Siêu Phẩm Dâm Dục 2 - Phần 25
Ngồi trong phòng làm việc, suốt từ sáng đến giờ ông Bắc không làm được việc gì ra hồn. Chuyến đi gặp mặt đối thủ tưởng sẽ thu hoạch được vài điều, nhưng kết cục ông chẳng thu được gì ngoài việc bị hình bóng của Thảo ám ảnh suốt cả ngày. Không thể phủ nhận ông Bắc đã thực sự say mê trước vẻ đẹp của Thảo và ngưỡng mộ sự thông minh quyết đoán của cô. Trong sự nghiệp tình trường, chưa có ai mà khiến cho ông bị ấn tượng mạnh đến như vậy. “Nếu như đánh đổi cả giang sơn để có được người đàn bà đó….thật là đáng!”
Tiếng điện thoại kêu vang làm ngắt dòng suy nghĩ, ông Bắc bật loa to lên nghe :
– Loth thực sự đang có một âm mưu gì đó. – Hương nói gấp gáp vì cô gọi từ trong buồng vệ sinh của công ty.
– Từ từ đã cô bé. Em nói đầu đuôi cho anh nghe xem nào. – Ông Bắc bình tĩnh hỏi.
– Em không hiểu, tại sao “Loth Company”lại đe doạ ngừng buôn bán cổ phiếu? Họ có lợi lộc gì trong chuyện này? – Giọng nói của Hương đầy vẻ băn khoăn.
Ông Bắc cười lớn.
– Chẳng có gì đâu. Nếu họ làm như vậy, trong vòng vài ngày tới anh sẽ phải tuyên bố rõ ý định của mình. Có nghĩa là chơi bài ngửa với họ. Thế mới là khôn khéo.
– Bà ấy rất thông minh, phải không anh?
– Hẳn vậy, bà ta là một người đặc biệt, nhưng em cũng chẳng kém, chính em đã hỗ trợ anh rất nhiều.
– Anh yêu…nhưng em cứ cảm thấy xấu hổ thế nào ấy vì bà Thảo thường rất tử tế với em. Mỗi khi bà ấy quan tâm đến em là em lại cảm thấy mình thật bỉ ổi.
“Không một con đàn bà nào có thể bắt ta phục tùng được” ông Bắc nghĩ và nói lớn :
– Thế thì chẳng cần em phải làm điều đó nữa đâu. Nhưng theo anh. Em tự quyết định xin việc ở đó đấy chứ. Có phải anh cùng nghĩ chuyện đó với em đâu, đúng không nào? Khi ấy anh không ép buộc em, và bây giờ cũng vậy.
– Nếu như em không còn giúp anh nữa, thì anh có yêu em không?
Ông Bắc đọc thấy nỗi lo trong giọng của Hương, ông ta trả lời không thể phũ phàng hơn :
– Ngay bây giờ anh cũng chẳng yêu em.
– Anh Bắc… – Giọng Hương hét lên vì tức giận, cô quên mất là mình đang ngồi nói chuyện điện thoại ở đâu.
Bên đầu máy bên kia một người thì buồn bực, còn bên này, ông Bắc vui vẻ nhe hàm răng trắng của mình ra. Ông luôn thích thú làm cho phụ nữ điên đảo vì mình. Kinh nghiệm cho ông biết rằng, một khi đàn bà đã yêu thì rất khó để họ từ bỏ ngay được.
– Mình gặp nhau tối nay nhé? – Hương hỏi.
Ông Bắc cố ý không trả lời ngay, để câu hỏi treo lơ lửng một lúc rồi mới đáp.
– Anh còn chưa biết là tối nay anh sẽ làm gì. – Có tiếng gọi chuông ngoài cửa.
– Anh phải đi đây, anh sẽ gọi lại sau. – Ông Bắc giả bộ không nghe thấy tiếng kêu “Anh Bắc” và dập máy.
– Vào đi Bảo Ngọc!
