Siêu Phẩm Dâm Dục 2 - Phần 14
Thông báo cho Thảo về những điều xảy ra tại Berlin, ông Quân không cần phải giải thích chi tiết. Với kinh nghiệm dày dặn của mình, cô lập tức hiểu tất cả. Đối với cô việc nghe hãng chịu những thiệt hại không những về tài chính mà còn cả về uy tín là một điều cực hình. Nhưng Thảo còn đau lòng hơn khi thấy Phan Hải bị bẽ mặt vì đã ra một quyết định sai lầm chỉ để thỏa mãn cái ý muốn thể hiện trình độ của của mình. Cả buổi nhìn anh ta ngồi im trên ghế không nói câu nào đâm ra Thảo thấy mình cũng có lỗi trong chuyện này. Thảo coi thất bại của Phan Hải cũng như là thất bại của chính mình.
– Thôi anh chuẩn bị đồ đạc đi. Chúng ta phải về Berlin sớm trước một ngày. Hủy hết các cuộc gặp ngày mai vậy.
Phan Hải tự nhiên giận dữ vô cớ, anh ta giận cả Thảo và ông Quân.
– Tại sao lại có thể như vậy được? Chắc chắn có kẻ nào muốn hại chúng ta, muốn Loth phá sản.
– Anh nói rõ ra được không?
– Sao em ngu ngơ vậy hả Thảo? Sao em không tự hỏi rằng tại sao tự nhiên cổ phiếu của chúng ta bị tung ra thị trường một số lượng lớn như vậy? Vô tình ư? Anh không tin vào cái trùng hợp ngẫu nhiên như vậy. Rồi tại sao lại có người rình đúng sự việc như thế này để tung tin đồn xấu về Loth? Chắc chắn phải có kẻ phá đám chúng ta.
Thảo ngồi thưỡn ra ghế, cô suy nghĩ và thấy Phan Hải nói cũng có lý. Nhưng có một điều cô nghĩ mãi không ra kẻ muốn phá hoại Loth của cô. Ai có thể?
– Người Việt Nam bên này em có thù hằn với ai không? Kể các các bạn hàng cạnh tranh. – Phan Hải muốn phân tích chi tiết và muốn tìm ra kẻ đứng đằng sau vụ việc.
– Em không có thù hằn với ai cả. Nhưng người làm được việc này không những phải có tiền mà còn phải am hiểu chuyên môn.
– Nếu vậy thì đúng rồi. – Phan Hải giả vờ lấp lửng.
– Anh nghĩ được ra người nào rồi à? – Thảo tò mò muốn biết cái tên đó ngay lập tức.
Phan Hải ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ rồi nói :
– Người này không có thù hằn với em, nhưng lại không ưa anh. Hắn ta muốn loại anh ra khỏi Loth.
Thảo vô cùng ngạc nhiên khi Phan Hải nói vậy. Cô hỏi luôn :
– Anh đang nói ai? Ai muốn loại anh ra khỏi Loth?
– Còn ai ngoài lão Quân. – Phan hải trả lời xong rồi liền nhìn Thảo dò xét thái độ. Cái khó nói nhất cuối cùng anh ta cũng thốt ra được.
Thảo lại lần nữa bất ngờ, cô không tin những gì Phan Hải nói. Cô vội xua ngay cái ý nghĩ điên rồ của anh ta ra khỏi đầu:
– Anh đừng có nói linh tinh. Anh Quân không đời nào làm vậy. Em biết tính của anh ấy nên em luôn luôn tin tưởng. Không bao giờ anh Quân đánh đổi sự thù hằn cá nhân để làm hại Loth. Anh ấy luôn coi Loth là xương máu của mình.
– Nhưng ngoài ông ta ra thì làm gì còn ai có khả năng. – Phan Hải cố gắng giải thích. – Ngay từ đầu ông ấy đã không thích anh và anh còn biết ông ấy cũng là người phản đối em bổ nhiệm anh vào Hội Đồng Quản Trị và chức vụ giám đốc như bây giờ.
– Đúng là anh ấy có phản đối. – Thảo thừa nhận sự thật. – Nhưng em vẫn tin anh Quân không bao giờ làm như vậy.
