Siêu Phẩm Dâm Dục 2 - Phần 28
Lúc này trong căn phòng, Phan Hải đau đớn ôm bụng khi bị Lê Thành và đám đệ tử của y cứ nhằm mặt và bụng đá vào. Thảo chưa bao giờ chứng kiến cảnh đánh người dã man như vậy nên cô tỏ ra sợ hãi và thương cảm cho Phan Hải.
– Các người dừng tay. Sao lại đánh anh ta như vậy? – Thảo kêu lên.
Lê Thành đá một phát cuối cùng trúng mõm Phan Hải khiến anh ta bị gẫy chiếc răng cửa rồi cười hề hề thỏa mãn quay lại nhìn Thảo nói:
– Bà thương thằng này á? Bà có biết là bà phải trả công cho tôi khi tôi đánh nó không? Nó là một thằng chó chết, một thằng nguy hiểm. Nếu để nó sống thì nó chỉ đi hại người thôi.
– Anh ta đã làm gì mà cậu nói như vậy?
Lê Thành nghe Thảo hỏi ngu ngơ thì phá lên cười oang cả căn phòng. Anh ta quay lại phía Phan Hải và ngồi xuống túm tóc hắn nhấc lên nói:
– Kìa! Tình nhân của mày đang hỏi là mày đã làm những gì kìa? Trả lời cho bà ấy biết đi.
Phan Hải dính máu me be bét trên mặt, hắn ước gì có thể đâm Lê Thành một nhát nhưng người không tài nào cựa quậy được. Anh ta tuy đau nhưng vẫn còn tỉnh táo để nhận ra rằng đời mình coi như đã chấm dứt nếu như Lê Thành nói hết bí mật cho Thảo biết. Nghĩ đến điều đó Phan Hải càng tức Lê Thành, anh hận hắn ta tận xương tủy và thề sẽ trả thù nếu như hôm nay có cơ hội còn sống.
Lê Thành biết Phan Hải không dám nói ra, anh ta vỗ mấy phát lên mặt rồi đứng lên quay người về phía Thảo. Đi lại gần người đàn bà xinh đẹp, nhìn cơ thể ngồn ngộn của cô khi mọi thứ đang được phơi bầy ra, Lê Thành bỗng ham muốn mạnh. Anh ta không ngờ bà chủ tịch quyền thế và đầy ngạo mạn ngày nào lại đang rơi vào hoàn cảnh như thế này. Đây là cơ hội có một không hai, không tận dụng hôm nay thì biết đến bao giờ mới được sờ tay vào người đàn bà đẹp như những ngôi sao điện ảnh. Nghĩ đến đó, hắn ta liên đưa tay lên ngực Thảo định vuốt ve thì cô rụt ngay lại với sự sợ hãi.
– Người đẹp, đừng sợ. – Lê Thành này không bao giờ đối xử tệ với những phụ nữ xinh đẹp.
– Anh định làm gì tôi?
– Không làm gì cả, chỉ muốn vui vẻ với người đẹp như bà thôi. – Lê Thành nói xong lại phá lên cười trông vô cùng man rợ.
– Không được động vào bà ấy! – Phan Hải nén đau cố ngẩng đầu lên nói.
Lê Thành quay lại, mắt anh ta trợn ngược trông vô cùng hung dữ. Sau đó anh ta lại cười vang và nói với đám đệ tử:
– Chúng mày chăm sóc kiểu gì mà để cho thằng chó vẫn mở mồm ra được vậy?
Ngay sau câu nói của Lê Thành, hai thằng đệ tử liên cứ ngằm mũi giầy đá vào mặt Phan Hải. Thảo nhìn thấy hãi, cô muốn ngất đi mà không được để đỡ phải chứng kiến cảnh đánh người tàn bạo.
– Bà xót cho hắn? – Lê Thành nhìn Thảo hỏi. – Nếu tôi nói ra cho bà biết điều này thì chắc bà sẽ không còn xót cho hắn đâu nhỉ?
– Nói đi! – Thảo tò mò muốn biết tại sao lũ này lại đến đây đánh Phan Hải như vậy.