Nhưng đó không phải là tay đệ tử của ông ta mà là một người phụ nữ. Sự xuất hiện bất ngờ của Julie ở trước cửa, nhìn ánh mắt cô ta, ông Bắc đoán được rằng chắc vì chuyện của Phan Hải nên cô ta mới phải đích thân lên thành phố. Đối diện với những phụ nữ xinh đẹp và có đôi mắt thôi miên giống như Thảo và Julie, thật không dễ chút nào để tự tin điều khiển cuộc chơi.
– Có việc gì mà bà phải lặn lội đường xa lên thành phố vậy? – Ông Bắc hỏi dò xét với đôi mắt quỷ quyệt.
– Ngồi một chỗ tôi nghĩ mình sẽ thành người lạc hậu mất. – Julie nhếch mép trả lời. – Lên thành phố một chuyến để giải ngố chẳng nhẽ ông cũng cấm tôi sao?
Đó không phải là lý do, ông Bắc biết bà ta đang mỉa mai điều gì đó.
– Tôi đang rất nhiều việc, có gì tối về ta sẽ nói chuyện sau.
– Tôi lên đây một phần lý do cũng là chuyện đó. Lên để xem công việc ông bận ra sao mà một tháng không thèm về nhà. Hay là có con nào với bầu vú căng phổng giữ ông trên này rồi phải không? – Julie vừa nói vừa liếc xéo ông Bắc. Cái liếc của bà ta khiến ông Bắc sởn gai ốc.
Ông Bắc cố gắng bình tĩnh, chưa khi nào ông bị lép vế trước đàn bà như vậy. Không ai được phép ăn nói với ông kiểu đó. Ông nhìn Julie, tiến lại gần để cố gắng dành lại phần chủ động của một con đực luôn khát khao chiến thắng. Dí mắt vào cái khe lõm giữa hai quả đồi, ông Bắc hít hít ngửi ngửi rồi trả lời cũng đầy mỉa mai :
– Tôi ngửi thấy mùi đàn ông trên cơ thể bà.
Julie cười phá lên.
– Một phụ nữ quyến rũ không thể chịu đựng chuyện đó hơn một tháng được.
Ông Bắc khó chịu trước câu trả lời xấc xược kiểu đó. Ông gắt :
– Thôi nói luôn về việc chính đi, tôi phải ra ngoài bây giờ.
Julie đọc thấy sự tức giận trên khuôn mặt ông Bắc, cô ngừng đùa cợt.
– Có phải anh đang làm cho mụ Thảo rất lo lắng?
– Có thể là như vậy?
– Và nghe nói anh cũng đang làm cho Phan Hải có cảm giác như vậy?
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, ông Bắc đã biết được thế nào cũng có giờ phút này, ông trả lời luôn :
– Bất cứ ai, nếu như có ý đâm sau lưng tôi thì sẽ phải chịu mọi hậu quả.
– Nhưng chính anh mới là người không thực hiện đúng theo giao kèo.
– Tôi chẳng bao giờ có giao kèo với ai cả. – Ông Bắc liền chờ đợi phản ứng của Julie.
Julie đã biết ông Bắc tráo chở lật lọng, nhưng hai chị em cô ở tình thế yếu hơn nên cũng chẳng thể làm gì được. Khuôn mặt tươi cười ban đầu biến mất, thay vào đó là sự băng giá lạnh nhạt. Cô gằn giọng nói như để dọa ông Bắc :
– Nếu Phan Hải bị làm sao, ông nghe đây, tôi sẽ không tha cho ông đâu.
Ông Bắc chưa bao giờ biết sợ đàn bà. Thấy Julie nói vậy thì ông cũng chẳng có gì là phải khách sáo. Ông nói mà cô chỉ thấy cái miệng ông mấp máy chút xíu, nhưng vẫn phát ra âm thanh rõ nét từng câu :
– Vậy bà hãy bảo nó, muốn yên ổn thì hãy từ bỏ tham vọng ngu xuẩn kia đi.
– Đó là tương lai của nó, ông không thể can thiệp vào.
