ mẹ con để đến với người đàn bà khác đâu.
Nói xong Long lạnh lùng đi nhanh ra ngoài mặc kệ Gia Bảo khóc to và gọi ” Bố ” luôn mồm.