– Kaka… chắc bà chưa biết tôi là ai đúng không? Xin giới thiệu nhé, tôi là Lê Thành con trai của Lê Vũ Bắc. Bố tôi chắc bà không lạ đúng không vì ông ấy là bạn làm ăn với bà mà.
Thảo không ngờ tên giang hồ khát máu này lại là con trai của Vũ Bắc. Đúng là bố nào con nấy, toàn một lũ mất dậy và đểu cán. Cô nhếch mép nói khinh bỉ:
– Bố cậu mà xứng đáng là bạn làm ăn của tôi á? Cậu đang ảo tưởng đấy à? Tôi không bao giờ làm ăn với những kẻ lừa đảo.
Bị Thảo coi thường, Lê Thành tức giận tím mặt nhưng cố nhịn. Hắn ta giả bộ cười tươi như không để ý đến mấy câu nói đó. Rồi hắn đáp trả nhằm làm nhục cô trước đám đệ tử:
– Bà không làm ăn với những kẻ lừa đảo nhưng chỉ lên giường với chúng thôi chứ gì? Haha… – Đám đệ tử cũng cười to khi Lê Thành nói như vậy.
Giờ đến lượt Thảo bị xúc phạm, cô cũng tức giận nhưng yếu thế nên không thể làm gì được. Lê Thành như chưa thỏa mãn, hắn ta tiếp tục diễu cợt cô:
– Tôi nói không đúng à? Bà vẫn đang ảo tưởng thằng kia là con rể tử tế chăng? Hay bà không quan tâm đến điều đó? Bà chỉ cần một con cặc thật to để thỏa mãn cái lồn? – Lê Thành tráo trở vừa nói vừa đưa tay xuống định bóp lồn của Thảo nhưng bị cô dùng tay giữ lại.
– Tôi yêu cầu cậu không được xúc phạm tôi! – Thảo giận dữ quát. – Buông tay ra!
Lê Thành không chút giận dữ trước thái độ cứng rắn của Thảo, hắn ta nhe răng cười đểu cán và tiếp tục màn hành hạ:
– Loại bà có gì mà thằng Thành này không dám xúc phạm? Tôi ỉa vào những loại người đạo đức giả như bà. Bà biết thừa thằng kia sẽ là chồng của con gái bà, thế mà bà vẫn lao lên giường với hắn. Vậy tôi hỏi bà là loại người gì?
“Bốp!” – Thảo điên lên tát mạnh vào má Lê Thành.
“Bốp! Bốp!” – Lê Thành không chịu thua, hắn ta lồng lộn tát liên tiếp hai phát vào má Thảo.
– Mày dám tát tao hả con đàn bà dâm đãng này! – Lê Thành chồm tới túm tóc Thảo kéo giật về phía tường, hắn ta định xử lý Thảo bằng vũ lực.
– Dừng tay!
Một giọng nói ở phía cửa tuy không to nhưng cũng đủ uy lực khiến cho Lê Thành dừng lại. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía có giọng nói vừa xong.
– Mày đến đây làm gì thằng kia! – Lê Thành nhận ra người vừa nói là Bảo Ngọc nên hắn ta thị uy vì cậy mình là con trai của Vũ Bắc.
– Lệnh của sếp là không ai được động vào người bà Thảo. – Bảo Ngọc giõng rạc truyền lệnh.
– Sao ông ta lại biết chuyện? – Lê Thành thắc mắc điều đó.
– Chuyện đó không quan trọng, cậu chỉ cần biết lệnh của sếp là như vậy.
Bảo Ngọc vừa nói vừa lại gần hai người, thấy Thảo trong tình trạng hở hang, anh liền cởi chiếc áo sơ mi của mình khoác lên người cho cô. Lê Thành thấy Bảo Ngọc không coi mình ra gì, hắn ta liền nói:
– Mày nghĩ rằng mày có thể đưa bà ta ra khỏi đây dễ dàng?
Bảo Ngọc biết Lê Thành đang thách thức mình, nhưng anh không trả lời mà chỉ tập chung vào việc cài những chiếc cúc áo cho Thảo.
– Này! Sao mày không trả lời? Mày khinh tao đấy à?