– Đã quá muộn! – Ông Bắc chậm rãi nói. – Không rút được nữa. Bao nhiêu tiền của tôi đã đổ vào Loth rồi bà hiểu không?
Ông Bắc rít lên như không giữ được bình tĩnh khi nghĩ cảnh Phan Hải định cuỗm số tiền đó của mình :
– Chống tôi thì chết! Kể cả đó là thằng Hải hay người nào đi chăng nữa.
– Và kể cả là tôi? – Julie nhìn xem thái độ ông Bắc ra sao.
Nhưng cô ta hoàn toàn bất ngờ vì ông Bắc vẫn giữ được thái độ bình thản đến nham hiểm. Ông nói rất nhỏ nhẹ nhưng lại khiến người khác phải tức hộc máu.
– Nếu là bà, còn phải xét. Nhưng cũng không phải là ngoại lệ….
– Rồi có ngày quỷ sẽ bắt ông đi, Vũ Bắc ạ!…
“Rầm!” – Tiếng đóng cửa rất mạnh ngay trước mặt ông Bắc.
…
Ngay sau khi rời khỏi văn phòng của ông Bắc, Julie liền nhấc điện thoại lên gọi cho Phan Hải, em trai của cô để thông báo cho nó biết tình hình không ổn chút nào :
– Em nên cẩn thận! Lão ta đã biết hết ý định em muốn làm gì rồi.
– Lão Bắc đã nói với chị như vậy à?
– Có thể là như vậy. Lão ta sẽ không để yên cho hai chị em mình nếu như tiền của lão ta bị mất. Không đùa với lời nói của con cáo già đó được đâu.
Phan Hải biết Julie đang sợ hãi và lo lắng cho mình, nhưng mối quan hệ đã tan vỡ rồi, chỉ còn cách tiến chứ không thể lùi nên nó hít một hơi thật dài để lấy khí thế rồi trả lời dứt khoát :
– Chị đừng quá lo lắng như vậy. Lão ta không làm được gì chị em mình đâu. Chị đừng sợ, chúng ta sẽ chiến với lão đó.
– Chị không sợ, nhưng chị lo cho em.
– Được rồi, được rồi, tình yêu của em. Em không sao đâu. Em hứa sẽ hành động thật cẩn thận.
– Hihi..tối nay gặp nhau đi ăn tối nhé. Nhớ!
– Nhớ gì?
– Nhớ khẩu đại bác bắn cả đêm không hết đạn.
– Chị làm em muốn nổ tung đũng quần rồi đây này.
– Vậy tối nay gặp nhau nhé. – Julie cười thích thú khi hai chị em cô tình tứ một cách hết sức dâm dục.
– Tối nay không được rồi. Em có hẹn.
– Có cuộc hẹn nào mà quan trọng hơn cả gặp chị vậy? Với một người đàn bà?
– Vâng, một người đàn bà xinh đẹp.
Julie thấy nghẹn trong cổ họng, cô thấy hơi ghen, nhưng vẫn cố tỏ ra tươi cười nói :
– Vậy để hôm khác. Chị còn ở trên này lâu mà.
– Vâng, em rất tiếc. Giờ chị định làm gì?
Suy nghĩ một lúc, Julie trả lời :
– Chị sẽ đi gặp một người ngay hôm nay vậy?
– Ai vậy chị? Là một người đàn ông?
– Ừ, một người đàn ông quan trọng. Có được ông ta, chúng ta sẽ có tất cả.
Phan Hải nghe mà thấy phấn khích, sự tò mò nổi lên muốn biết người đó là ai mà có thể khiến phần thắng thuộc về mình. Anh hỏi ngay :
– Ông ta là ai mà cao siêu vậy hả chị?
– Hihi, bí mật. Rồi em sẽ biết. Có vài lý do chị chưa thể nói cho em biết được.
Phan Hải hụt hẫng, những biết Julie không muốn nói ra nên anh ta không ép nữa. Hai người tắt máy và cùng đều chuẩn bị cho những cuộc hẹn riêng vô cùng quan trọng.