– Tin..Sao em cứ hay tin người như vậy nhỉ? – Phan Hải ghắt lên. – Em không biết hay là em cố tình không biết vậy? Có cần anh phải nói rõ thì em mới hiểu không?
– Anh nói rõ ra đi.
Phan Hải tu một hớp nước rồi chậm rãi nhìn Thảo, anh ta bắt đầu luyên thuyên hòng làm lay chuyển suy nghĩ của Thảo về ông Quân :
– Ai cũng thừa biết Loth được gây dựng lên như thế này là nhờ có công của lão Quân. Chính vì lẽ đó, ông ấy nghiễm nhiên mặc định mình cũng là chủ một phần của Loth. Anh tin không đời nào ông ấy dám bỏ Loth đâu, em cứ thử mà xem. Việc anh cưới Gia Bảo, sẽ là con rể của em và là thành viên chính thức của gia đình Loth sẽ gây cho lão ấy lo sợ rằng tương lai anh sẽ chiếm đoạt miếng bánh của lão ta. Thêm một vấn đề nữa, việc em bổ nhiệm anh vào chức vụ Giám Đốc, có nghĩa là từ nay lão ấy phải chia sẻ quyền lực cho anh. Đó là điều anh nghĩ ông ấy không muốn một chút nào. Chính vì vậy anh chính là kẻ lão ấy muốn hại chứ không phải là Loth.
– Thôi anh im đi đừng nói nữa! – Lần đầu tiên Thảo lớn tiếng với người tình của mình để bảo vệ ông Quân, người trung thành với cô suốt mười sáu năm qua.
Thảo hai tay ôm đầu đau khổ, cô không muốn tin vào sự thật đó. Thiệt hại hàng triệu đô cũng không làm cô đau khổ bằng việc mất niềm tin vào một người mà cô vẫn tin tưởng.Những phân tích của Phan Hải càng đúng thì Thảo càng đau đớn, cô cảm thấy như ai đó đang cầm dao đâm vào tim mình.Cho dù có thế nào, Thảo vẫn luôn tin tưởng ông Quân. Mười sáu năm qua cô tin ông như thế nào thì bây giờ niềm tin của cô vẫn như vậy. Cô không hiểu tại sao, cô chỉ biết là cô cảm nhận được như thế.
– Anh biết em rất đau khổ. Nhưng em phải nhìn vào thực tế một chút. – Phan Hải dịu giọng. – Đừng yếu lòng mà có ngày để Loth rơi vào tay kẻ khác.
– Em không tin anh Quân lại làm như vậy. – Thảo vẫn cố gắng bảo vệ ông Quân.
Phan Hải bực mình vì vẫn không thuyết phục được người đàn bà thép này, anh ta đứng lên lớn giọng :
– Sao em khù khờ vậy. Được rồi. Anh sẽ cá với em là chỉ trong vòng 2-3 ngày lão ấy sẽ đưa Loth trở về vị trí an toàn. Tuy thiệt hại chút ít nhưng mục đích của ông ta nhằm vào anh đã thành công mỹ mãn. Ông ta muốn anh bị mất mặt. Ông ta tức giận khi phải làm theo ý kiến của anh, và chính ông ta là người vừa đá bóng vừa thổi còi.
Thảo đứng lên, cô đẩy Phan Hải ra rồi chạy một mạch ra hồ. Ở đó cô ngồi trấn tĩnh tinh thần, nhớ lại những năm tháng vui vẻ và tốt đẹp khi cô và ông Quân sát cánh bên nhau.
Đúng như Phan Hải nói. Giá cổ phiếu của Loth tụt dốc không phanh chỉ kéo dài được hai ngày. Nhờ uy tín khá vững chắc của công ty trong giới làm ăn bao năm qua khi ông Quân đứng lên phát biểu để trấn an các nhà đầu tư và nhờ đầu óc nhanh nhạy khi ông tự quyết định mua cổ phiếu qua những nhân vật trung gian. Sự tụt giá cổ phiếu được chặn lại, hãng qua khỏi cơn lao đao. Tuy nhiên Loth phải chịu những thiệt hại nặng nề về thời gian và tiền bạc, nhưng điều chủ yếu là uy tín của công ty bị giảm sút, mà uy tín là điều quý giá nhất đối với họ. Cái giá phải trả lớn đến mức ông Quân sẽ thấy sung sướng hơn nếu ý kiến của mình sai lầm.
