Siêu Phẩm Dâm Dục 2 - Phần 21
Sự ngại ngùng và khó xử của Thảo khi gặp tình huống ba người trong phòng bếp. Cô và Gia Bảo đứng nấu ăn, còn Phan Hải ngồi uống bia và cùng nói chuyện. Nhiều lúc Thảo muốn đi ra vì không chịu nổi cảnh nhìn con gái mình và người yêu cứ luôn quấn quýt và cười đùa. Hoặc khi đôi lúc chính cô và Phan Hải đưa mắt nhìn trộm nhau rất nhanh khi Gia Bảo không để ý. Ngay chính lúc này, nhìn con gái vui vẻ và hạnh phúc, Thảo mới thấy mình là kẻ thứ ba đáng ghét, đáng nguyền rủa khi dã tâm ngoại tình với chồng sắp cưới của nó.
– Con lên gọi em xuống ăn cơm đi, Gia Bảo! – Thảo nói. – Bố với Gia Hân đang về gần đến nhà rồi.
– Dạ vâng.
Khi Gia Bảo đi lên gác để gọi Gia Kiên thì ngay lập tức Thảo cảm nhận được vòng tay khỏe khoắn ôm ngang eo mình ép thật chặt. Những cái hôn tới tấp vào gáy, vào cổ vừa khiến cô thấy nhột và thấy thích thú. Thảo ghẹo đầu sang bên phải thì bờ môi của cô đã cảm nhận được chiếc môi đầy đặn của Hải phủ lên. Thảo vòng một tay ra sau bám vào mông Hải, cô để anh ta tự do đưa bàn tay từ bụng vuốt nhẹ lên hai đồi núi trập trùng, chiếc miệng thì tham lam mút lấy cái lưỡi ngọt ngào của cô. Cả hai không nói câu nào vì muốn tranh thủ cái thời gian ít ỏi. Thảo thấy mông mình có vật cứng cứng cọ vào, cô biết Phan Hải đã hứng tình nên luồn bàn tay ra phía trước sờ nắn cái vật cứng đó.
– Ôi em yêu! Giá như ngay bây giờ anh có thể lột hết những mảnh vải ở trên người của em ra. – Phan Hải khẽ thì thầm bên tai Thảo.
– Để làm gì? – Thảo khẽ cười trêu anh ta, cô cũng ước được như vậy ngay lúc này.
– Để làm cho cái Lồn của em thỏa mãn! – Phan Hải trả lời thật nhỏ và bàn tay đang bóp vú bỗng trườn hẳn xuống háng bóp bóp như để phụ họa cho lời nói.
Thảo cười ré lên vừa lẳng lơ gợi dục vừa thích thú khi được nghe anh ta nói bậy. Mông cô cũng chợt hẩy hẩy khi được bàn tay của anh ta miết mạnh vào vùng tam giác.
…
Tiếng chân bước từ cầu thang vọng tới khiến cho Thảo và Phan Hải mặc dù đang ham muốn mãnh liệt cũng phải dừng lại và mỗi người về đúng vị trí của mình vì sợ hai chị em Gia Bảo trông thấy. Ngồi trong phòng ăn, thức ăn thơm phức đã được bầy trên bàn. Gia Bảo có vẻ đói bụng, cô bốc nhúp vài miếng nhai ngồm ngoàm trong sự thích thú và vui vẻ. Còn Gia Kiên, nó hơi nghi ngờ mẹ mình và bạn trai của chị, nó thấy vẻ không được tự nhiên trên khuôn mặt của hai người. Nói đúng hơn, nó ngửi thấy cái mùi hoan lạc nhiều hơn là mùi đồ ăn.
Khi mọi người đã ngồi vào bàn ăn thì có tiếng cửa nhà mở ra, Gia Bảo nhanh nhảu nói :
– Chắc bố và em Gia Hân về đấy.
Gia Bảo đứng lên, Thảo cũng vậy, hai mẹ con đi ra phòng ngoài háo hức đón Gia Hân. Nhìn thấy con bé, Thảo vừa vui vừa thương ôm chầm lấy nó. Tình mẫu tử nổi lên có lẽ đã đẩy dục vọng trong người cô biến mất.
– Thôi vào ăn cơm luôn đi, hai bố con đói bụng lắm rồi. – Long nói
Thảo đang ôm Gia Hân trong lòng, cô vui sướng khoe với nó :
– Con gái mẹ chắc lâu không được ăn đồ VN đúng không? Hôm nay mẹ nấu toàn món con thích đấy.
– Vậy hả mẹ. Ôi con thích quá. – Gia Hân mừng rỡ như đứa bé lên năm.
– Thôi mọi người đi vào phòng ăn đi. – Gia Bảo dục vì cô cũng thấy đói.
Khi mọi người bước vào, Phan Hải đứng lên lễ phép chào Long rồi anh ta nhìn Gia Hân cố mỉm cười thật tươi chào nó như muốn lấy lòng em vợ mình. Phan Hải tự tin Gia Hân cũng sẽ yêu quý mình như bao người khác vì anh ta luôn hãnh diện mình có một khuôn mặt thật điển trai và luôn hút hồn phái nữ. Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại. Hành động khó hiểu của Gia Hân khiến tất cả mọi người đều bất ngờ và không ai hiểu tại sao lại như vậy.