Lúc này Bảo Ngọc mới quay ra nhìn Lê Thành nói, anh nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng đầy khí thế của một bậc anh hùng:
– Tôi biết là không hề dễ dàng. Nhưng sếp đã có lệnh tôi phải đưa bà ấy ra khỏi đây. Vậy phiền cậu đừng làm khó tôi.
Lê Thành nhếch mép cười gượng, anh ta gằn giọng:
– Mày ngon quá đấy Bảo Ngọc! Định làm anh hùng cứu mỹ nhân phải không? Nghe đây! Không được phép của tao thì không ai được đưa thằng khốn Phan Hải và kể cả con đĩ này ra khỏi ngôi nhà này.
– Nghe rõ chưaaaaaa! – Lê Thành nhìn thẳng vào mặt Bảo Ngọc thị uy và thách thức.
Bảo Ngọc có vẻ không coi lời dọa dẫm đó ra gì, anh bình thản cầm tay Thảo kéo đi.
– Mày dám! – Lê Thành chắn trước mặt Bảo Ngọc không cho hai người đi.
Bảo Ngọc bây giờ như đã hết kiên nhẫn, anh ta chiếu đôi mắt rực lửa vào thẳng đôi mắt của Lê Thành. Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc như dao của Bảo Ngọc khiến Lê Thành rúng động. Biết tính Bảo Ngọc từ lâu và biết anh ta rất giỏi võ nên Lê Thành dù tức giận đến mấy cũng không dám đụng chân đụng tay.
– Hình như mày không biết tao là ai hả Bảo Ngọc? – Không làm gì được, Lê Thành đành lôi chuyện mình là quý tử của Vũ Bắc ra để dọa.
– Cậu là con trai của sếp.
– Thế sao mày lại dám chống đối tao? – Lê Thành dí sát mặt vào Bảo Ngọc rít lên đầy tức giận.
– Tôi là đệ tử của sếp chứ không phải là đệ tử của cậu. – Bảo Ngọc nói rõ ràng.
– Mày nói vậy là mày muốn chiến với cả tao? – Khuôn mặt Lê Thành tỏ ra câng câng rất ngứa mắt.
– Nếu như điều đó là cần thiết! – Bảo Ngọc chốt câu cuối cùng.
– Thằng khốn này! – Lê Thành hai tay chống hông quay người tỏ vẻ điên tiết vì Bảo Ngọc đã chính thức tuyên chiến với mình. Hắn ta khôn khéo nói với lũ đệ tử:
– Bọn bây xử lí được thằng Bảo Ngọc thì đêm nay con đàn bà kia sẽ là của chúng mày.
Đám đệ tử của Lê Thành có tất cả bốn người đang đứng trong phòng. Thằng nào cũng thèm muốn được một lần sờ mó cái cơ thể hấp dẫn của Thảo, nhưng có điều chướng ngại vật lại là Bảo Ngọc nên chẳng thằng nào dám xông pha. Cả bốn người với gậy gộc trong tay chỉ dám tiến lên vài bước rồi đứng tấn một chỗ, mắt lừ lừ nhìn Bảo Ngọc muốn ăn tươi nuốt sống nhưng lại sợ. Đúng lúc đang căng thẳng thì bỗng có ba người xuất hiện ở cửa.
– Ai mà cả gan dám động đến người của Vũ Bắc này vậy?
Người xuất hiện chính là Vũ Bắc và hai đệ tử của ông. Cả đám người và cả Bảo Ngọc đều cúi người chào với sự cung kính.
– Bố! Sao bố lại đến đây? – Lê Thành biết chuyện đã hỏng, hắn ta xum xoe lại gần vờ như không có chuyện gì.
Vũ Bắc nhìn con trai mình rồi mỉm cười trả lời đầy ẩn ý:
– Bố phải đến vì bố biết có người dám không nghe lệnh của bố.
Lê Thành biết ông đang nói mình liền thanh minh:
– Nhưng…
– Con không cần phải nói gì nữa, bố biết hết rồi. – Vũ Bắc quay sang nói với Thảo và Bảo Ngọc:
– Con cái tôi dậy không đến nơi đến chốn, mong cô bỏ qua. – Vũ Bắc thành thật xin lỗi.
– Bảo Ngọc! Cậu đưa bà Thảo về nhà đi.
