Sau Ánh Hào Quang - Chương 98
Bắc bước đến ôm chầm lấy nàng. Trúc run rẩy nhận ra mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh. Nàng nhắm chặt hai mắt, cố giữ lại giây phút này thật lâu, sợ rằng khi mở mắt ra anh lại biến mất.
– Anh sai rồi… Anh xin lỗi em… Anh không nên rời xa em… Anh thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mình đã hy sinh vì tương lai của em. Anh xin lỗi… – Giọng nói quen thuộc của anh rót vào tai nàng.
Trúc run lẩy bẩy không nói được gì. Nước mắt chảy dài trên mặt, trái tim nàng như bị bóp nghẽn lại, chợt ngừng đập trong một khoảng khắc đó, cơ thể nàng mềm nhũng, rũ xuống trong lòng anh.
“Trúc… Em sao vậy?”
Tiếng la thất thanh của anh vang vọng văng vẳng trong đầu nàng, Trúc lịm đi, trước mặt tối sầm.
Không biết qua bao lâu, Trúc nhíu mày đau đớn. Nàng bật dậy, hất tung chiếc khăn ướt đắp trên trán. Nàng nhìn quanh nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng ngủ quen thuộc nhưng lạnh lẽo, không một bóng người.
– Không… Anh… – Trúc hét lên.
Trúc lồm cồm ngồi dậy, lao mình ra cửa phòng. Cửa phòng bật mở, Bắc đón nhận cả thân mình Trúc lao đến tối sầm mặt mũi, thau nước ấm trên tay đổ tung tóe ra cả sàn nhà. Hai cánh tay nàng ôm anh chặt cứng, nước mắt tuôn trào ướt cả ngực áo anh.
– Anh… Anh đừng đi nữa… Đừng rời xa em nữa… Em không còn là mình nữa nếu không có anh… – Trúc nghẹn ngào.
Bàn tay anh trượt nhẹ trên mái tóc của nàng. Anh khẽ nâng cằm nàng lên, đôi môi Trúc run rẩy đón nhận nụ hôn của anh. Mùi thuốc lá thoang thoảng quen thuộc, vị ngọt ngào xoa dịu trái tim thổn thức của nàng.
– Anh xin lỗi… Trước đây anh đã sai… Anh thật ngu ngốc khi quyết định xa và nghĩ điều đó sẽ tốt cho em… Anh không bao giờ rời xa em nữa…. – Bắc nói nhỏ vào tai Trúc.
Hạnh phúc vỡ òa, Trúc ôm ghì lấy anh không rời tay, mặc đôi chân trần lạnh lẽo trên sàn nhà lênh láng nước. Môi hai người dán chặt vào nhau, thời gian như chững lại.
– Anh… ở lại đây với em tối nay nhé… – Hơi thở dồn dập thơm ngát của nàng phả vào mặt anh.
– Không phải tối nay… mà tối mai… tối mốt… tất cả các buổi tối còn lại trong cuộc đời em, được không?
Trúc gật gật đầu, miệng cố cười, cổ họng nghẹn cứng, nước mắt hạnh phúc cứ trào ra không ngớt.
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay run rẩy của anh mở từng chiếc cút áo trên người mình. Cơ thể lõa lồ của nàng đỏ hồng lên dưới ánh mắt nóng bỏng của anh. Hai cánh tay mạnh khỏe của anh bế gọn lấy cơ thể Trúc, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Đôi môi anh nhẹ nhàng đặt lên ngực nàng một nụ hôn khiến nó run rẩy háo hức. Bàn tay anh mơn trớn nhẹ nhàng khắp thân thể nàng làm nó bồn chồn thổn thức. Lưỡi anh vờn quanh núm vú nàng, ngực nàng ưỡn ẹo đuổi theo đón lấy nó.
– Anh ơi… – Trúc rên rỉ, gọi tên anh. – Anh có … chán cơ thể em không?
Bắc sững lại nhìn nàng, mặt nàng đỏ hồng, hai mắt rưng rưng chờ đợi câu trả lời của anh. Lời nói khi xưa của anh quả thật tổn thương nàng không nhỏ.
– Anh chưa bao giờ biết chán cơ thể em. Mỗi lần anh nhìn thấy nó, nó đều đẹp hơn, hoàn mỹ hơn. Mấy tháng qua tối nào anh cũng mơ mình được ôm ấp thân thể trần truồng của em ngủ. Em biết không? – Bắc nói, ánh mắt anh bộc lộ sự yêu thương da diết dành cho nàng.
Trúc vùng dậy, cởi quần áo cho anh. Bàn tay nàng run rẩy cầm lấy dương vật căng cứng của anh, áp nó lên má mình, thầm nói cho nó nghe sự nhớ thương da diết của nàng suốt bao nhiêu tháng qua. Miệng nàng hé mở nhận hết dương vật anh vào trong, nước mắt không kềm được rơi xuống hạ thể anh. Bắc nhẹ nhàng lau nước mắt cho Trúc. Anh cảm nhận được tình yêu và nỗi nhớ nhung của Trúc dành cho mình.
Nhưng thực tế, lòng Trúc đang quặn đau. Nàng cảm nhận được mùi tinh trùng quen thuộc của anh và cả mùi vị lạ của một người phụ nữ khác còn vươn trên dương vật anh. Có lẽ là cô gái, nàng đã thấy trước cổng nhà anh. Nàng biết mình không có quyền trách anh, thân thể nàng cũng bao lần trao cho những người đàn ông khác. Nhưng thâm tâm ích kỷ của một người phụ nữ, làm nàng buồn vời vợi, nước mắt cứ trào ra. Nhưng chiếc lưỡi nóng của anh đã kịp tìm đến, vét sâu trong âm hộ, làm Trúc tê dại mụ mị, đập tan đi nỗi buồn vừa chớm của nàng.
– Ưmmm…
Tiếng rên rỉ của Trúc tắt nghẽn trong cuống họng. Đầu nàng nhấm nhô, say mê mút dương vật anh.
– Anh ơi… Ưm… Ưm…
Hai tay Trúc đưa lên vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của anh, miệng nàng rên rỉ hòa nhịp cùng những cú thúc sâu của anh. Nàng vuốt ve bộ ngực săn chắc của anh, cảm nhận trái tim anh đập thật mạnh. Mắt nàng dại đi, miệng há hốc, hai chân co quắp lấy mông anh. Anh ngã gục tuôn trào trong người nàng. Trúc lim dim ôm chặt lấy anh, giữ dương vật anh trong người mình, cố níu kéo dư âm của cơn cao trào tuyệt diệu nhất trong bao nhiêu tháng qua.
– Em không có gì hỏi anh sao? – Anh hôn nhẹ lên môi nàng.
– Vậy… cô gái hôn anh trước cửa nhà là ai? – Trúc không mở mắt, giọng nàng thật buồn.
– Cô ấy tên là Thương, là đồng nghiệp… cũng là bạn tình của anh. – Bắc cảm nhận cơ thể Trúc run rẩy bên dưới mình.