Gia Hân nhìn thấy Phan Hải, bỗng cô bé tự dưng sợ hãi hét toáng lên. Trong con mắt của cô bé, Phan Hải hiện lên với khuôn mặt của loài quỷ dữ giống như những cuốn truyện viễn tưởng mà cô thường đọc. Nép mình vào ngực bố và ôm chặt lấy ông, Gia Hân sợ hãi chỉ tay về phía Phan Hải nói :
– Ông ấy giống con quạ đen bố ơi, con sợ lắm.
Long không hiểu sao con gái mình lại nói vậy, nhưng thấy nó sợ hãi thực sự thì anh liền ôm chặt như để bảo vệ. Thảo chứng kiến như vậy thì lại gần Gia Hân, cô vuốt tóc con bé và nói dịu dàng :
– Gia Hân, đấy là anh Hải, chồng sắp cưới của chị con đó. Con đừng sợ, anh ấy là người tốt mà.
– Không, ông ấy xấu như con quạ, con sợ. – Gia Hân hét lên và rúc mặt vào ngực Long không dám nhìn anh ta.
Thấy mọi chuyện không ổn, Long lo lắng nhìn con gái mình đang khóc, anh nhìn Phan Hải nói :
– Chắc con bé đang bị kích động mạnh. Cậu thông cảm và tốt nhất nên về đi, hôm khác đến chơi khi tinh thần con bé được ổn định.
– Vâng, không có gì đâu chú. – Phan Hải cố gắng kìm nén sự bực tức để trả lời Long thật lễ phép. – Cháu hiểu và cháu xin phép về. Hôm khác cháu sẽ qua chơi và cháu sẽ làm cho em Gia Hân quý cháu.
Gia Bảo cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô cũng bực mình về cái bệnh hơi tâm thần của Gia Hân, vì nó mà cả nhà đang vui vẻ bỗng chốc nhà như có đám ma. Tiễn người yêu ra đến cửa, nhìn Phan Hải buồn buồn thì Gia Bảo lại càng bực thêm.
– Thôi em vào nhà đi, anh không sao đâu. – Phan Hải tỏ vẻ giả tạo.
– Vâng, anh đừng nghĩ gì nhé. Gia Hân nó bao năm nay không được bình thường mà.
– Ừ, anh hiểu rồi. Thôi chúc cả nhà vui vẻ nhé, anh về đây.
Khi vào trong nhà, Gia Bảo điên lên trút giận lên đầu em gái mình. Vì nó mà bạn trai cô phải lủi thủi đi về. Nghe chị mình mắng, Gia Hân lại sợ và khóc. Khi khóc bỗng hai hàng máu cam lại chảy ra từ hai bên lỗ mũi khiến Long hốt hoảng.
– Con đừng mắng em nữa đi. – Long mắng Gia Bảo. – Con không thương em thì thôi, nó thật sự là tội nghiệp mà.
Nhìn thấy Gia Hân máu mũi tự dưng tuôn ra, Thảo và Long chỉ nghĩ rằng đó là chảy máu cam thông thường nên dìu con bé ra ghế sofa bên ngoài phòng khách và đặt nó nằm xuống. Tưởng chừng cả nhà sẽ có một bữa tối vui vẻ, nào ngờ thức ăn đã nguội tanh và chẳng ai buồn gắp. Gia Kiên đứng lên đầu tiên xin phép lên gác, Gia Bảo cũng liền theo sau, ngôi nhà trở nên im lặng đến lạ thường. Chỉ còn lại hai vợ chồng, có lẽ chỉ có Long là người có cảm nhận về hành động khó hiểu của Gia Hân khi nãy. Nhìn vợ, anh nói :
– Hình như con bé đã nhìn thấy điều gì đó.
– Anh nói gì em không hiểu? – Thảo thực sự không hiểu Long ám chỉ điều gì.
– Em không thắc mắc là tại sao Gia Hân lại nhìn thấy Phan Hải rồi sợ hãi hét lên à? Tại sao là anh ta mà không phải người khác?
– Ý anh là nó biết chuyện của em với Phan Hải?
– Còn hơn cả thế nữa. Sự sợ hãi của con bé cho thấy anh ta là người không phải đơn giản.
– Anh đừng mang mê tín ra nói chuyện với em. Con bé chỉ ở trường, nó biết cái gì đâu.
Long biết có giải thích cũng chỉ là vô nghĩa khi Thảo không tin vào cái giác quan thứ sáu của con người mà từ lâu Gia Hân đã có. Nhưng anh thì hoàn toàn tin. Long đứng lên đi lên phòng xem Gia Hân thế nào, nhưng chợt nói với Thảo trước khi đi lên phòng :
– Có lẽ chuyện cưới xin của Gia Bảo phải lùi lại một thời gian. Chúng ta cần phải kiểm tra lại về con người của Phan Hải. Anh không biết anh ta là người tốt bụng đến mức nào, nhưng cái kiểu chưa cưới mà đã dám lên giường với mẹ vợ rồi thì cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì đâu.
– Thì cũng giống anh khi xưa thôi mà. Chỉ khác là sớm hơn. Chẳng thể đánh giá con người qua chuyện đó được. – Thảo ngước mắt nhìn Long bướng bỉnh lôi chuyện cũ ra để cãi cùn.
– Nếu không có cái chuyện cũ ngày xưa, anh ta đã ăn một viên đạn của anh rồi. – Long lạnh lùng trả lời rồi quay đi.