Hết mình vì Loth là vậy, vui mừng vì Loth đã qua khỏi cơn bão giá, nhưng ông Quân đâu biết rằng giờ đây cô thận trọng với tất cả, kể cả là ông.Vì mọi chuyện diễn ra mà Thảo thấy như được ai đó sắp đặt và lên chương trình.
Phan Hải lái xe lòng vòng trên phố không biết đi đâu. Thảo đang đau đầu về công ty và về ông Quân nên tạm thời cô không có hứng thú chút nào về tình dục. Suy nghĩ của Phan Hải liền chuyển sang Gia Bảo. “Dù gì cô ấy cũng sẽ là vợ mình cơ mà”, Phan Hải tự dưng thấy tội nghiệp cho cô bé, anh dừng xe mua một bó hoa để tặng cô như là chuộc lỗi trong lòng.
Gia Bảo đang ngồi học trong lớp. Thấy người yêu nhắn tin rủ đi chơi, cô vui sướng và không ngần ngại trốn học. Phan Hải lái xe thẳng đến khách sạn, anh ta đưa một cô gái vẫn trong bộ đồng phục học sinh lên thẳng phòng. Gia Bảo hạnh phúc và sung sướng khi thấy người yêu lao vào mình như con hổ đói, thích thú khi thấy anh ta thèm khát mình đến điên cuồng. Nhưng cô đâu ngờ rằng, cô chỉ là nơi trú thân tạm thời cho anh ta xả stress.
– Mấy hôm nay anh có chuyện gì mà sao anh trông cau có vậy? – Gia Bảo trần truồng nằm ép vú vào ngực Phan Hải hỏi sau khi hai người đã thỏa mãn dục vọng.
– Công việc. – Phan Hải trả lời cộc lốc. Đối với anh ta, tất cả đàn bà dù có cao sang đến đâu nếu mà đã ở trên giường thì vẫn luôn luôn chỉ là đàn bà mà thôi.
– Công việc không trôi chảy hả anh? Chắc tại anh mới lên làm giám đốc nên vẫn chưa quen.
– Không phải vậy. Vấn đề là mẹ em không tin tưởng anh. – Phan Hải tự dưng muốn giãi bầy cho Gia Bảo biết.
– Sao lại thế? Em thấy mẹ rất quý anh mà. Hai người trông cũng rất hợp nhau nữa. Nhiều lúc nếu không phải là mẹ thì chắc em đã phát ghen lên rồi khi hai người đi với nhau.
– Em chẳng biết gì. Ông Quân không thích anh, ông ấy muốn hãm hại anh. Nhưng vấn đề là mẹ lại tin lão ấy mà không tin những gì anh nói. Cứ như là thằng cha ghen với anh vậy.
Những lời nói vô tình của Phan Hải khiến Gia Bảo phải suy nghĩ, bởi cô cũng có chút nghi ngờ.
– Bác ấy ghen với anh là đúng rồi..hihi…chồng em chẳng biết gì cả.
– Sao em lại nói vậy? – Phan Hải ngạc nhiên quay sang, anh muốn tìm hiểu thông tin từ chính Gia Bảo.
– Em nói cho anh biết nhưng anh không được nói cho ai biết nữa đâu nhé.
Phan Hải mỉm cười, anh ta hứa ngay tức khắc.
– Anh không biết thôi. – Gia Bảo nói từ từ. – Đã có lần em và Minh Thư nhìn thấy bác ấy và mẹ quan hệ tình dục ngay tại nhà bác ấy đấy. Hai người chắc cũng có tình cảm và chắc cũng đã đi lại với nhau lâu rồi. Thật buồn là bố em vẫn không biết gì.
“Còn nhiều cái bố em vẫn chưa biết lắm..” Phan Hải nghĩ đến đó liền cười nhẹ thích thú. Anh ta trả lời Gia Bảo :
– Thảo nào mẹ em cứ tin ông ấy đến chết thì thôi. Anh đã giải thích các kiểu, và thực tế đúng như anh nói nhưng mẹ em vẫn nhất quyết không tin anh. Hừ!