– Dạ vâng thưa ông. – Bảo Ngọc liền cầm tay Thảo dẫn ra ngoài.
Thảo dừng lại nhìn Vũ Bắc rồi nhìn Phan Hải đang nằm đau đớn dưới đất nên cô vội nói trước khi rời khỏi ngôi nhà:
– Nhưng còn Phan Hải? Các người định làm gì cậu ta? Anh ta là người của Loth Company.
Vũ Bắc mỉm cười nhìn Phan Hải, ông ta bình thản trả lời làm Thảo bất ngờ:
– Hắn ta là người của tôi được cài vào Loth đó. Giờ hắn là tên vô dụng nên tôi nói cho cô biết cũng chẳng sao.
Thảo như chết đứng khi nghe được sự thật đó. Tim cô nhói đau vì đã yêu lầm người. Hắn ta lừa cả Gia Bảo và suýt nữa thì sẽ là thành viên của gia đình. Quả thực hắn quá cao thủ khi qua mắt được cô và Gia Bảo. Bây giờ thì Thảo mới nhớ tới lời Long và Gia Hân. Vì quá mù quáng nên cô không nhận ra bộ mặt xảo trá của Phan Hải. Nghĩ đến hắn mà cô mất cả Phan Quân, Thảo hỏi Vũ Bắc:
– Cả vụ Phan Quân cũng do các người sắp đặt?
Vũ Bắc lại mỉm cười gật đầu.
– Đúng vậy.
– Tất cả các người đều cùng là một lũ bỉ ổi và đê tiện. – Thảo giận dữ đi luôn ra khỏi phòng.
Khi hai người vừa đi ra khỏi phòng thì Lê Thành bực dọc liền nói ngay với Vũ Bắc:
– Con thấy bố coi người ngoài hơn cả con trai mình. Thằng Bảo Ngọc vừa nãy không coi con ra cái gì cả.
Ông Bắc có lẽ hiểu được chuyện gì đã xảy ra, ông chỉ nhếch mép cười khỉnh một cái rồi trả lời con trai:
– Còn con? Con có coi bố ra gì không?
Ngay sau đó ông Bắc bỗng dưng quát to vào thẳng mặt Lê Thành:
– Bố đã lệnh là không được đụng vào hai mẹ con bà Thảo, sao con dám chống lệnh của bố? Thằng Bảo Ngọc tuy chỉ có một mình, nhưng nó bất chấp tất cả để làm theo lệnh của bố. Như thế thì tại sao bố có thể trách nó được.
Lê Thành ngang bướng không phục những gì ông Bắc nói, anh ta cũng gân cổ lên cãi:
– Thế nếu vừa nãy xảy ra chuyện không may và nếu con bị làm sao thì bố sẽ về phía ai?
Ông Bắc im lặng một lúc rồi ông bình tĩnh trả lời câu hỏi hóc búa của Lê Thành:
– Trong cuộc chiến, ai trái lệnh thì phải chết.
– Kể cả người đó là con trai của mình? – Lê Thành nhìn thẳng vào mặt bố mình hỏi.
– Đã ra trận, không nói chuyện bố con. Tất cả đều như nhau hết. – Ông Quân gằn giọng nói thẳng để cho Lê Thành tỉnh ngộ biết mình là ai.
– Được! Con hiểu rồi. – Lê Thành cười nhếch mép mỉa mai.
– Chúng mày rút! – Anh ta hô đám đệ tử của mình rồi đi thẳng ra ngoài trong sự ấm ức.
Căn phòng đã trở lại im lặng như màn đêm vốn dĩ phải như thế. Vũ Bắc ngồi xuống nhìn Phan Hải đang vật vã với cơn đau đớn và tủi nhục nói:
– Chị em mày nhờ có tao mà mới được như ngày hôm nay. Vậy mà mày trả ơn tao bằng cách phản bội. Mày nghĩ rằng thật là dễ dàng để ngồi lên đầu tao ư? Hừ, mày quá coi thường Vũ Bắc này rồi đấy. Đây coi như là bài học đắt giá cho mày. Từ nay mày hãy biến khỏi cái đất này ngay lập tức, tao không muốn nhìn thấy mày lảng vảng ở đây nữa.