Sau Ánh Hào Quang - Chương 93
– Cô thông cảm, chờ ngoài nắng mà. Sẽ nhanh mát thôi. – Anh tài xế Cty dành riêng cho Trúc, vừa nói, vừa mở điều hòa lên hết cỡ.
Hà quay sang nhìn Trúc. Nàng đeo cặp kính đen, cúi đầu nhìn bàn tay mình. Hà lo lắng nhưng không biết nói gì. Trúc thật lạ từ sáng hôm qua khi trở về cùng Diễm Phương. Hà qua hỏi Diễm Phương về biểu hiện kỳ lạ của Trúc, cô ta chỉ mỉm cười như hài lòng về điều gì đó, rồi nói rằng Trúc mệt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Hà chỉ đành nghe theo, lang thang khắp nơi một mình để Trúc lại trong khách sạn một mình.
– Bây giờ về đâu vậy cô? – Anh tài xế hỏi.
– Về nhà Thanh Trúc chứ đi đâu? Hết chuyện hỏi rồi sao? – Hà cau có.
Anh tài xế chỉ biết cười khổ, cho xe lăn bánh, chậm rãi chạy ra ngoài sân bay.
Trúc nhìn ra đường phố Sài Gòn, thật quen thuộc nhưng có gì đó xa lạ. Đường phố, con người dường như vẫn thế, có khác lạ có lẽ là chính bản thân nàng. Tay nàng nắm chặt chiếc điện thoại, mấy lần định gọi cho một người, rồi lại thôi.
– Anh cho tôi ghé Cty. Sau đó anh đưa Hà về nhé. – Trúc nói.
– Chị có một số việc cần giải quyết. Em cất hành lý vào nhà cho chị. Về nhà nghỉ ngơi đi nhé. – Trúc quay qua nói nhỏ với Hà.
Hà mấy máy môi định nói gì đó, nhưng nhìn biểu hiện của Trúc, cô bé đành bỉu môi ngồi im.
___________________________
– Helen…
– Trúc…
– Wahh… Hoa hậu tới rồi! Em đẹp quá…
– Cảm ơn các chị… Các chị khỏe không?
Bao quanh Trúc là nhóm người mẫu của Sunshine hơn mười người. Họ đang tự tập luyện trong phòng diễn, với hình thức quen thuộc của Sunshine, không mảnh vải che thân. Họ thấy Trúc mỉm cười bước vào, đều bỏ lỡ giữa chừng xúm lại quanh nàng. Đối với Trúc họ như một gia đình thứ hai của nàng, có vài người mới, nhưng đa phần khá quen thuộc.
– Ghê chưa! Bữa giờ đoạt giải xong, không thèm ghé thăm tụi chi luôn… – Một chị nói.
– Dạ. Tại em bận quá. Em xin lỗi các chị. – Trúc mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng khóe mắt nàng ánh lên một tia buồn khổ.
– Trúc ah! Hôm em thi bikini. Bọn chị xem trên TV, mà hít thở không nổi luôn. Em bước đẹp quá.- Một chị hâm mộ nắm tay nàng.
– Ừ đúng… Đúng… Em thấy điểm của chị phải là 15/10 thì đúng hơn! – Một cô gái mới đến nói chen vào.
– Hi hi.. Hay là sẵn bữa nay, chị Trúc biểu diễn lại cho mấy đứa em mới tới xem đi. Được không chị? – Cô bé nắm tay Trúc lay lay.
– Phải phải đó! – Mọi người nhao nhao lên.
– Dạ được ! Để em diễn thử cho mọi người xem nhé. – Trúc mỉm cười.
Nàng bước lên sàn, tự cởi quần áo mình, tuân thủ đúng quy định của Sunshine. Trên sàn diễn không mặc quần áo vừa để tăng sự tự tin, vừa để huấn luyện viên dễ quan sát đánh gía sự chuyển động của đôi chân và hình thể. Sống trong trường Sunshine phải chấp nhận cạnh tranh từng giây từng phút, không ai dám lơ là tập luyện chăm sóc hình thể của mình, vì những khuyết điểm trên cơ thể không có quần áo che đậy. Tuy quy định này chỉ áp dụng cho học viên và người mẫu cấp 2, nhưng Trúc vẫn tuân thủ như thường, dù hiện nay danh hiệu trên vai nàng không ai có thể so sánh được, trừ Diễm Phương.
Đám học viên bên dưới đỏ mắt hâm mộ hình thể của Trúc, nàng chưa bỏ một buổi tập luyện nào, dù trong thời gian tham gia thi hoa hậu. Cặp đùi thon tròn mịn màn của nàng loang loáng như ảo giác trước mặt mọi người. Các học viên mới đến mở to hai mắt, cố nuốt từng hình ảnh tư liệu quý gía trước mặt vào tâm trí.
– Wahhhh…. Đẹp quá… Bốp bốp…
Trúc mỉm cười bước xuống, mặc lại quần áo. Đột nhiên, nàng thấy hơi kỳ lạ, thiếu vắng gì đó.
– Ủa. Phương Trang và Thùy Dương đâu? – Trúc nhớ ra, ngạc nhiên nhìn quanh, họ đi chung với nàng, nhưng về trước một ngày, không hề báo trước.
– Ah.. Hai đứa nó xui xẻo… Hôm đi diễn bên Singapore, nghe nói bị trượt chân té, rơi khỏi sàn, chấn thương khá nặng. Đang tịnh dưỡng trên lầu. – Một chị nói.
– Sao? Té một lúc hai người ? Sao kỳ vậy? – Trúc nhíu mày.
– Ừ, kể cũng lạ, nhưng bọn chị không lên được tầng 3 để thăm tụi nó. Em biết mà. Em có gặp, nhớ hỏi thăm dùm chị nhé.
Trúc nhẹ nhàng đặt chân lên tầng ba của căn biệt thự. Tiếng sàn gỗ ộp ẹp làm nàng nhớ đến đêm hôm đó. Nàng đi dọc các căn phòng đóng cửa im ỉm. Trúc dừng lại trước căn phòng của Phương Trang, đưa tay gõ cửa nhẹ nhẹ. Không có tiếng trả lời.
Nàng nhíu mày, tay nhẹ nhàng xoay nắm tay. Cửa không khóa.
Bên trong căn phòng thoang thoảng mùi hương hăn hắc của thuốc bắc, làm Trúc nhớ đến căn phòng tẩy da bên dưới. Nàng thấy Phương Trang đang ngủ trên giường, mặt mũi xanh xao, hàng lông mày nhíu lại như đau đớn. Trúc đứng ở đầu giường, chần chừ không biết nên gọi cô ta dậy không.
– Không… Buông tôi.. ra .. Đừng mà… Tôi đau lắm…
Đột nhiên, Trúc nghe Phương Trang nói mê, nàng nhíu mày suy nghĩ cố đoán ra việc gì đã xảy ra với cô ta. Phải trải qua một cú sốc lớn thì cô mới lâm vào trạng thái mê sảng như thế.
Trúc nghe tiếng mở cửa phòng bên cạnh, phòng của Thùy Dương, Trúc khẽ bước nhẹ đến cửa phòng. Nàng hé cửa nhìn ra ngoài.