– Thì anh phải hiểu là hai người thân thiết với nhau suốt mười mấy năm qua mà. Cả nhà em đều quý bác ấy. Nhưng thật em không ngờ là họ lại yêu nhau.
– Mèo nào mà đi chê mỡ bao giờ đâu. – Phan Hải vô tình châm biếm.
Nhưng ngay sau đó anh ta lẩm bẩm “mèo nào mà đi chê mỡ “. Đúng rồi, đã có cách, Phan Hải mừng rõ khi nghĩ ra được một kế nhằm hạ gục ông Quân. “Tại sao ta không dùng chữ “Tình ” nhỉ?”
– Sao tự nhiên anh lại cười trông vui thế? – Gia Bảo không hiểu gì khi thấy Phan Hải tự dưng cười một mình.
– Em có coi anh là chồng em không? – Phan hải lại làm Gia Bảo bất ngờ khi hỏi câu hỏi đó.
– Thế mà anh còn hỏi. Em không coi anh là chồng thì còn coi ai nữa.
– Được rồi anh tin em. Thế giữa ông Quân và chồng em thì ai quan trọng hơn?
– Tất nhiên là chồng em rồi. – Gia Bảo véo nhẹ lên má Phan Hải vì câu hỏi ngu ngốc.
– Thế em có nhận lời giúp chồng em không? – Phan Hải bắt đầu vào việc chính.
– Tất nhiên là có, nhưng em phải biết giúp cái gì mới được chứ? Mà sao tự dưng từ nãy anh hay hỏi những câu ngu ngốc thế nhỉ?
– Hihi, việc này chắc chắn em làm được. Anh chỉ sợ em không làm vì anh thôi.
– Nếu em làm được thì chắc chắn em sẽ làm giúp chồng em chứ. – Gia Bảo ngu ngơ từ từ đi vào cái bẫy mà Phan Hải đang răng ra.
Phan Hải ngừng lại trong giây lát rồi ghé sát đầu vào tai Gia Bảo thì thầm điều gì đó rất lâu. Gia Bảo nghe xong hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy từ chối :
– Không được, việc này em không giúp được và em cũng không muốn làm như vậy với bác Quân.
Phan Hải đã biết trước được sự việc, anh ta biết Gia Bảo sẽ không sẵn lòng làm theo. Sự ranh ma quỷ quyệt lại được Phan Hải thể hiện, anh ta ngồi dậy nói cộc lốc và khuôn mặt biểu hiện sự thất vọng.
– Anh biết ngay là em có muốn giúp anh đâu.
– Nhưng với ai thì được, với bác Quân thì em không thể. Bác ấy luôn tốt với mọi người trong gia đình Loth.
– Nhưng ông ta vẫn lên giường với mẹ em!
– Việc đó…
Khi Gia Bảo còn đang ấp úng thì Phan Hải tiếp tục tấn công :
– Ông ta là kẻ đạo đức giả. Ông ta đã lừa mọi người trong gia đình Loth mười mấy năm qua mà không ai biết gì. Đầu tiên là ông ấy từ từ gạt bố em ra và chiếm mẹ em. Sau đó sẽ là Loth, khối tài sản kếch sù mà một thằng điên cũng không thể bỏ qua được. Khi anh xuất hiện, ông ta đã lo sợ và coi anh như là cái gai trong mắt cần phải nhổ. Chính vì vậy mấy hôm nay ông ta liên tục lập kế hãm hại anh.
– Có chuyện đó thật ư? – Gia Bảo sững sờ bán tín bán nghi.
– Chuyện quan trong như vậy anh sao nói đùa được. Mà cái việc anh bảo em làm là làm cho cả gia đình mình chứ không phải cho riêng mình anh đâu. Em có muốn một ngày Loth rơi vào tay kẻ khác không? Giờ em chọn đi, ông Quân hay là chồng? Nếu không loại bỏ được ông ta thì chính chồng em là kẻ phải cuốn gói khỏi Loth.